Trong thần sơn.
Sở Cuồng Nhân và Thần Chủ vừa thức tỉnh đang triển khai một trận đọ sức, nhưng kết quả lại bất phân cao thấp, tạm thời không ai làm gì được ai.
“Nhân tộc, thực lực của ngươi rất mạnh, ta cho ngươi cơ hội gia nhập với chúng ta, trở thành thần chỉ, thế nào?”
Thần Chủ bỗng nhiên nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt đám Chủ Thần thay đổi.
Thần Chủ dự định mời chào Thương?
Đánh không lại, vậy liền nghĩ biện pháp kéo đối phương nhập bọn.
Còn có thao tác này sao?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc trước Sở Cuồng Nhân khiến bọn họ biệt khuất, lại giết nhiều Chủ Thần như vậy, trong lòng bọn họ đã kìm nén một đám lửa.
Móa nó.
Chẳng lẽ sau này phải đứng cùng chiến tuyến với người này, cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy sao? Hơn nữa, dựa vào thực lực của người này, nếu gia nhập trận doanh của thần chỉ, nhất định sẽ là cường giả gần với Thần Chủ.
Vậy địa vị của bọn họ, chẳng phải vẫn bị đối phương đè ép sao?
Chư thần càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
“Gia nhập với các ngươi? Không phải ngươi ngủ nhiều đến ngốc rồi chứ?”
Sở Cuồng Nhân cười xùy một tiếng.
Thần Chủ sầm mặt, “Đang cho ngươi thể diện mà không cần!”
“Là các ngươi đưa mặt đến cho ta vả thì đúng hơn.”
“Nói điều kiện của ngươi đi.”
Thần Chủ hít sâu một hơi, đè xuống hỏa khí trong lòng.
Nếu tiếp tục đánh, thương thế trong cơ thể hắn ta sẽ không thể khôi phục, thậm chí có khả năng còn nặng thêm, đây là chuyện hắn ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
“A, vậy ngồi xuống đàm phán, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, điều kiện của ta chỉ có một, trong mười vạn năm, thần chỉ không thể dùng bất cứ thủ đoạn nào can thiệp đến sự phát triển của Nhân tộc.” Sở Cuồng Nhân nói.
“Mười vạn năm, quá lâu.”
“Mười vạn năm, so với tuổi tác của các ngươi, rất ngắn.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao? Ngươi phải biết, Chủ Thần chúng ta bất tử, chỉ dựa vào điểm này, ngươi không có bất kỳ ưu thế gì.”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười nói: “Chủ Thần bất tử, vậy thần chỉ thì sao, tin tưởng ta, nếu ta đã dám dùng tính mạng đánh cược, thì sẽ có biện pháp khiến tất cả các thần chỉ ngoài Chủ Thần ra đều.
.
.
Tan thành mây khói!”
“Mà Chủ Thần các ngươi, cũng rơi vào trạng thái ngủ say, đến lúc đó, thần cách của các ngươi bị các chủng tộc khác đi, bọn họ sẽ luyện hóa thần cách của các ngươi, đến lúc đó sẽ sinh ra một đám thần chỉ mới.”
“Cho dù các ngươi sống lại, thì có thể thế nào?”
Nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói, sắc mặt đám thần chỉ đại biến.
Nếu thật sự như vậy, thần chỉ mới sinh ra khẳng định sẽ đứng về phía Nhân tộc, sau khi Chủ Thần phục sinh sẽ không còn bất kỳ ưu thế nào.
Thậm chí, thần chỉ mới sẽ bao trùm lên bọn họ!
“Điều kiện của ngươi, ta đồng ý.”
Thần Chủ từ tốn nói.
“Vậy hi vọng các ngươi có thể giữ lời hứa.”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.
Hắn không bắt đối phương lập lời thề với Thiên Đạo, đối với đám thần linh Tiên Thiên bọn họ mà nói, bọn họ không hề ảnh hưởng bởi lực ước thúc của Thiên Đạo với lời thề.
Hắn quay người đi vào hư không, biến mất tại chỗ.
Sau khi hắn rời đi, sắc mặt Thần Chủ vô cùng âm trầm, một quyền nện vào hư không, khí tức thần lực mang tính hủy diệt phá hủy mảng lớn hư không.
“Thương! !”
“Bút trướng này, Thần tộc sẽ không bỏ qua như vậy.”
Thần Chủ băng lãnh nói.
Bên cạnh, mấy vị Chủ Thần trầm mặc một lúc lâu, bị một tên Nhân tộc bức đến tình trạng này, lúc trước, đây là chuyện nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ.
Nhưng bây giờ, chuyện này đã thật sự xảy ra.
“Thần Chủ, sau này nên làm cái gì?”
“Ta sẽ tiếp tục bế quan khôi phục, chờ thương thế của ta khôi phục, đến lúc đó ta sẽ đích thân đến giết Thương, Nhân tộc, cũng tiếp tục nằm trong khống chế của chúng ta, lúc ta bế quan, Thần tộc tạm thời dừng tất cả động tác.”
Thần Chủ từ tốn nói.
Đám Chủ Thần nghe vậy, khẽ vuốt cằm, “Chỉ có thể như thế.”
.
.
Trong bộ lạc Viêm Vũ.
Có mười vị Thiên Tôn đang tụ tập lại một chỗ.
“Một mình Vương đến thần sơn, chuyện này đúng là làm loạn, phải biết đó là địa bàn của thần chỉ a, nếu Vương gặp nguy hiểm thì phải làm sao, tương lai của Nhân tộc nên phát triển như thế nào.”
“Đúng vậy, vương là tương lai của cả Nhân tộc a.”
Đám Thiên Tôn này đều là cường giả trong Nghịch Thần các.
Cũng là tồn tại đứng đầu bây giờ của Nhân tộc.
Giờ phút này, bọn họ đã xem Sở Cuồng Nhân là Vương, là tương lai của cả Nhân tộc, nếu hắn xảy ra chuyện, đây sẽ là đả kích cực lớn với Nhân tộc.
“Nếu tương lai của Nhân tộc chỉ dựa vào một mình ta, vậy thì Nhân tộc quá bi ai rồi.”
Một giọng nói đạm mạc vang lên.
Sở Cuồng Nhân từ trong hư không đi ra.
Nhìn thấy hắn, sắc mặt mọi người mừng như điên đi lên nghênh đón.
“Vương, ngươi không sao chứ?”
Sở Cuồng Nhân khoát tay áo, nói: “Ta không sao.”
Sau đó, hắn nghiêm mặt, nói: “Tương lai của Nhân tộc là chuyện của mỗi người, không phải một người có thể quyết định, ta mạnh hơn, cũng chỉ là một người, không có cách nào chiếu cố tất cả mọi người.”
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ xấu hổ.
“Vương dạy phải, chúng ta đã hiểu.”
“Là chúng ta hồ đồ rồi.”
“Đúng rồi, vương, ngươi đến thần sơn thế nào?”
Viêm Vũ hỏi, tỉ mỉ quan sát Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo lo lắng, sợ nhìn thấy thương thế gì trên người đối phương.
“Ừm, coi như thuận lợi, chỉ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.”
“Chuyện ngoài ý muốn gì?”
“Thần Chủ thức tỉnh.”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
“Chư Thần chi chủ, hắn đã thức tỉnh.”
“Thần Chủ, không phải thời kì xa xưa, hắn đã bị tiên nhân đả thương, rơi vào trạng thái ngủ say sao, làm sao lại thức tỉnh nhanh như vậy.”
“Vương, ngươi có bị thương không?”
Sở Cuồng Nhân khoát tay áo, để mọi người an tĩnh.
Sau đó, hắn kể lại những chuyện đã xảy ra trên thần sơn.
Nghe được Sở Cuồng Nhân đã tranh thủ cho Nhân tộc mười vạn năm, ánh mắt mọi người sáng lên, trong mấy năm Nhân tộc đã có bước phát triển nhảy vọt.
Nếu thêm mười vạn năm nữa, Nhân tộc có thể đạt tới mức độ nào, không thể tưởng tượng được, đến lúc đó nhất định có thể áp chế Thần tộc.
“Mặc dù nói là có mười vạn năm, nhưng Thần tộc có thể tuân thủ lời hứa hay không, ai cũng không biết, cũng không thể lười biếng.”
Sở Cuồng Nhân lại nói.
Nói xong, hắn đi ra bên ngoài, nhìn tuyết lớn đang rơi, nói: “Chẳng mấy chốc trận tuyết này sẽ ngừng, Viêm Vũ, chuyện khắc phục hậu quả liền giao cho ngươi.”
“Vâng.”
Thanh Y nhìn Sở Cuồng Nhân đứng trong tuyết, ánh mắt quét một vòng trong phòng, nói: “Vương, áo choàng của ngươi đâu?”
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra áy náy, lấy chiếc áo choảng đã bị tổn hại ra, nói: “Thanh Y, xin lỗi, lần này đến thần sơn, trong lúc chiến đấu không cẩn thận làm hỏng chiếc áo choàng này rồi, đáng tiếc cho ý tốt của ngươi.”
Khóe miệng đám Thiên Tôn co giật một chút.
Lần này đến thần sơn, giết thần chỉ, chiến Chủ Thần, chiến Thần Chủ, luân phiên đại chiến, lại chỉ tổn hại một kiện áo choàng? ! !
Thực lực của Vương, rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào rồi? !
Trong lòng mọi người âm thầm kinh thán.
Thanh Y nhìn cái áo choàng kia, bất đắc dĩ cười nói: “Vương, ngươi không có việc gì chính là an ủi lớn nhất đối với chúng ta rồi, một kiện áo choàng mà thôi, ta đi làm cái khác là được, ngươi không cần cảm thấy có lỗi đâu.”
Hắn ta cảm thấy, có lúc Vương quá ôn nhu.
Nhưng điểm này, lại khiến người khác càng khăng khăng một mực đi theo.
“Ha ha, vậy làm phiền ngươi.”
Sở Cuồng Nhân cười.
Sau khi đàm luân với mọi người một phen, hắn trở lại phòng, lấy ra thu hoạch sau một trận giết hại trên thần sơn của mình.
Là mấy viên thần cách.
Trong đó quan trọng nhất chính là thần cách của ba vị Chủ Thần Quang Minh, Hắc Ám, Thời Không, phía trên lưu chuyển năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Nhìn mấy viên thần cách này, Sở Cuồng Nhân như có điều suy nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...