Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


“Người, người thôn tinh! !”
Một tu sĩ đứng trong tinh không, nhìn hành tinh to lớn kia không ngừng sụp đổ, không khỏi nuốt nước miếng, kinh hãi nói.
Người thôn tinh? !
Nghe thấy lời này, có người lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Người kia giải thích nói: “Người thôn tinh, đây là tồn tại kinh khủng mới xuất hiện gần đây, không ai biết hắn là người, là yêu, hay là Linh thể, nhưng nơi người này đi đến, tất cả tinh thần sẽ dần dần sụp đổ tan biến, giống như bị thôn phệ vậy, vô cùng khủng bố! !”
Trong mắt người kia lộ ra vẻ hoảng sợ, “Ta vốn không tin lời đồn này, nhưng bây giờ, hành tinh này lại đang sụp đổ trước mặt chúng ta, đây nhất định là do người thôn tinh làm.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Lấy hành tinh làm thức ăn? Đây là tồn tại kinh khủng bực nào? !”
“Mau rời đi, ai biết người thôn tinh này có ăn người hay không, nếu chúng ta bị ăn, như vậy chỉ có khóc thôi.”
“Đúng vậy, đi nhanh.”
“Trở về bẩm báo với đám người gia chủ, đối mặt với tồn tại khủng bố như vậy, chắc hẳn đám người gia chủ sẽ không làm khó chúng ta.”
Mọi người nói xong, lập tức rời đi.
Trong vũ trụ, hành tinh to lớn vẫn đang không ngừng sụp đổ.
Sau đó không lâu.
Hành tinh to lớn như vậy còn không đến 10%.
Từ xa nhìn lại, chỉ còn lại một chùm sáng màu vàng đất lớn, bên trên là cảnh tượng sơn hà bị phá nát, khắp nơi hoang tàn.
Mấy chiếc chiến thuyền từ phía xa bay lượn đến.
Trong đó, trên một chiếc chiến thuyền, có một nữ tử mặc áo bào màu đỏ, bên cạnh nữ tử còn có mấy tu sĩ bị thương.
Mấy người này đều đeo trường kiếm, mặc dù thân thể bị thương tổn, nhưng kiếm khí trên người vẫn vô cùng lạnh thấu xương.
“Sư tỷ, không thể tiếp tục đi về phía trước.”
Một thanh niên nhìn Đoan Mộc Hồng, nóng nảy nói: “Ta nghe nói phía trước là chỗ của người thôn tinh, tới gần chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Đoan Mộc Hồng lạnh lùng nói: “Đương nhiên ta biết, nhưng sát thủ của Hắc Huyết lâu vẫn đuổi không bỏ, hiện tại mấy người chúng ta đều bị trọng thương, nếu không đi nước cờ hiểm, sợ rằng sẽ không sống nổi.”

“Chuyện này.

.

.”
Thanh niên áo trắng lập tức nghẹn lời.
Bọn họ nhìn về phía mấy chiếc chiến thuyền sau lưng, cắn răng.
“Được, nghe sư tỷ.”
“Liều mạng.”
Trong mấy chiếc chiến thuyền theo sát đám người Đoan Mộc Hồng, một đám tu sĩ mặc trường bào màu đen, trên mặt đeo mặt nạ tụ tập ở một chỗ.
Bên trong, một tên sát thủ đeo mặt nạ bạc ngưng trọng nói, “Nghe đồn phía trước là nơi ở của người thôn tinh, còn đuổi theo sao? !”
Nghe thấy người thôn tinh, mọi người không khỏi trầm mặc.
“Đuổi.”
Một tên sát thủ đeo mặt nạ vàng cầm đầu giọng nói ra: “Nếu để mấy người kia còn sống trở về Hoàng Thiên Kiếm Tông, sợ rằng Hắc Huyết lâu ra sẽ có phiền toái không nhỏ, còn người thôn tinh gì đó, chỉ là lời đồn mà thôi, nếu thật sự có, ta còn muốn tận mắt chứng kiến đây.”
Đối với một số tu sĩ cường đại mà nói, hủy diệt tinh thần không phải việc khó, chỉ là, thủ đoạn của người thôn tinh này có chút quỷ dị, có thể thôn phệ tinh thần, cho nên mới khiến không ít tu sĩ cảm thấy kiêng kị.
Nhưng tên sát thủ đeo mặt nạ màu vàng tự nhận tu vi cao cường, không sợ gì.
Cho dù thật sự có người thôn tinh, hắn ta cũng tự tin có thể toàn thân trở ra.
Rất nhanh.
Mấy chiếc chiến thuyền dần tới gần phạm vi nơi ở của người thôn tinh.
Bọn họ cảm thấy một cỗ áp lực kinh khủng bao phủ phương tinh không này, khiến bọn họ không thể khống chế chiến thuyền được.
“Không tốt, chiến thuyền trở nên rất khó thao túng.”
“Giống như có một cỗ hấp lực.


.

.”
Đoan Mộc Hồng và đám sát thủ đeo mặt nạ màu vàng sát cảm thấy chấn kinh.
Giờ phút này, chiến thuyền của bọn họ dường như đã đến gần một vòng xoát dẫn lực, rất khó thao túng phương hướng, đang lao về phía trung tâm vòng xoáy.
“Mau nhìn, đó là cái gì!”
Bỗng nhiên.
Một người kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy phía xa, xuất hiện một chùm sáng màu vàng đất to lớn, mặt ngoài chùm sáng có cảnh tượng sơn hà phá nát, dung nham nhấp nhô, những cảnh tượng này, đang không ngừng sụp đổ về phía chùm sáng.
Thỉnh thoảng chùm sáng kia sẽ phình ra, hoặc co rụt lại.
Giống như thủy triều xuống.
Trong mơ hồ, bọn họ còn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn trong tinh không, đó là tiếng động từ trong chùm sáng phát ra.
“Ực ực.

.”
Có người không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ở trong đó, rốt cuộc là cái gì? !”
“Thế mà thật sự có người thôn tinh!”
“Thật đáng sợ, đối với một số tu sĩ cường đại, ví dụ như Đạo Chủ mà nói, hủy diệt tinh thần là chuyện không khó, nhưng thôn phệ tinh thần? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, thật đáng sợ.”
Mọi người nhìn chùm sáng, vô cùng kinh thán.
“Không tốt, chúng ta sắp bị hút vào rồi, nhanh, thoát khỏi chiến thuyền!” Đoan Mộc Hồng thấy chiến thuyền dần mất khống chế, rống to.

Nàng dẫn theo mọi người lập tức xông ra chiến thuyền, lơ lửng trong tinh không, dùng Đế khí chống cự cố hấp lực từ trong chùm sáng truyền ra.
Đám người đeo mặt nạ vàng mặt nạ bạc cũng làm theo.
Mọi người đối đầu trong tinh không, bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
“Trước giết bọn họ, sau đó lập tức rời khỏi nơi này.”
Tên sát thủ đeo mặt nạ vàng lớn tiếng nói.
Ngay cả hắn ta, lúc này cũng cảm thấy e ngại đối với tồn tại không biết trong chùm sáng kia, đó là người thôn tinh sao?
Không nên chọc vào mới tốt.
Một đám sát thủ đánh về phía đám người Đoan Mộc Hồng.
Đương nhiên đám người Đoan Mộc Hồng sẽ không bó tay chịu trói, lập tức phản kháng.
Kiếm quang lấp lóe, các loại năng lượng nổ tung trong tinh không!
Oanh, oanh.

.

.
Lúc này, cách đó không xa liên tiếp truyền đến oanh bạo.
Chỉ thấy mấy cái thuyền bị hút tới bên ngoài chùm sáng, sau đó phát sinh va chạm với một cỗ lực lượng cường đại, ầm vang nổ tung.
Từng chiếc chiến thuyền tỏa ra tia lửa chói mắt.
Đám người Đoan Mộc Dung nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi run lên.
Chuyện này sẽ không kinh động người thôn tinh chứ?
Trên thực tế.
Đúng là đã kinh động đến.
Bên trong chùm sáng, Sở Cuồng Nhân đang thôn phệ năng lượng tinh thần cảm thấy lực trùng kích bên ngoài không thuộc về tinh thần này.
Chuyện này ảnh hưởng đến tiến trình thôn phệ của hắn, giống như mình đang ăn cơm, lại phát hiện trong cơm có mấy hạt cát vậy.
Mặc dù có thể ăn, nhưng chung quy vẫn khiến người ta không thích.
Sở Cuồng Nhân không nhịn được nhíu mày, lập tức thôi động Đế khí và Thiên Địa Hồng Lô Thể đến cực hạn, hấp thu năng lượng tinh thần còn sót lại.

Bên ngoài chùm sáng.
Đám người Đoan Mộc Hồng cảm thấy bên trong chùm sáng chợt bộc phát ra một hấp lực cỗ cường hãn hơn, sau đó, toàn bộ chùm sáng kịch liệt thu nhỏ.
Nương theo một tiếng vang thật lớn.
Chùm sáng nổ tung.
Lực trùng kích bàng bạc như bài sơn đảo hải bao phủ bốn phương tám hướng, đám người Đoan Mộc Hồng, sát thủ đeo mặt nạ vàng đứng mũi chịu sào, bị đánh bay ra ngoài, tu sĩ của Hoàng Thiên Kiếm Tông vốn đang bị thương càng thêm nghiêm trọng.
Bọn họ nhìn chằm chằm trung tâm năng lượng nổ tung kia.
Chỉ thấy trong đó mơ hồ hiện ra một bóng người.
“Đó là.

.

.

Người? !”
“Là một người đang thôn phệ tinh thần sao?”
Mọi người vô cùng hiếu kỳ.
Người kia chậm rãi đi ra trung tâm năng lượng nổ tung, trên người mặc một bộ trường bào màu trắng hoa lệ, bên hông treo một thanh cổ kiếm bạch ngọc, nhưng gương mặt phủ một tầng linh quang, khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng khí tức của đối phương thâm thúy, không thể nắm được.
Xem ra, đây là một nhân vật phong hoa tuyệt đại.
“Khí tức thật thâm thúy, ta lại không nhìn ra nửa phần nội tình.”
Tên sát thủ đeo mặt nạ màu vàng ngưng trọng nói.
Cảnh giới của hắn ta là Đại Đạo Chủ, cho dù là Đạo Chủ mạnh mẽ hơn hắn ta, hắn ta cũng có thể nhìn trộm ra một hai phần nội tình.
Nhưng người trước mắt này, hắn ta hoàn toàn không nhìn ra.
Sâu không lường được!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận