Trên đỉnh tiên sơn, Sở Cuồng Nhân dùng một kiếm chém giết hơn trăm thiên kiêu giới tử.
Mọi người thấy một màn trước mắt như vậy, đều nghẹn họng trân trối nhìn hắn!
Bọn họ đều biết Sở Cuồng Nhân rất mạnh, đã từng dùng ba kiếm tiêu diệt ba vị giới tử cấp bậc Thiên Tiên.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới đối phương có thể mạnh đến trình độ này.
Một kiếm tiêu diệt hơn một trăm thiên kiêu giới tử?
Đây là người hay là quái vật?
Đây thực sự là giới tử cùng tuổi cùng giai cấp với bọn họ sao?
“Rút lui thôi!”
Tử Lôi đến từ Tử Vi nhất mạch của Tiên Đình không nói hai lời, thân ảnh hóa thành một đạo điện quang màu tím, nháy mắt rời khỏi hiện trường.
Sở Cuồng Nhân quá mạnh, khiến hắn có cảm giác tuyệt vọng.
Phía bên kia.
Hai mắt Xi Chiến đầy khiếp sợ, nhưng vẫn còn có ý định chiến đấu như cũ.
“Chiến đấu một trận với nhân vật như thế này, nếu như không chết, tu vi của ta nhất định sẽ rất tiến bộ!” Giọng điệu Xi Chiến run nhè nhẹ nói.
Hắn muốn chiến đấu, nhưng lại có chút sợ hãi.
Hắn sợ…… Chính mình sẽ chết!
“Xi Chiến, rút lui!”
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hắn.
Là ngự hồn giả.
Mà giọng nói của ngự hồn giả cũng làm hắn lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, sau đó trốn vào hư không, biến mất không thấy.
Còn lại một ít thiên kiêu giới tử cũng lần lượt rời khỏi hiện trường.
Một kiếm này của Sở Cuồng Nhân, thật sứ quá đáng sợ.
Không có người nào dám phản kháng trước mắt hắn.
Nếu có thì chính là đi tìm cái chết.
“Tại sao lại như vậy…… Thực lực như vậy, cho dù bản thể ta ở đây, chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
”
“Rốt cuộc hắn mạnh mẽ đến mức nào?!”
Hai mắt Trác Đông Lai biến hóa không ngừng, thân là giới tử được Đông Vương giáo toàn lực bồi dưỡng, hắn vô cùng kiêu ngạo.
Thậm chí lần này tới Côn Luân thăm dò, chỉ để một hóa thân đến, bởi vì hắn cho rằng mặc dù là hóa thân, cũng không có người nào có thể so sánh với mình.
Nhưng khi Sở Cuồng Nhân xuất hiện, hắn cảm thấy bị uy hiếp.
Sự uy hiếp xưa nay chưa từng có!
Thậm chí nữ tử mà hắn yếu quý, Dao Trì thánh nữ Ngọc Trí cũng có phần tình cảm không bình thường với đối phương.
“Thủ đoạn của Sở đạo hữu, quả thật khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
”
Ngay khi Trác Đông Lai đang suy nghĩ, Ngọc Trí oẻ bên cạnh lại cảm thán một tiếng, làm lòng hắn càng thêm hụt hẫng.
“Công tử.
”
“Thủ tịch.
”
Lúc này, đám người Lam Vũ cũng đi tới tiên sơn, bọn họ nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo sự sùng bái và hâm mộ sâu sắc.
Một kiếm kia của Sở Cuồng Nhân, bọn họ đều nhìn thấy.
Một kiếm khiến Thần Quỷ sợ hãi, làm bọn họ kinh thán không thôi.
Bọn họ tin tưởng, trong thế hệ trẻ tuổi, ngoại trừ Sở Cuồng Nhân, không còn người nào khác có thể tung ra một kiếm như vậy.
“Tiểu hồ ly đâu?”
Sở Cuồng Nhân quét một vòng, bỗng nhiên phát hiện thiếu mất tiểu hồ ly.
“Lão đại, lão đại, ta ở đây.
”
Lúc này, tiểu hồ ly từ một nơi không xa chạy tới, đôi chân bé nhỏ nhanh chóng di chuyển, rất nhanh đã chạy đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, mặt đầy kích động: “Lão đại lão đại, một kiếm kia của ngươi thật sự quá đẹp rồi!”
Sở cuồng nhân xoa xoa đầu nàng.
Ngay sau đó, hắn nhìn về phía sau đối phương, phát hiện còn có mấy người, đó là tuấn nam tịnh nữ, đặc biệt là nữ tử đi đầu, dáng người thướt tha, dung mạo vũ mị, đặc biệt là cặp mắt ngập nước mang theo ý quyến rũ, giống như có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc, liếc mắt một cái liền không thể dời.
Đây là một tuyệt thế vưu vật.
Trong lòng Sở Cuồng Nhân âm thầm đưa ra lời bình luận.
Mà nữ tử này, hắn đã từng gặp qua.
Đúng là một trong bảy người có được cơ duyên truyền đạo ở Ngọc Hư Cung.
“Tại hạ Phỉ Vũ của Đồ Sơn thị, gặp qua Sở đạo hữu.
”
Đồ Sơn Phỉ Vũ chắp tay nói.
“Lão đại, các nàng nói họ là tộc nhân của ta, còn nữa, các nàng nói có khả năng quen biết phụ thân của ta.
” Tiểu hồ ly nói.
Nghe thế, Sở Cuồng Nhân có chút kinh ngạc.
Hắn biết Tiểu Hồ Ly còn có phụ thân, sở dĩ nàng rời khỏi tộc đàn, cũng là vì muốn tìm kiếm phụ thân của mình.
Không nghĩ tới, ở chỗ này lại có thu hoạch.
“Đồ Sơn thị sao?”
“Phụ thân của tiểu hồ ly để lại một quyển tiên kinh, chính là Đồ Sơn Kinh, các nàng nói có thể nhận ra phụ thân của tiểu hồ ly cũng không phải là không có khả năng, có lẽ họ thật sự có thể giúp tiểu hồ ly tìm được phụ thân của nàng cũng không chừng.
”
Đối với tiểu hồ ly, không phải hắn không có cảm tình.
Dù nói như thế nào, nàng ở bên cạnh mình gọi lão đại lão đại cũng đã lâu.
Nếu có thể giúp đối phương tìm được phụ thân, điều này không còn gì tốt hơn.
“Sở đạo hữu, phụ thân của Tiểu Nguyệt rất có khả năng là một trong những người đứng đầu đời sau bên trong Đồ Sơn thị, ta muốn đưa nàng trở về.
”
Đồ Sơn Phỉ Vũ nói.
Nàng có thể nhận thấy được, tuy tiểu hồ ly là Nguyệt Quang Hồ biến dị, nhưng huyết mạch Thiên Hồ trong cơ thể lại cực kỳ nồng đậm.
Huyết mạch Thiên Hồ này, thậm chí là Thiên Hồ phải trải qua sáu lần thức tỉnh huyết mạch mới có được, mà nhân vật này ở trong lịch sử Đồ Sơn thị, không người nào không phải là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, thiên kiêu được lưu danh sử sách.
Những người này, đa số đều là nhưng người đứng đầu của Đồ Sơn thị.
“Việc này là quyết định của bản thân tiểu hồ ly.
”
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía tiểu hồ ly, trưng cầu ý kiến của nàng.
Tiểu hồ ly có chút chần chờ.
Một bến, nàng không muốn rời khỏi Sở Cuồng Nhân, nhưng về phương diện khác, nàng rời khỏi tộc đàn, vì muốn tìm được phụ thân của mình.
Hiện giờ đã có manh mối, nàng không có thể làm ngơ.
“Như vậy đi.
”
“Sau khi kết thúc hành trình Côn Luân này, ta sẽ tự mình đưa tiểu hồ ly về Thập Vạn Đại Sơn, bái kiến Đồ Sơn, như thế nào?”
Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Đồ Sơn Phỉ Vũ nói.
Hắn có chút không yên lòng để một mình tiểu hồ ly đi Đồ Sơn, tiểu hồ ly này có chút ngốc ngếch, nếu có chuyện gì bất trắc thì phải làm sao?
Đồ Sơn Phỉ Vũ này cũng chỉ mới vừa gặp mặt, làm sao có thể tin được?
“Được, ta hiểu rồi.
”
Đồ Sơn Phỉ Vũ gật đầu.
Sau đó, Sở Cuồng Nhân mang theo mọi người ở thư viện đi thăm dò tiên sơn, thu thập tiên dược, mà cùng đồng hành còn có Ngọc Trí và Trác Đông Lai.
Người trước là đi theo Sở Cuồng Nhân, người sau đi theo là vì không muốn để Ngọc Trí và Sở Cuồng Nhân tiếp xúc quá thân mật, cho nên mới luôn đi theo.
Sau khi chứng kiến thực lực của Sở Cuồng Nhân càng ngày càng mạnh mẽ, khí thế của Trác Đông Lai thu liễm không ít, không hề biểu hiện địch ý quá rõ ràng.
Nhưng dọc theo đường đi, hắn đều trưng ra một khuôn mặt lạnh ngắt.
Sở Cuồng Nhân cũng không thèm để ý.
Đối phương tốt nhất là nên thành thật một chút.
Nếu không được, cũng chỉ cần chém hai kiếm là được.
Hắn nhìn ra được đối phương chỉ là một hóa thân, nhưng cho dù bản thể đến đây, hắn cũng không thèm để mắt tới, huống chi đây chỉ là một hóa thân?
“Ta cảm nhận được, ở phía trước, có một cơ duyên thuộc về ta.
” Ngọc Trí nhìn cách đó không xa nỉ non nói.
Rất nhanh, mọi người đi tới một nơi mây mù lượn lờ.
Bởi vì lúc trước gặp biển mây bên ngoài Ngọc Hư Cung, mọi người đều trở nên đề phòng, cho rằng bên trong mây mù cũng có cấm chế.
Nhưng nhìn kỹ, bên trong mây mù này không hề có cấm chế.
Không chỉ có như thế, còn có một luồng hương khí như có như không.
Hương khí này, thấm vào trong lòng, khiến người ta mê say.
Mọi người không tự chủ bị hương khí này hấp dẫn, đi vào trong mây mù.
“Không đúng lắm.
”
Sở Cuồng Nhân cau mày lại.
Hắn ngừng thở, muốn ngăn cách với hương khí, nhưng lại phát hiện này hương khí này chỗ nào cũng có, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Mặc dù đã phong tỏa cảm giác, cũng không có cách nào ngăn cản sự ăn mòn của hương khí.
Hắn muốn ngăn cản đám người Lam Vũ, lại phát hiện hai mắt mấy người này vô thần, ánh mắt mê ly, giống như sa vào bên trong ảo giác nào đó.
Cho dù là Trác Đông Lai cũng giống như vậy.
“Hương khí có hiệu quả ăn mòn tâm thần, mê hoặc đạo tâm?”
“Thú vị.
”
Sở Cuồng Nhân phất tay áo lên, thi triển Tụ Lý Càn Khôn, thu toàn bộ đám người Lam Vũ vào bên trong, chừa lại Trác Đông Lai.
“A, Ngọc Trí đâu rồi?” Bỗng nhiên, Sở Cuồng Nhân phát hiện Ngọc Trí không biết từ khi nào, đã thâm nhập sâu vào bên trong mây mù, biến mất không thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...