Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, hơi thở như thác lũ.
Tu vi của hắn cũng không cao hơn chút nào so với một số vị giới tử đứng đầu, đều có tu vi Thiên Tiên, không có sức đàn áp.
Nhưng sức chiến đấu của hắn lại hoàn toàn vượt qua cảnh giới!
Sức chiến đấu đó.
Ngoại trừ kinh khủng, thì không ai ở chỗ này có thể nghĩ ra từ thứ hai để hình dung.
“Không trả lời, vậy chính là không dám.
”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng rồi nói.
Tiếng cười mang theo sự chế nhạo, khiến vẻ mặt của một số giới tử ngưng trọng.
“Đúng là một gia hoả kiêu ngạo.
”
“Thủ tịch thư viện này thật đúng là khiến người ta nổi giận.
”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng mọi người vẫn không có ý định ra tay như cũ.
Sức chiến đấu đối phương phô bày ra, ở đây không có ai dám nói mình có thể nắm chắc phần thắng, thậm chí tự bảo vệ bản thân cũng trở thành vấn đề.
Hơn nữa ngoại trừ một gốc tiên dược, cũng không còn tuyệt thế cơ duyên nào, hiện tại chống lại Sở Cuồng Nhân là một quyết định không sáng suốt.
“Sở Cuồng Nhân, Tiên Đình ta và ngươi, không chết sẽ không ngừng lại!!”
Ở giữa tầng mây, Tử Lôi hừ lạnh một tiếng, trong mắt toát ra vẻ băng lãnh, trước có Tiểu Chúc Dung và giới tử của bốn bộ, hiện tại, truyền nhân Cự Linh cũng đã chết, giới tử ở Tiên Đình đã có năm người ngã xuống trong tay Sở Cuồng Nhân.
Tuy nói sáu vị thiếu ngự mạnh nhất của Tiên Đình còn chưa ra tay, nhưng những giới tử ngã xuống cũng không phải cải trắng.
Tương lai Tiên Đình còn phải dựa vào những giới tử này để chống đỡ.
“Hay cho một Sở Cuồng Nhân, ta cảm thấy nếu đánh một trận với, ta sẽ thua nhiều hơn thắng.
” Xi Chiến nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân nói, mặc dù lời nói như vậy, nhưng ý chí chiến đấu trong mắt hắn lại không giảm chút nào.
Chẳng qua có thể làm cho truyền nhân Xi Vưu hiếu chiến nói ra những lời này, cũng đủ để chứng minh Sở Cuồng Nhân đã bày ra sức mạnh khiến cho người ta khiếp sợ đến mức nào.
“Cho nên mới nói, hiện tại không phải lúc phát sinh xung đột với hắn, chờ một thời gian, ta sẽ chuẩn bị tốt một chiến trường cho ngươi.
”
Ngự hồn giả nhàn nhạt nói, hắn nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt chớp chớp hai cái: “Sở Cuồng Nhân, ta thật mong chờ có thể giết được ngươi.
”
Giữa tầng mây.
Sắc mặt Trác Đông Lai trầm xuống, hắn vốn định ra tay, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ vẫn quyết định tạm thời án binh bất động,:“Hiện tại, đây cũng chỉ là một hoá thân của ta, tuy rằng có một nửa thực lực của ta, nhưng đối với cao thủ như Sở Cuồng Nhân đây, chỉ sợ kể cả chỗ tốt cũng chiếm không được.
”
“Thua không quan trọng, nếu là trước mặt ở Ngọc Trí thì thật mất mặt, vậy thì không ổn cho lắm, Sở Cuồng Nhân…… Ta nhớ kỹ ngươi!”
Trong mắt Trác Đông Lai lướt qua một tia sắc lạnh, cho tới nay, có thể được hắn coi là đối thủ chỉ có Lục Ngự của Tiên Đình, đám người truyền nhân Hợp Đạo.
Nhưng hiện tại, có thêm một Sở Cuồng Nhân.
…………
“Thủ tịch.
”
Vương Trầm Thiên và giới tử ở thư viện tiến lên nghênh đón.
Bọn họ nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái và kính sợ.
“Ừm, các ngươi không sao chứ.
”
“Không đáng ngại.
”
“Nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, rời đi trước đã.
”
Tiếp theo, mọi người hái gốc tiên dược xuống, sau đó liền đi tới một chỗ yên lặng nói chuyện, thăm hỏi lẫn nhau về tình hình gần đây.
Trong đó, Sở Cuồng Nhân và Tào Vân gặp mặt, khiến cho đám giới tử ở thư viện lo lắng, sợ rằng hai người sẽ đánh nhau.
Dù sao trước khi gặp Sở Cuồng Nhân, Tào Vân cũng được hi vọng sẽ tiếp nhận chức vụ thủ tịch thư viện này.
Nhưng hiện tại, chức danh này lại rơi trên đầu Sở Cuồng Nhân.
“Tào Vân gặp qua thủ tịch.
”
Nhưng nằm ngoài dự kiến của mọi người chính là, Tào Vân cũng không có bất cứ ý định muốn tranh giành với Sở Cuồng Nhân, mà còn cung kính hành lễ một cái.
Chuyện này làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tào Vân, ngươi…… Chuyện này?”
Sắc mặt Vương Trầm Thiên nghiền ngẫm nói ra.
Tào Vân liếc mắt, sau đó nghiêm mặt nói: “Trước khi gặp qua thủ tịch, ta thật sựu có ý so sánh hơn thua với hắn, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy thủ đoạn của thủ tịch, ta liền biết, ta kém rất xa thủ tịch, chức vị thủ tịch, hắn xứng đáng với danh xưng đó, ta vui lòng phục tùng.
”
Trong giọng nói của hắn thậm chí còn mang theo một chút kính trọng.
Đây là suy nghĩ chân thực nhất của hắn.
Mọi người thấy thế, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đều là người trong thư viện, tất nhiên bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Tào Vân vì chức vụ thủ tịch kia mà đánh nhau với Sở Cuồng Nhân.
“Thủ tịch, sau này làm phiền ngươi dẫn dắt chúng ta.
”
Tào Vân nói.
Trước khi Sở Cuồng Nhân tới, mọi người đều nghe theo Tào Vân, nhưng khi Sở Cuồng Nhân tới, dĩ nhiên vị thủ tịch này có toàn quyền chỉ huy.
“Được, tốt lắm.
”
Sở Cuồng Nhân cũng không hề cự tuyệt.
Tiếp đó, mọi người ở thư viện được Sở Cuồng Nhân dẫn dắt, thăm dò khắp nơi bên trong bí giới Côn Luân, có hắn cùng với tiểu hồ ly có năng lực thần thông là làm lơ cấm chế, thu hoạch của hắn có thể nói là thẳng tắp tăng lên.
“Lại là một gốc cực phẩm tiên dược.
”
Hoa Vân và tiểu hồ ly mang về một gốc tiên dược, cẩn thận quan sát một hồi, sau đó tán thưởng nói.
Bên trong bí giới Côn Luân này phần lớn là nhiều loại tiên dược.
Trong khoảng thời gian này, đám người Sở Cuồng Nhân đã kiếm được không dưới mười cây cực phẩm tiên dược, thậm chí có một vài gốc còn không hề thua kém với Nguyên Linh Đạo Quả.
Có thể đoán được, sau khi có nhóm tiên dược này, giới tử bên trong thư viện sẽ có không biết bao nhiêu tồn tại ở cấp bậc Thiên Tiên.
Một ngày này.
Đám người Sở Cuồng Nhân lại tìm được một gốc tiên dược.
Nhân tiện, bọn họ còn tìm được một động thiên bị tàn phá, hẳn là một vị đại tu sĩ nào đó bên trong Côn Luân đã lưu lại.
Ở bên trong, bọn họ tìm được không ít đan dược, công pháp ngọc giản vân vân, trong đó còn có một phần của Ngọc Hư Nguyên Thủy Kinh.
Đây cũng được xem như một thu hoạch không lớn không nhỏ.
“Ngọc Hư Nguyên Thủy Kinh, chẳng lẽ tu sĩ bên trong động thiên này có quan hệ với Xiển Giáo sao?” Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Trong thời kì Tiên Cổ, thiên địa chia làm hai giáo phái.
Xiển Giáo, Tiệt Giáo.
Tiệt Giáo ở Bồng Lai, còn Xiển Giáo ở Côn Luân.
Hai đại giáo phái này, thanh danh hiển hách, cổ kim có một không hai, cái trước thì được chư Phật thăm viếng, Vạn Tiên Lai Triều, thanh danh tốt đẹp.
Mà cái sai, môn hạ Thập Nhị Kim Tiên ở thời kỳ Tiên Cổ cũng đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, thanh danh truyền xa.
“Nghe đồn Xiển Giáo ở Côn Luân, cũng không biết lần này có thể tìm được một số ít truyền thừa có quan hệ với Xiển Giáo ở chỗ này hay không?”
Sở Cuồng Nhân tò mò nghĩ đến.
Lúc này.
Lại thấy bốn phía hư không vì vậy mà chấn động.
Chỉ thấy ở nơi xa, một cột sáng màu trắng xông thẳng tới chân trời, một lượng lớn mây mù không biết từ chỗ nào đó bốc lên không trung, bao phủ bốn phương.
Ở trong làn mây mù, một tòa tiên sơn đồ sộ, đứng sừng sững ở đó.
Tất cả tu sĩ cảm nhận được dao động nầy đều ào ào tiến về.
Vô số các tu sĩ tiến đến thăm dò đỉnh tiên sơn kia, từng đạo từng đạo tiên thức phun trào, thám hiểm tình huống bên trong đỉnh tiên sơn.
Chỉ thấy ở đỉnh tiên sơn kia, từng tòa ngọc các ban công liên tiếp xen kẽ từng cây tiên thụ, cao lớn đứng thẳng, trên phiến lá còn mang theo những hạt sương sớm trong suốt, khói sương tán màu, nhật nguyệt diêu quang……
Mà ở giữa lầu các, có một tòa cung điện bị một mảng lớn biển mây bao phủ, bên trong tiên huy tươi sáng, mơ hồ có thể thấy được ba chữ to.
Ngọc Hư cung!!
Tất cả tu sĩ đi tới đây thấy cảnh tượng đó, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt mang theo sự chấn động.
“Đúng là Ngọc Hư cung!!”
“Ông trời ơi, cái này, đây quả thật là Ngọc Hư Cung sao? Trong truyền thuyết, đây là đạo trường của Xiển Giáo Chi Chủ, Hỗn Nguyên Đại La tiên Nguyên Thủy Thiên Tôn!!”
“Đây là Ngọc Hư Cung sao? Quả nhiên vô cùng khí thế.
”
“Đi, vào xem.
”
Một vài tu sĩ kìm nén không được, muốn tiến vào Ngọc Hư Cung.
Thế nhưng mà.
Quang mang cấm chế bên trong biển mây chợt lóe lên, một đám lốc xoáy hiện lên mang theo luồng linh khí dồi dào nghiền áp mọi thứ bên trong vòng xoáy.
Mấy tu sĩ đứng ở chỗ đó hoá thành một làn sương máu rồi nổ tung.
“Bên trong biển mây này có cấm chế, không thể xông vào được!”
Sắc mặt của một vị tu sĩ biến hóa, nói ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...