Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


"Nam tử bất phàm!"
 
Sau khi Phong gia Nhị thiếu nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, trong mắt không khỏi toát ra một tia kinh ngạc.

 
Ở trước mặt của đối phương, hắn đúng là có loại cảm giác tự ti mặc cảm.

 
Mà hai nữ tử Băng Tàm Như Tuyết, Thạch Anh cũng đều là tuyệt sắc giai nhân, kinh động lòng người, không chỉ có như thế, Phong gia Nhị thiếu còn cảm nhận được một luồng uy hiếp trước nay chưa từng có từ trên người của hai người này.

 
Ba người này, không đơn giản!
 
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Phong gia Nhị thiếu!
 
Nhưng mà, ở bên cạnh hắn, sau khi Phong Ngọc nghe được giọng nói của Sở Cuồng Nhân, trên mặt toát ra một tia mất tự nhiên: "Không biết lời ấy của Sở công tử, có ý gì?"
 
Sở công tử?
 
Nghe được cách gọi này, Phong gia Nhị thiếu nhất thời hiểu rõ cái gì đó, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, có chút rung động.

 
Là hắn!
 
Sở Cuồng Nhân không để ý đến Phong gia Nhị thiếu đang chấn kinh.

 
Hắn nhìn Phong Ngọc, ánh mắt không hề gợn sóng, thản nhiên nói: "Long gia ủy thác Phong gia tiến hành điều tra chuyện của Hồng Hoa có phải không.

"
 
"Đúng.

"
 
"Nhưng mà, dường như bọn họ cũng không biết Long Tam thái tử đã chết, hoặc là nói, tựa như bọn họ không biết sự tồn tại của ta, ngươi cố ý giấu diếm tin tức này.

"
 
"Lúc Sở công tử đến Thính Phong lâu ta, có mang mặt nạ, ta nghĩ là công tử cũng không muốn bại lộ thân phận của mình, cho nên ta che giấu tin tức này với Long gia.

"
 
"Ha, thật sự chỉ có vậy thôi sao?"
 
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng: "Chẳng lẽ không phải ngươi muốn lợi dụng ta, đối phó Long gia, kẻ đứng đầu tám thế gia hoàng kim, nên đổi người, đây là lời mà ngươi mới vừa nói ra đúng chứ?"
 
Hắn nghe được lời Phong Ngọc thì thào nói nhỏ vừa rồi.


 
Nghe nói như thế, thân thể mềm mại của Phong Ngọc đã không nhịn được mà rung động, trên vầng trán trắng noãn thấm ra mồ hôi lạnh tinh mịn.

 
Đúng như Sở Cuồng Nhân nói, trong lòng của nàng, đích thật là cất chứa tâm tư lợi dụng đối phương.

 
Long gia ủy thác Phong gia dò xét tin tức.

 
Nhưng nàng lại cố ý giấu diếm tin Long Tam thái tử đã chết, còn có sự tồn tại của Sở Cuồng Nhân, vì để chế tạo xung đột giữa Sở Cuồng Nhân và Long gia.

 
Nếu không, khi Long gia biết rõ Sở Cuồng Nhân tới, tất nhiên sẽ không dễ dàng nhằm vào Ân Hồng Hoa.

 
Nếu vậy, mức độ xung đột sẽ yếu đi rất nhiều.

 
"Xin công tử thứ lỗi, là ta tự cho mình thông minh, che giấu sự tồn tại của công tử.

"
 
Phong Ngọc bịch một tiếng, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Sở Cuồng Nhân.

 
Nàng quỳ trên mặt đất, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

 
Mỹ nhân quỳ gối, khiến người ta thấy mà yêu.

 
Trong tửu lâu, một số tu sĩ không rõ chân tướng sự tình thấy cảnh này, nhất thời sinh lòng thương tiếc.

 
Người không biết, còn tưởng rằng Sở Cuồng Nhân khi dễ người khác.

 
"Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
 
Một đại hán đứng lên nói ra, bày ra bộ dạng hành hiệp trượng nghĩa.

 
"Đúng đấy, người ta là một cô nương, cũng đã quỳ xuống trước mặt ngươi, sao ngươi vẫn dồn ép không tha vậy.

"
 
"Cô nương, hôm nay chúng ta làm chủ cho ngươi, ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, hắn ko dám bắt ngươi đâu.


"
 
Có mấy người lần lượt lên tiếng.

 
Những người này, đều có mấy phần thực lực, bằng không thì cũng không dám lên tiếng.

 
Bọn họ nhìn dáng vẻ nở nang, khuôn mặt đẹp đẽ kia của Phong Ngọc, trong mắt lộ ra nhiệt huyết.

 
Trong đầu, đã tưởng tượng ra cảnh tượng anh hùng cứu mỹ, sau đó mỹ nhân ôm ấp yêu thương.

 
Nhưng mà, còn chưa chờ bọn họ làm cái gì, trong tửu lâu, bỗng nhiên có một trận hàn khí lan ra, hàn khí này, vô cùng thấu xương, làm cho người ta không rét mà run.

 
Mấy tu sĩ lên tiếng kia biến sắc, cảm giác hàn khí này giống như vô số ngân châm tinh mịn, đâm vào trong cơ thể của bọn họ, trong nháy mắt đã khiến thần kinh của bọn họ tê dại, tiên nguyên, cốt cách huyết nhục đều bị đóng băng, khí tức sinh mệnh đang nhanh chóng giảm xuống, rất nhanh, ngay cả ý thức cũng đã tiêu tan tan hết.

 
Mà những người khác trong tửu lâu, chỉ thấy mấy tu sĩ hăng hái làm việc nghĩa này, bị hàn khí ăn mòn, hóa thành tượng băng trong nháy mắt!
 
Sau đó, ầm ầm vỡ nát, hóa thành một đống vụn băng.

 
Không thấy máu tanh, chỉ có hàn ý!
 
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, e ngại nhìn thoáng qua nơi phát ra hàn khí, chính là từ chỗ Băng Tàm Như Tuyết không nói một lời đứng ở sau lưng Sở Cuồng Nhân.

 
Sở Cuồng Nhân nhìn Băng Tàm Như Tuyết một chút.

 
Băng Tàm Như Tuyết vội vàng nói: "Mạo muội xuất thủ, xin chủ nhân thứ lỗi.

"
 
"Không sao.

"
 
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, cũng không truy cứu.

 
Từ đầu đến cuối, Phong Ngọc quỳ trên mặt đất đều không có nhìn mấy tu sĩ ‘hăng hái làm việc nghĩa’ kia, mà sau khi nghe được đoạn đối thoại giữa Sở Cuồng Nhân và Băng Tàm Như Tuyết, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, lại bởi vì hàn khí tiêu tán ra từ trên người của Băng Tàm Như Tuyết, ào ào ngưng kết thành băng châu.

 

Rất nhanh, trên người nàng liền treo đầy băng sương, nhìn qua vô cùng chật vật.

 
Nhưng nàng, lại không dám tùy tiện phủi rớt băng sương.

 
Nàng biết Băng Tàm Như Tuyết.

 
Đây là một yêu nghiệt tuyệt đỉnh, thế nhưng ngay cả yêu nghiệt tuyệt đỉnh thế này cũng thần phục với Sở Cuồng Nhân, gọi đối phương là chủ nhân.

 
Mức độ kinh khủng của Sở Cuồng Nhân, còn vượt qua tưởng tượng của nàng!
 
Trước đó, nàng lại muốn lợi dụng người như thế này? !
 
Chắc chắn nàng điên rồi!
 
"Ta không ghét nữ nhân thông minh, nhưng, ta chán ghét nữ nhân lanh chanh, ngươi cho rằng, ngươi chỉ che giấu sự tồn tại của ta, cũng không có làm thêm chuyện dư thừa nào, không tính là lợi dụng, đúng không? Nhưng khi ngươi muốn dùng ta đạt được mục đích gì đó, chỉ cần một ý nghĩ thôi, cũng đã đủ để cho ta giết ngươi.

"
 
Sở Cuồng Nhân từ từ nói ra.

 
Nghe được lời nói của hắn, Phong Ngọc càng hạ thấp đầu, trong lòng sợ hãi: "Là Phong Ngọc mạo phạm.

"
 
Nàng không dám phản bác, cũng không dám chống cự.

 
Nàng biết, những thứ này đều vô dụng, bởi vì bây giờ, sinh tử của nàng nằm trong một ý niệm của Sở Cuồng Nhân, nàng không có bất kỳ tư cách gì để thương lượng ở trước mặt Sở Cuồng Nhân.

 
"Đứng lên đi.

"
 
Sở Cuồng Nhân tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, chăm chú nhìn trận chiến giữa Ân Hồng Hoa và Long gia, ánh mắt bình tĩnh.

 
Trong lòng Phong Ngọc hơi buông lỏng, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

 
"Long gia, đối phó Hồng Hoa, món nợ này, sớm muộn gì ta cũng đòi lại từ chỗ bọn họ, hành vi của ngươi, dư thừa.

"
 
"Vâng, là Phong Ngọc quá phận.

"
 
"Long gia không còn, ta không ngại giúp Phong gia một tay, để cho các ngươi ngồi lên vị trí thế gia đứng đầu ở đại lục Hoàng Kim, nhưng thứ ta muốn, Phong gia, có thể cho ta không?"
 
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.


 
Phong Ngọc khẽ khom người: "Từ nay về sau, Phong gia coi Sở công tử như thiên lôi sai đâu đánh đó, mạng lưới tình báocủa Phong gia, sẽ phục vụ công tử bất cứ lúc nào.

"
 
"Ngươi phải cảm thấy may mắn, chính mình có một bộ não thông minh.

"
 
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua Phong Ngọc quả quyết thần phục.

 
Mạng lưới tình báo của Phong gia không chỉ ở khắp đại lục Hoàng Kim, mà còn ở toàn bộ Tử Vi Tinh, nếu như hắn có thể sử dụng mạng lưới tình báo này, cũng không tệ.

 
Đây cũng là nguyên nhân hắn không giết Phong Ngọc.

 
Mà về phần, những người khác của Phong gia có thần phục hay không.

 
Cũng không nằm bên trong phạm vi suy tính của hắn.

 
Bởi vì sau hôm nay, Phong gia không có lựa chọn khác!
 
Nếu có người không phục, hắn không ngại.

Đợi sau khi diệt Long gia, lại thanh tẩy những người đứng đầu ở Phong gia một lần.

 
"Công tử, chỗ của ta còn có một tin tức, chắc hẳn công tử sẽ cảm thấy hứng thú.

"
 
"Nói.

"
 
"Hai ngày này, bên trong Long gia có người của Đông Hoàng Tiên Đình xuất hiện, trong đó có một thanh niên cụt tay, chính là Sơn Quỷ thần tử thua ở trong tay công tử ngày trước!"
 
Nghe đến đây, trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra một tia dị sắc.

 
"Há, người của Đông Hoàng Tiên Đình, thú vị, bọn họ tìm người của Long gia làm cái gì?"
 
"Chuyện này, vẫn còn đang điều tra.

"
 
"Không cần, đợi chút nữa ta sẽ đích thân hỏi.

"
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận