“Muốn đi sao, các ngươi có thể trốn đi đâu?”
Sở Cuồng Nhân cười lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, chỉ thấy một nơi nào đó trong ngọn thần sơn, một vệt kim quang phóng lên tận trời, một cái đại ấn màu vàng óng lơ lửng trên đỉnh thần sơn.
Đó chính là Nhân Vương Ấn đã phong ấn thần sơn ngày trước!
Nhân Vương Ấn cảm giác được khí tức của Sở Cuồng Nhân, tự động bay lên không trung, treo trên thần sơn, vạn vạn quang hoa hạ xuống, bao phủ toàn bộ thần sơn.
Nhất thời, thần chỉ trong thần sơn không đường để đi.
“Là Nhân Vương Ấn!”
“Sở Cuồng Nhân dùng Nhân Vương Ấn phong ấn thần sơn, đáng chết.”
“Không đi được.”
Đám Thần chỉ sầm mặt lại.
Thời Không Chủ Thần lớn tiếng nói: “Thương, ta yêu cầu ngưng chiến, thần chỉ chúng ta nguyện ý hứa hẹn, sau này sẽ vĩnh viễn không động đến Nhân tộc các ngươi nữa.”
“Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn giống Huyền Hoàng Đạo Chủ sao? Năm đó thần chỉ các ngươi phá bỏ hẹn ước mười vạn năm vẫn còn rõ mồn một trước mắt, lời của các ngươi ta chỉ coi là đánh rắm, đến nửa cái dấu câu cũng không tin.”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.
Hắn đưa tay ra, ngàn vạn linh khí binh phong hội tụ.
“Thương, thần chỉ có thể hóa thành trợ lực giúp chúng ta chinh phục văn minh thiên ngoại, ngươi không cần đuổi tận giết tuyệt!” Huyền Hoàng Đạo Chủ nói.
“Há, ngươi đang nói giúp thần chỉ?”
Sở Cuồng Nhân liếc đối phương một cái, ánh mắt băng lãnh.
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
Huyền Hoàng Đạo Chủ có chút sợ hãi.
“Hôm nay ngươi và thần chỉ, một tên cũng không đi được.”
Sở Cuồng Nhân đưa tay, ngàn vạn binh phong muốn bạo phát.
Nhưng lúc này, tại chỗ sâu trong thần sơn, một cỗ năng lượng khổng lồ ầm vang bạo phát, một chùm sáng to lớn, năm màu lộng lẫy bay lên không trung.
Từ trong đó, một cỗ ba động năng lượng bàng bạc không ngừng khuếch tán ta.
“Cái đó là.
.
.
Bản nguyên thần sơn bản!”
“Chỉ có Thần Chủ mới có thể dẫn động bản nguyên thần sơn, rốt cuộc hắn muốn làm gì, chẳng lẽ, hắn muốn.
.
.
Không, không được! !”
Đám thần chỉ nhìn thấy chùm sáng kia, vẻ mặt trở nên hoảng sợ, phẫn nộ.
Dường như bị chạm đến nghịch lân gì đó.
Mọi người không khỏi có chút hiếu kỳ.
Bản nguyên thần sơn là vật gì, lại khiến đám thần chỉ để ý như vậy?
Sở Cuồng Nhân cũng có chút hứng thú.
“Tiểu Ái, phân tích một chút.”
“Trong quá trình phân tích.
.
.
Thần sơn bản nguyên, là lực lượng được sinh ra trước Thiên Đạo của Thương Khung tinh, trong đó ẩn chứa lực lượng của chư thần.
.
.”
Sau khi phân tích, Sở Cuồng Nhân bừng tỉnh đại ngộ, nói trắng ra, bản nguyên thần sơn chính là nơi phát ra lực lượng của chư thần.
Một khi bị phá hỏng, lực lượng của chư thần cũng sẽ tiêu tán.
Không chỉ như thế.
Các chủ thần có thể liên tiếp khởi tử hoàn sinh, đều dựa vào bản nguyên thần sơn, bản nguyên bị phá hỏng, bọn họ sẽ không có cách nào phục sinh.
Khó trách chư thần lại khẩn trương, phẫn nộ như vậy.
“Ha ha, ta đang nghĩ làm sao mới có thể vất vả một lần, suốt đời nhàn nhã đây, không ngờ Thần Chủ lại cung cấp cho ta một biện pháp tốt.”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng.
Chỉ thấy, năng lượng trong chùm sáng phun trào, cấp tốc co vào, mà chúng chư thần cũng cảm giác được lực lượng của mình đang nhanh chóng biến mất.
“Không, không, không muốn.”
“Thần Chủ, ngươi đang hủy căn cơ của thần chỉ a!”
Chư thần vô cùng khủng hoảng, nhưng lại bất lực.
“Thần Chủ đã điên cuồng, vì đánh bại Sở Cuồng Nhân, lại không tiếc tự hủy căn cơ!” Thời Không Chủ Thần cười khổ một tiếng nói.
Chỉ thấy trong chùm sáng năm màu dần dần hiển hóa ra một thân ảnh.
Chính là Thần Chủ.
Lúc này hình thái của Thần Chủ đã khác trước, trên Thần Thể có vô số đạo văn sắc thái sặc sỡ lưu chuyển, quang huy sáng chói mắt.
Hai mắt hắn ta như tinh thần, vô cùng thâm thúy, nhất cử nhất động, đều có một loại ba động năng lượng như có thể hủy thiên diệt địa nổi lên.
Lúc này, hắn ta đã tập hợp chư thần chi lực làm một thể!
“Thương, ngươi và ta tái chiến! !”
Thần Chủ lạnh giọng nói, thần uy trước đây chưa từng có từ trên người hắn ta ầm vang bạo phát, hắn ta đưa tay, hội tụ thần lực dồi dào đánh ra.
Sở Cuồng Nhân cũng đánh ra một quyền.
Hai cỗ cự lực tuyệt thế ầm vang va chạm.
Thần sơn trực tiếp nổ tung, không có bản nguyên thần lực, ngọn thần sơn này không khác gì ngọn núi bình thường.
Nếu không phải Nhân Vương Ấn phong ấn không gian nơi này, chỉ sợ ba động năng lượng cường đại này sẽ phá hủy các đạo châu gần đây.
“Loại lực lượng này, có ý tứ.”
Sở Cuồng Nhân vỗ tro bụi trên ngực, hắn phát hiện, lực lượng của Thần Chủ đã đạt đến cấp bậc Đại Đạo Chủ, cũng đúng, tập hợp chư thần chi lực làm một thể, có thể phát huy ra loại thực lực này, cũng rất bình thường.
Trong mắt hắn lộ ra một chút hưng phấn.
“Xem ra hôm nay, phải đánh một trận thật tốt.”
Hắn vừa sải bước ra, sau lưng Vạn Đạo pháp tướng cũng theo đó oanh ra một quyền.
Thần Chủ cũng hoàn thủ.
Lực lượng va chạm, toàn bộ thần sơn hoàn toàn phá nát, năng lượng kinh khủng đánh thẳng vào đạo văn phong ấn mà Nhân Vương Ấn bố trí.
Oanh, oanh, oanh.
.
.
Sở Cuồng Nhân điều khiển pháp tướng, một quyền tiếp một quyền đánh về phía Thần Chủ, mà mỗi lần xuất thủ đều cuốn theo ba động đạo hoàn toàn khác biệt, phát huy uy lực của Vạn Đạo pháp tướng đến vô cùng tinh tế.
Kiếm khí, thiên sát chi khí, quang minh chi lực, hắc ám chi lực, Hỗn Độn chi lực...!Các loại năng lượng tiếp liền thi triển, khiến Thần Chủ có chút luống cuống tay chân.
“Rốt cuộc cái pháp tướng này là như thế nào?”
Thần Chủ có chút phẫn hận nói.
Thần lực trong cơ thể hắn ta lưu chuyển, lại lần nữa tăng lên một cấp độ.
“Thần Hủy Hoàn Vũ, phá cho ta! !”
Trong tiếng ầm vang, Vạn Đạo pháp tướng bị phá!
Nhưng phá hủy pháp tướng, lại không đả thương được Sở Cuồng Nhân, hắn tiến tới một bước, đến trước mặt Thần Chủ, lực lượng thân thể, niệm lực, Đế khí, các loại năng lượng cùng nhau bạo phát, hai quyền vung vẩy, sặc sỡ loá mắt.
Phanh, phanh, ầm!
Sở Cuồng Nhân và Thần Chủ chém giết cận thân.
Quyền, chưởng, chỉ, chân, khuỷu tay...!Mỗi vị trí trên cơ thể như hóa thành hung khí kinh khủng nhất trên thế gian, ẩn chứa năng lượng doạ người nhân liên tiếp va chạm vào nhau, khiến toàn bộ không gian trên thần sơn không ngừng sụp đổ.
Đây là chém giết cận thân nguyên thủy nhất, không có pháp thuật huyền diệu!
Kĩ xảo tinh diệu nhất, đánh về mọi phía, không ai nhường ai!
Hai người đánh vào hư không.
Lại từ hư không đánh về thần sơn, bóng người liên tiếp biến ảo.
Mọi người trốn ở dưới đáy Nhân Vương Ấn, mượn nhờ Nhân Vương Ấn bảo hộ quan sát trận chiến này, trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều không nói lên lời.
Một trận chiến này, quá mức đặc sắc tuyệt luân, đặc sắc đến mức bọn họ không có suy nghĩ khác, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
“Bắt ngươi lại!”
Thần Chủ bỗng nhiên bắt được hai cổ tay đang đánh tới của Sở Cuồng Nhân, cười lạnh một tiếng, trước ngực bỗng nhiên hiện ra một đầu hắc long dữ tợn.
Hắc Long há miệng lớn, cắn xé về phía Sở Cuồng Nhân.
“Ngu xuẩn!”
Sở Cuồng Nhân cười xùy một tiếng.
Ong!
Một tiếng kiếm ngân vang.
Trường kiếm bên hông Sở Cuồng Nhân ra khỏi vỏ, ngăn cản trước mặt Hắc Long.
Đầu rồng và thân kiếm va chạm, Sở Cuồng Nhân và Thần Chủ đều bị đẩy lui.
Hắc Long quanh quẩn trên không trung, uy thế khủng bố, sau đó liền hóa thành một thanh trường kích màu đen rơi vào tay Thần Chủ.
Đó là Thần Khí của Thần Chủ, Hắc Long Kích!
Trong trận chiến tại Côn Lôn Uyên, Sở Cuồng Nhân từng gặp một lần.
“Kiếm? Ta còn tưởng rằng thanh trường kiếm xinh đẹp này của ngươi chỉ là vật phẩm trang trí mà thôi.” Thần Chủ tay cầm Hắc Long Kích ngoài ý muốn nói.
Côn Ngô Kiếm khẽ run.
Giống như có chút bất mãn vì Thần Chủ nói nó là vật phẩm trang trí.
Sở Cuồng Nhân nhấc tay nắm chặt chuôi kiếm Côn Ngô, vô địch chi đạo hóa kiếm đạo, uy áp kiếm đạo dồi dào vô tận, khiến hư không bốn phía bị xé nứt xoắn nát, “Hắc Long Kích của ngươi, có thể chịu được mấy kiếm của ta?”
“Cuồng vọng! !”
Thần Chủ hừ lạnh một tiếng, tay cầm trường kích vung vẩy ra.
Chư Thần chi chủ, Nhân tộc chi vương chiến đấu, lại mở ra giai đoạn mới, từ xa chiến đến giáp lá cà, uy thế chiến đấu không ngừng tăng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...