Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Tiếng kiếm ngân réo rắt bất ngờ vang lên, vang vọng khắp Huyền Thiên tông!
Uy áp thần lực cuồn cuộn lập tức bị quét sạch!
“Âm thanh này, chẳng lẽ là.

.

.” Đám người Lam Vũ, Mộ Dung Hiên quay người nhìn về phía Trường Sinh điện, trong lòng kích động không thôi.
Trong Trường Sinh điện, chỉ thờ phụng một thanh kiếm.

.

.

Côn Ngô!
“Tiếng kiếm ngân này, đã xảy ra chuyện gì?”
“Có thể phá uy áp thần lực, bên trong cung điện này lại có một thanh Đạo khí! Hơn nữa, từ khí tức phán đoán, chỉ sợ không phải Đạo khí bình thường.”
“Trong tông môn này, lại có bảo vật như vậy?”
Chúng thần nhìn về phía Trường Sinh điện, ánh mắt kinh nghi bất định.
Trong Trường Sinh điện.
Một thanh trường kiếm như bạch ngọc nằm trên kệ, không ngừng run rẩy.
Ba năm.
Ròng rã ba năm.
Cuối cùng nó đã cảm giác được cỗ khí tức quen thuộc kia!
Côn Ngô Kiếm không cách nào kiềm chế kích động, tự động bay lên không trung, bay ra Trường Sinh điện, lơ lửng trên trời cao, chờ đợi người tới.
Thân kiếm như ngọc, có đạo văn xen lẫn.
Kiếm khí tự sinh, quang hoa chói mắt.

“Quả thật là Côn Ngô!”
Đám người Lam Vũ càng thêm kích động.
“Một thanh Đạo khí của Nhân tộc!”
Một vị thần chỉ nhìn thấy thanh Đạo khí này, không kìm nén được, bay lên xuất thủ bắt Côn Ngô.
“Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nó.”
Một giọng nói thanh lãnh vang lên.
Tên thần chỉ vừa xuất thủ bị định giữa không trung, ầm vang một tiếng, bị một cỗ lực lượng vô hình bóp thành một đoàn sương máu.
Đồng tử mọi người co rụt lại, nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy một người nam tử mặc bạch y, tóc đen dài đến eo, tuấn dật tuyệt luân chi tư, giống như Thiên Nhân, hắn đạp không mà đến, ánh mắt bễ nghễ tứ phương, như không nhìn thấy đám thần chỉ, đi thẳng tới trước mặt Côn Ngô Kiếm.
“Hảo bằng hữu, đã lâu không gặp.”
Sở Cuồng Nhân chậm rãi vươn tay, bắt lấy chuôi kiếm Côn Ngô.
Nhất thời, tiếng kiếm ngân vang lên rất lớn!
Kiếm áp dồi dào như thủy triều bao phủ khắp nơi, bao trùm mấy trăm vạn dặm, các kiếm khí đều không ngừng run rẩy, như nghênh đón Vương Giả!
“Ngươi rất kích động sao, không biết sau khi đúc lại, ngươi đã mạnh hơn trước mấy phần.” Sở Cuồng Nhân vuốt ve thân kiếm, sau đó kiếm phong chỉ về phía chư thần, “Không bằng dùng đám thần chỉ này, thử phong mang của ngươi đi!”
“Sở Cuồng Nhân, cuối cùng ngươi đã xuất hiện! ! Hiện tại, chư thần ở đây, ngươi và Huyền Thiên tông, toàn bộ đều phải chết!”
Ngạo Mạn Ma Đế nhìn thấy Sở Cuồng Nhân xuất hiện, trong lòng không nhịn được oán hận chi ý cuồn cuộn, tiến lến một bước lớn tiếng nói.
Kiếm phong trong tay Sở Cuồng Nhân lệch đi.
Một luồng kiếm khí bay lượn ra!
Ngạo Mạn Ma Đế không kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa.
“Kiếm khí thật nhânh!”
Đồng tử đám người Ngạo Mạn Chi Thần không nhịn được co lại, một kiếm vừa rồi nhanh đến mức bọn họ không kịp cứu Ngạo Mạn Ma Đế.
“Sở đạo hữu, hắn không chết sao?”
Thiên hình giả cũng hơi nghi hoặc.
Không chỉ bọn họ.
Tại vực ngoại phái xa, đám người Huyền Hoàng Đạo Chủ cũng cảm nhận được khí tức của Sở Cuồng Nhân, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sở Cuồng Nhân, hắn lại không chết?”

“Sao lại thế.

.

.”
Sắc mặt Huyền Hoàng Đạo Chủ vô cùng âm trầm.
Biến số!
Lúc này Sở Cuồng Nhân xuất hiện, không hề nghi ngờ chính là một biến số!
Đáng giận, đáng giận!
Sao mạng của gia hỏa này lại lớn như vậy, trong trận chiến trên Huyết Thần sơn, nhiều Đạo Chủ chết đi như vậy, nhưng vì sao hắn vẫn sống? !
Trong Huyền Thiên tông.
Sở Cuồng Nhân đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt đám thần chỉ vô cùng khó coi.
“Người này chính là Huyền Thiên Chân Thần mà Huyền Thiên Thần Giáo lan truyền!”
“Hừ, chính là người này đã biến chúng ta thành Ngụy Thần!”
“Ngày xưa Vạn Thần giáo truyền bá tín ngưỡng cho chúng ta, cũng là bị người này ngăn trở, người này, tuyệt đối không thể giữ lại!”
“Giết! !”
Thần chỉ xuất thủ.
Bóng người Sở Cuồng Nhân đột nhiên biến mất tại chỗ, đi đến trước mặt một tên thần chỉ, đưa tay chém ra một kiếm, tên thần chỉ kia không hề có sức phản kháng, bị Côn Ngô chém thành hai nửa tại chỗ.
Sương máu bắn ra, Sở Cuồng Nhân lại lần nữa động.
Bóng người hắn quỷ mị, biến ảo chập chờn trong đám thần chỉ, khiến người ta không thể phỏng đoán, chỉ nhìn thấy từng đạo kiếm quang liên tiếp lóe lên.
Hắn xuất kiếm, không nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã.
Nhưng đám thần chỉ lại không có biện pháp tránh thoát.
Mỗi lần kiếm quang lóe lên, đều sẽ lấy đi tính mạng của một vị thần.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, đã có mười mấy vị thần chỉ giống như bị kim thiết chém qua, hoặc đầu thân tách rời, hoặc bị chém ngang người.


.

.
Trong lòng đám thần chỉ cảm thấy ớn lạnh.
“Quá yếu.”
“Đúng là quá yếu, ta giết heo giết chó cũng không đơn giản như vậy, không có thần chỉ mạnh hơn để ta thử kiếm sao?”
Giọng nói thanh lãnh của Sở Cuồng Nhân vang lên.
Nghe thấy hắn nói vậy, đám thần chỉ tức giận đến xanh mặt.
Giết heo giết chó cũng không đơn giản như vậy?
Chẳng phải nói, bọn họ còn không bằng heo chó sao? !
“Càn rỡ! !”
Ngạc Thần tay cầm búa chém thẳng về phía Sở Cuồng Nhân.
Một chiêu vừa nhanh vừa mạnh, đủ để chém ra một mảnh hải dương.
Sở Cuồng Nhân nhấc kiếm ngăn cản, keng một tiếng, kiếm búa giao kích, tia lửa bắn ra, sau đó một đạo kiếm quang lóe qua hư không.
Sở Cuồng Nhân xẹt qua bên cạnh Ngạc Thần, chỉ thấy búa lớn trong tay Ngạc Thần trực tiếp đứt thành hai đoạn, sau đó cái đầu cá sấu phịch một tiếng rơi trên mặt đất, bụi đất bắn lên, thần huyết dâng trào như suối.
Chúng thần chỉ hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh hãi.
Một vị Thượng Vị Thần, lại bị một kiếm miểu sát!
Rốt cuộc thực lực của người này khủng bố cỡ nào?
Thiên hình giả đã biết thực lực của Sở Cuồng Nhân, đây chính là tồn tại có thể chém giết Huyết Vương Huyết tộc, cũng chính là Đạo Chủ.
Giết mấy tên Thượng Vị Thần, giống như đang chơi đùa.
Nhưng bọn họ vẫn rung động như cũ.
Bởi vì bọn họ nhìn ra được, Sở Cuồng Nhân hoàn toàn không sử dụng năng lượng Đế khí, mà giống như một phàm nhân, cầm một thanh kiếm, thi triển các loại kiếm pháp, đồ sát thần chỉ! !
Giống như Sở Cuồng Nhân nói, hắn đang thử kiếm!
Hắn đang dùng chư thần, thử nghiệm phong mang của Côn Ngô!
“Dù không sử dụng Đế khí, cầm theo một thanh Đạo khí đã có thể tùy ý chém giết thần chỉ, lực lượng nhục thể và lý giải kiếm pháp của hắn, rốt cuộc đã khủng bố đến trình độ nào!”
Thất Hình không khỏi nuốt một ngụm nước bọt nói.
“Thượng Vị Thần Khí, cũng có thể tuỳ tiện chặt đứt, Côn Ngô, ngươi mạnh mẽ hơn không ít.” Sở Cuồng Nhân nhìn Côn Ngô trong tay, khẽ cười nói.
Thân kiếm Côn Ngô khẽ run, giống như có chút đắc ý.
“Vậy kế tiếp, thử kiếm khí đi.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, Đế khí trong cơ thể phun trào, đưa tay chém ra một kiếm.
Kiếm khí hoành không chém ra, cuốn theo phong bạo như có thể chôn vùi tất cả!

Mấy chục vị  thần chỉ bị giảo sát tại chỗ!
“Đạo Chủ! Hắn tuyệt đối là cấp bậc Đạo Chủ!”
Ngạo Mạn Chi Thần biến sắc.
Hắn ta và mấy vị thần chỉ Ghen Ghét, Tham Lam liếc nhau, sau đó không chút do dự, quay người bỏ chạy về phía xa.
“Các ngươi muốn đi nơi nào?”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.
Đế khí và đạo văn xen lẫn, tiểu thế giới bao phủ toàn trường! !
Các thần chỉ đều là cảm giác được một cỗ áp lực kinh khủng vô biên bao phủ trên người mình, một đám thần chỉ đều bị áp nằm rạp trên mặt đất.
Vẻ mặt Sở Cuồng Nhân đạm mạc như băng, “Ở trước mặt ta, các ngươi chỉ có thể nằm sấp chờ chết, còn muốn trốn? Vọng tưởng.”
“Lực áp bách này.

.

.

Làm sao có thể? !”
Ngạo Mạn Chi Thần không thể tin được.
Cho dù là Chủ Thần, cũng không có lực lượng kinh khủng như vậy!
“Tiểu thế giới này.

.

.” Đệ nhất thiên hình giả nhìn đạo văn phân bố trong hư không, không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Mà một màn kế tiếp, càng khiến sắc mặt hắn ta đại chấn.
“Nhất Niệm Khởi, Vạn Phong Tạo Binh Tai!”
Niệm lực của Sở Cuồng Nhân lưu chuyển, vô số linh khí hội tụ thành binh khí!
Lúc binh khí hội tụ đầy trời, sắc mặt đám thiên hình giả lập tức thay đổi, ở  vực ngoại phía xa, đám Đạo Chủ cũng hoàn toàn mơ hồ.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận