“Còn có, còn có! Sở Sở Cuồng Nhân! !”
Tên cấm vệ kia lắp bắp nói, lúc nhắc đến ba chữ Sở Cuồng Nhân, trong mắt hắn ta không nhịn được lộ ra hoảng sợ.
Mà tên trưởng lão vẫn ngồi bên cạnh vuốt ngọc thạch, không coi Cố Linh Lung ra gì cũng biến sắc, ngọc thạch trong tay không tự chủ rơi trên mặt đất, răng rắc một tiếng, trực tiếp vỡ thành mấy mảnh.
“Sở Cuồng Nhân tới? ! Sao hắn lại đến đây?”
Lão giả tóc trắng và Vân Trường Phong có chút luống cuống.
Trong lòng cấm vệ không nhịn được lẩm bẩm, các ngươi chiếm đoạt nhà đẻ của vợ người ta, chẳng lẽ người ta không thể đến lấy lại công đạo sao?
“Đúng rồi, nhanh, nhanh dẫn đám người Cố Thanh ra.
”
Vân Trường Phong nghĩ đến cái gì, vội vàng nói.
Cố Thanh, chính là phụ thân của Cố Linh Lung.
Sau khi chiếm cứ Thanh Vân vương triều, Vân Trường Phong cũng không giết chết đám người Cố Thanh, mà cho bọn họ ăn một loại bí dược nào đó, đánh mất chiến lực rồi cầm tù, vốn nghĩ ngày nào đó có thể phát huy tác dụng.
Không nghĩ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy.
“Trưởng lão không cần lo lắng, Sở Cuồng Nhân trúng thiên phạt phong ấn, không đủ gây sợ, chúng ta chỉ cần giải quyết Cố Linh Lung là được.
”
Vân Trường Phong nhìn trưởng lão bên cạnh nói.
Đối phương nghe vậy, nỗi lòng dần bình tĩnh lại, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “Không sai, Sở Cuồng Nhân đã không đủ gây sợ.
”
Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút tâm thần bất định.
Dù sao, đó chính là Sở Cuồng Nhân a!
Trong vương cung, lúc này hàng ngàn cấm vệ đang vây quanh ba người trước mặt, ba người này, chính là ba người Sở Cuồng Nhân.
Đi đầu chính là Sở Cuồng Nhân.
Hắn mặc một bộ áo trắng như tuyết, bên hông đeo trường kiếm xinh đẹp, tư thái ung dung nhàn nhã, bước chân không nhanh không chậm đi về phía đại điện vương cung.
Mà hàng nghìn cấm vệ vây quanh liên tiếp lui lại, không dám đi lên trước.
Cho dù bọn họ biết người trước mắt không có ba động linh lực, không thể dùng được linh lực, nhưng vẫn không dám đi lên trước ngăn cản.
Hàng ngàn cấm vệ bị một người bình thường không có ba động linh lực đẩy lui về sau, tình cảnh này, thật không thể tin được.
“Sở Cuồng Nhân, nơi này là trọng địa vương cung, ngươi không được làm càn!” Một tến tướng lãnh la lớn, không giống những người khác, hắn ta được Vân Trường Phong cất nhắc, hiện tại ở trong vương thất.
Sở Cuồng Nhân ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm nhìn đối phương.
Người kia không được để ý đến, giống như có chút thẹn quá hoá giận, rút trường đao bên hông ra, linh lực toàn thân phun trào, đột nhiên vung ra.
Nhưng không chờ trường đao rơi lên người Sở Cuồng Nhân, một đạo bạch quang đã đi trước trường đao một bước, rơi trên người tên tướng lãnh kia, trong nháy mắt hắn ta như đạn pháo bị đánh bay ra ngoài gần một trăm trượng, nện trên thành cung.
“Sở Cuồng Nhân, Cố Linh Lung, các ngươi dừng tay cho quả nhân!”
Lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên.
Vân Trường Phong và trưởng lão của Sơn Hải Khuyết đi ra.
Khi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, trong mắt hai người lộ ra một tia sợ hãi, nhưng nhìn ra trên người đối phương không có ba động linh lực, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nở nụ cười.
“Sở Cuồng Nhân, không ngờ ngươi lại dám đi ra Huyền Thiên tông, còn Cố Linh Lung nữa, nếu ngươi không trở lại, quả nhân sẽ không làm gì ngươi, nhưng không ngờ, ngươi lại ngu xuẩn như thế, còn dám trở về.
”
Vân Trường Phong cười nói, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chỉ thấy hắn ta đưa tay, một đầu nguyên hồn hung thú dữ tợn lơ lửng trên trên đỉnh đầu hắn ta, “Đã như vậy, quả nhân sẽ thành toàn ngươi.
”
Hắn ta không nói hai lời, nguyên hồn hung thú kia đã xông về phía Cố Linh Lung.
Bên cạnh, Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua, “Ha, không ngờ lại là người của Sơn Hải Khuyết.
”
Đối mặt với nguyên hồn hung thú, trong tay Cố Linh Lung xuất hiện một thanh trường đao, trên thân đao có khắc đồ án trăng sáng.
Một đao chém ra, đao quang giống như trăng khuyết chợt lóe lên, nguyên hồn hung thú gào lên thê thảm, bị chém thành hai nửa.
Lực lượng của một kích này đã đạt tới Chuẩn Thánh đỉnh phong.
Tại Huyền Thiên tông ba năm, Cố Linh Lung không chỉ học nấu cơm, thực lực của nàng cũng có bước tiến dài.
Thậm chí không hề kém hơn thiên kiêu trên bảng Tiềm Long.
“Cái gì?”
Sắc mặt Vân Trường Phong đại biến, không ngờ nguyên hồn Sơn Hải hắn ta cực khổ mới có được lại bị Cố Linh Lung một đao trảm giết!
Chênh lệch này, thật sự quá lớn!
“Một tên tặc tử cướp đoạt chính quyền, cũng dám phát ngôn bừa bãi.
”
Cố Linh Lung lạnh giọng nói.
“Trưởng lão, xin ngươi xuất thủ tương trợ.
” Vân Trường Phong biết mình không phải là đối thủ của nàng, vội vàng xin trưởng lão Sơn Hải Khuyết giúp đỡ.
Lão giả tóc trắng nhìn Cố Linh Lung một cái, “Hừ, chỉ là một nữ hài chưa đến Thánh Nhân, lão phu muốn muốn đối phó nàng là chuyện dễ như trở bàn tay, ngươi yên tâm đi.
”
Nói xong, ông ta chậm rãi giơ tay lên, một cỗ đạo vận mạnh mẽ mà bá đạo lan tràn ra, trong hư không lập tức xuất hiện một đầu Cự Ưng màu vàng, đó là nguyên hồn Sơn Hải của ông ta, đã có thực lực của Thánh giả.
“Nếu ngươi dám động, không chỉ ngươi, toàn bộ Sơn Hải Khuyết đều sẽ gặp tai ương.
” Lúc này, Sở Cuồng Nhân mở miệng.
Lời nói của hắn khiến sắc mặt vị trưởng lão này đột nhiên biến đổi.
Sau đó ông ta giống như nghe thấy một chuyện cười nào đó, không nhịn được cười ha ha, “Sở Cuồng Nhân, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Sở Cuồng Nhân vô địch tại thế ba năm trước sao?”
“Ngươi đã bị thiên phạt phong ấn ngươi, hiện tại một điểm linh lực cũng không thể điều động, còn mạnh hơn người bình thường thế nào chứ! Để Sơn Hải Khuyết gặp tai ương? Đừng đùa, ngươi cho rằng những thế lực vây quét Huyền Thiên tông lúc trước sẽ buông tha cho ngươi sao? Không đến mấy hôm, bản thân ngươi cũng khó bảo toàn.
”
Lão giả tóc trắng nói xong, điều khiển đầu Cự Ưng màu vàng kia, bay về phía Sở Cuồng Nhân, uy thế sôi trào mãnh liệt.
Ông ta muốn giết Sở Cuồng Nhân trước.
“Là họa hay phúc, là ngươi tự chọn a.
”
Sở Cuồng Nhân lắc đầu nói, sau đó, hắn giơ tay lên, linh niệm hơi động, linh khí bốn phía hội tụ thành từng nét bùa chú, phù văn, hóa thành một thanh kiếm lớn màu vàng óng, tràn ngập uy thế.
Đại kiếm phù văn chém ra, uy thế kinh khủng lập tức chém vỡ Cự Ưng màu vàng thành hai mảnh, lão giả tóc trắng bị kiếm khí quét trúng, cả người bay ngược ra ngoài, nện vào đại điện phía sau.
“Làm sao có thể? !”
“Chẳng lẽ hắn đã giải khai thiên phạt phong ấn? !”
Lão giả tóc trắng vô cùng hoảng sợ.
Nếu Sở Cuồng Nhân giải khai phong ấn, như vậy cho dù có mười ông ta cũng không thể động đến một ngón tay của đối phương! !
Nghĩ đến nơi này, ông ta đã không còn tâm tư đối địch nữa, phá vỡ mái vòm đại điện, bay về phía xa.
Ông ta muốn trốn!
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi vươn tay, năm ngón tay mở ra, dường như cả thiên địa đều bị hắn giữ tại trong lòng bàn tay.
Niệm lực vô hình khuếch tán ra, dường như hóa thành một bàn tay vô hình bắt lão giả tóc trắng tại giữa không trung.
“Trốn? Ngươi chạy thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta sao?”
Sở Cuồng Nhân nói, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt thành quyền, lão giả tóc trắng không kịp phát ra tiếng kêu rên, đã hóa thành một đoàn huyết vụ giữa bầu trời! !
Tình cảnh này, khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy da đầu run lên!
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không cảm nhận được một chút ba động linh lực trên người Sở Cuồng Nhân, căn bản không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì giết chết lão giả tóc trắng.
Mà loại không biết này, càng khiến mọi người không rét mà run.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...