"Là Huyền Nữ lệnh! !"
Có thiên kiêu nhận ra lệnh bài trong tay mấy người Đông Quân thần tử, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Huyền Nữ lệnh, tín vật của đệ tử Huyền Nữ tông ngày xưa, nếu có vật này trong tay, vong hồn bên trong Huyền Nữ tông mới nhận bọn người Đông Quân thần tử thành người của Huyền Nữ tông, không có xuất thủ.
"Kết giới kia, dường như còn có thể tiếp nhận không ít người, không biết bọn họ có thể giúp chúng ta một tay hay không.
"
Có thiên kiêu hai mắt tỏa sáng.
"Chờ một chút, tại sao Lạc Ý Phong của Lạc gia và bọn người Đông Quân thần tử lại ở chung một chỗ?"
Cũng có người chú ý tới tồn tại của Lạc Ý Phong.
Bọn họ nhìn thoáng qua Lạc Nhạn trong đám người, trong mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, nhưng lại thấy sắc mặt của đối phương không dễ nhìn lắm, lúc nhìn Lạc Ý Phong, trong mắt mang theo hận ý.
"Thú vị.
"
Trác Thiên Thương của Tử Vi các thấy thế, khóe miệng hơi vểnh.
"Đông Quân thần tử, ta chính là Tử Ngọc Hàn của thế gia Tử Đồng, có thể giúp chúng ta một chút hay không, thế gia Tử Đồng ta, tất nhiên sẽ có chỗ hồi báo.
"
Lúc này, Tử Ngọc Hàn lên tiếng nhờ giúp đỡ.
"Thế gia Tử Đồng! "
Ánh mắt của Đông Quân thần tử hơi hơi lóe lên, hắn biết thế gia này.
"Nghe nói thế gia này tinh thông linh hồn chi pháp, hơn nữa, tựa hồ có quan hệ không nhỏ với chỗ kia, nếu có thể đứng chung một thuyền với nơi đó, có lẽ sẽ có trợ giúp không nhỏ đối với ta.
"
Đông Quân thần tử âm thầm nghĩ tới.
Một thế gia Tử Đồng, hắn cũng không phải rất để ở trong mắt, nhưng tồn tại sau lưng thế gia Tử Đồng, cho dù là Tiên Đình cũng phải giữ kín như bưng.
Nếu có thể tạo được mối quan hệ, có lẽ, sẽ là một lựa chọn tốt.
Nghĩ đến đây, Đông Quân thần tử dừng bước lại, mở kết giới ra, cao giọng nói: "Các vị đạo hữu của thế gia Tử Đồng, mời tiến vào.
"
"Đa tạ.
"
Tử Ngọc Hàn cười nhạt một tiếng, mang theo mấy người sau lưng tiến vào kết giới.
Các thiên kiêu khác thấy thế, cũng muốn xin giúp đỡ.
Nhưng lại bị Đông Quân thần tử trực tiếp cự tuyệt: "Không gian của kết giới có hạn, không chứa được nhiều người như vậy.
"
"Sao cso thể, rõ ràng kết giới còn rất nhiều không gian trống mà.
"
"Ta nguyện ý dùng một món chí bảo để đổi.
"
Nhưng cho dù mọi người thỉnh cầu như thế nào, Đông Quân thần tử cũng không hề bị lay động.
Mà vào lúc này, Lạc Ý Phong thấy được Lạc Nhạn trong đám người, thản nhiên nói: "Lạc Nhạn, không nghĩ tới ngươi cũng ở đây.
"
"Phản đồ!"
Ánh mắt Lạc Nhạn băng lãnh, giọng điệu băng lãnh.
"Ta là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Nếu ngươi ngoan ngoãn thần phục Sơn Quỷ thần tử, ngược ta còn có thể thay ngươi thỉnh cầu Đông Quân thần tử, để hắn cho ngươi tiến vào kết giới.
"
"Hừ, nằm mơ!"
"Nếu ngươi không nguyện ý, vậy thì ngươi ở chỗ này, tự sanh tự diệt đi.
"
Lạc Ý Phong nói ra, lập tức cùng Đông Quân thần tử bọn người đi thẳng vào trong.
Bọn người Lạc Nhạn, Băng Tàm Như Tuyết và một đám thiên kiêu, tiếp tục chém giết với chúng vong hồn của Huyền Nữ tông, lao vào sâu bên trong Huyền Nữ tông.
Lạc Nhạn không muốn tiến vào kết giới, mà Băng Tàm Như Tuyết bởi vì Sở Cuồng Nhân và Đông Hoàng Tiên Đình là địch, cũng không muốn tiến vào, trừ bọn họ, Trác Thiên Thương vì là người của Tử Vi các, mà Tử Vi các thuộc về Côn Lôn Tiên Đình, quan hệ với Đông Hoàng Tiên Đình cũng không tính là thân mật, cho nên cũng không có xin Đông Quân thần tử giúp đỡ.
Những người này, chém giết một đường với vong hồn, một bên xâm nhập Huyền Nữ tông, mà dọc theo con đường này, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Bên trong Huyền Nữ tông, có không ít bảo vật, dọc theo con đường này ngoại trừ chém giết với vong hồn, bọn họ cũng lấy được không ít bảo vật.
Giống như bây giờ.
Ở trước mặt mọi người, trong một cái hồ có một đóa tiên dược hình dáng hoa sen.
Tiên dược này, tiên huy tươi sáng, đạo văn xen lẫn, lộ ra một đạo vận bất phàm, chỉ cần liếc một cái, đã kinh diễm rất nhiều tu sĩ.
Mọi người thấy tiên dược kia, trong mắt mang theo tia nhiệt huyết.
"Đây tuyệt đối là tiên dược đứng đầu nhất, nếu có thể lấy được, đối với chúng ta, nhất định có trợ giúp rất lớn.
"
"Đúng vậy, nhưng mà, xung quanh tiên dược này có không ít vong hồn.
"
Tuy tiên dược bất phàm, nhưng số lượng vong hồn xung quanh tiên dược cũng vượt qua những chỗ còn lại.
Một khi bọn họ đi lên tranh đoạt tiên dược, nhất định sẽ kinh động những vong hồn này, từ đó phát sinh xung đột to lớn với bọn họ.
"Nhân số chúng ta đông đảo, mục tiêu quá lớn, hơn nữa chỉ có một gốc tiên dược, cho dù đạt được cũng không tiện phân chia, không cần thiết đi mạo hiểm.
"
Lúc này, Băng Tàm Như Tuyết nói ra.
Nghe được lời của nàng, mọi người cũng cảm thấy có đạo lý.
"Băng Tàm Như Tuyết nói không sai, tiên dược này, không cần cũng được.
"
Lạc Nhạn cũng phụ họa một tiếng.
"Há, nếu các ngươi đã không muốn, thì tiên dược này, sẽ là của ta!"
Trác Thiên Thương cười nhạt một tiếng, chỉ thấy bóng người hắn lóe lên, bay về phía cái hồ kia.
Tốc độ của hắn cực nhanh, giống như một tia điện quang.
Gần như là chỉ trong chớp mắt, hắn đã vượt qua hơn phân nửa vong hồn, đi vào bên hồ, hái xuống đoá hoa sen kia.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt tiếp theo, vô số vong hồn nhìn thấy hoa sen bị hái, ào ào gào thét lao về phía hắn.
Ở trong đó, thậm chí còn bao gồm mấy tồn tại Chân Tiên trên tam phẩm.
Những vong hồn này hô nhau mà lên, âm khí trùng thiên.
Tu vi của Trác Thiên Thương không tệ, nhưng khi đối mặt với số lượng vong hồn nhiều đến mức này, căn bản không phải đối thủ.
Nhưng hắn cũng không cuống quít, dường như đã sớm có đối sách, thân hình biến hóa, quay về đường cũ, đi vào bên trong bọn người Băng Tàm Như Tuyết.
"Không tốt!"
Dường như Băng Tàm Như Tuyết đoán được ý đồ của đối phương, sắc mặt đại biến: "Mau rời đi!"
Nhưng mà, động tác của mọi người chậm một bước, vô số vong hồn đã hô nhau mà lên, bao vây mọi người.
Một trận chém giết, không thể tránh được.
"Đáng chết, Trác Thiên Thương này, thế mà sử dụng chúng ta làm bia đỡ đạn!"
"Gia hỏa này thật sự là tính toán hay thật, chính mình cầm bảo vật, sau đó bắt chúng ta đến làm bia đỡ đạn, để hắn đào tẩu, khốn khiếp! !"
Mọi người lao vào chém giết với vong hồn, các loại tiên pháp thần thông, liên tiếp bạo phát!
Còn về Trác Thiên Thương, đã sớm lợi dụng thời cơ mọi người chém giết với vong hồn, dựa vào thân pháp cao siêu nhanh chóng rời đi.
"Đáng chết!"
Hàn khí quanh người Băng Tàm Như Tuyết lưu chuyển, đánh bay từng vong hồn tấn công đến.
Với thực lực của nàng, vốn dĩ cũng có thể rời đi, nhưng mà, bọn người Băng Tàm Phong còn ở nơi này, nàng không có cách nào bỏ rơi tất cả tộc nhân.
Còn về những người khác, cho dù có muốn rời khỏi, cũng không có thực lực như Trác Thiên Thương, lún lâu vào vòng vây của linh hồn, hữu tâm vô lực.
Đùng, đùng!
Các loại năng lượng tiên pháp liên tiếp bạo phát.
Mọi người dùng hết sức chống cự công kích của vong hồn, nhưng rõ ràng đã lâm vào bên trong thế hạ phong.
"Không được, không thể tại tiếp tục như vậy.
"
"Hàn Phong Phong Thiên Địa! !"
Yêu khí trong cơ thể Băng Tàm Như Tuyết gào thét xông ra, hóa thành hàn khí mạnh mẽ tuyệt luân, cuồn cuộn không dứt bao phủ mọi thứ, trong chốc lát liền đóng băng mảnh thiên địa này!
Mà nhóm vong hồn bên trong mảnh thiên địa này, cũng bị đóng băng, bị hạn chế hành động.
Sau một chiêu này, yêu khí của Băng Tàm Như Tuyết hao tổn hơn phân nửa, hơn nữa tiêu hao còn đang kéo dài!
"Đi mau! !"
Băng Tàm Như Tuyết lớn tiếng nói.
Nhóm Băng Tàm của Tuyết Long sơn thấy thế, cắn răng, nhanh chóng rời đi.
Băng Tàm Phong nhìn Băng Tàm Như Tuyết một chút, trong mắt lộ ra một tia giãy dụa, lập tức nhìn thoáng qua nhóm vong hồn có thể thoát khỏi trói buộc bất cứ lúc nào, cắn răng quay người rời đi.
Tu sĩ còn lại, cũng đều lập tức rời khỏi chiến trường.
Ầm, ầm! !
Lúc này, mấy vong hồn Chân Tiên trên tam phẩm cầm đầu phá vỡ tầng băng, lao về phía Băng Tàm Như Tuyết mà cắn xé!
Dưới loại tình huống này, nàng căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào.
"Hết thảy đều kết thúc.
"
Chẳng biết tại sao, khi đứng trước bờ vực sinh tử, thứ nàng nghĩ đến không phải Tuyết Long sơn.
Mà chính là một bóng người mặc bạch y.
"Có lẽ, chết như vậy cũng tốt, sau này sẽ không cần đang bị ác ma kia khống chế.
"
Băng Tàm Như Tuyết nỉ non nói.
Trong lòng nàng, dường như Sở Cuồng Nhân ngang bằng với ác ma.
"Há, muốn thoát khỏi khống chế, ngươi phải hỏi rằng, ta có đồng ý hay không! !"
Lúc này, bên tai Băng Tàm Như Tuyết vang lên một giọng nói lạnh nhạt mà quen thuộc.
Trong chốc lát.
Uy áp che lấp trời đất từ trên trời giáng xuống, vô số vong hồn cảm nhận được luồng uy áp này, thân hình quả thật là đang run rẩy, tất cả đều bị đè sấp trên mặt đất!
Vốn dĩ mặt mũi đầy vẻ chất phác hoặc dữ tợn, tại thời khắc này, tràn đầy hoảng sợ.
Vạn hồn run sợ, như nghênh đón tận thế! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...