"Ngươi cũng muốn chiến một trận sao?"
Sở Cuồng Nhân nhìn Triệu Phương Phỉ, lạnh nhạt hỏi.
Nghe được lời nói của hắn, Triệu Phương Phỉ có chút mất tự nhiên, tuy miễn cưỡng bảo trì trấn định, nhưng trong mắt vẫn không nhịn được toát ra vẻ hoảng sợ.
"Sở giới tử nói đùa, sao ta có thể là đối thủ của ngươi."
Triệu Phương Phỉ gượng cười hai tiếng nói ra.
Quái, quái vật!
Nhiều giới tử như vậy, lại bị một mình hắn đánh bại!
Loại chiến lực này, không khỏi quá vượt qua lẽ thường rồi! !
Cho dù mình có xuất ra toàn lực, có lẽ cũng chỉ chống đỡ lâu hơn những người khác một chút mà thôi, căn bản không có phần thắng.
Hơn nữa, nàng trăm phần trăm dám khẳng định, Sở Cuồng Nhân không có xuất toàn lực!
Ít nhất, nàng không thấy được hai loại dị tượng trong truyền thuyết cái kia.
Chư Tử Bách Gia Đồ, Tuyết Sơn Văn Tâm.
Nếu như thi triển hai loại dị tượng này, sự gia tăng mà hắn có được sẽ còn mạnh hơn Bá Vương Thiên Quân Ảnh của Vương Trầm Thiên.
"Coi như thức thời." Sở Cuồng Nhân lườm Triệu Phương Phỉ một chút, từ trên người đối phương, hắn cảm nhận được một loại khí tức dị dạng.
Loại khí tức kia có chút khác biệt với tiên nguyên của người tu hành tầm thường.
"Tiểu Ái, phân tích một chút."
"Dạ, đang phân tích.
.
."
Sau khi có kết quả phân tích, trong mắt Sở Cuồng Nhân lướt qua một tia dị thường, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Thú vị."
Chẳng biết tại sao, đột nhiên Triệu Phương Phỉ cảm nhận được một sự quái dị.
Nàng cảm thấy, bản thân giống như bị cởi hết quần áo, trần như nhộng đứng ở trước mặt Sở Cuồng Nhân, không thể giữ được bất cứ bí mật nào.
Gia hỏa này.
.
.
Cười rộ lên thật đúng là đẹp mắt.
Tuy Triệu Phương Phỉ cảm giác được có chút không thoải mái, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Cuồng Nhân, sắc mặt không khỏi hơi đỏ lên.
Sau khi nhóm giới tử nằm dưới đất và mọi người quan sát trận chiến thấy cảnh này, không khỏi có chút trợn tròn mắt, vậy mà nữ thần lại đỏ mặt? !
Vậy mà nàng lại đỏ mặt! !
Nếu nói nàng không có ý đối với Sở Cuồng Nhân mới là lạ!
Thế nhưng, mọi người lại phát hiện, tuy mình ghen ghét hâm mộ, nhưng địch ý đối với Sở Cuồng Nhân đã không còn rõ ràng như trước.
Có ít người, thậm chí còn có sùng bái.
Thực lực mà đối phương bày ra, quá cường đại!
Đối địch với hắn, muốn chết sao? ?
Khi chênh lệch về trình độ của hai bên lớn tới một mức độ nhất định, ghen ghét sẽ bị cắt giảm trên diện rộng, thậm chí sẽ chuyển thành sùng bái.
Người yếu, luôn khao khát giống với cường giả.
Đây là định luật tự nhiên.
"Ta muốn là Lam Vũ hoặc là Triệu Phương Phỉ, gặp loại người như Sở Cuồng Nhân, ta cũng sẽ yêu người đó mất." Một nam tu cảm khái nói.
Mà ở bên cạnh hắn, hai mắt của mấy nữ tu đã trở thành sao nhỏ.
"Trước kia, ta chỉ thích mặt của hắn, hiện tại, ta thèm tất cả của hắn, đây mới là Sở Cuồng Nhân sao? Yêu yêu."
"Nếu ta là giới tử, nhất định sẽ đi theo đuổi hắn."
Một đám nữ tu đều cảm mến.
Triệu Phương Phỉ thu biểu hiện của mọi người ở bốn phía vào trong mắt, nàng đột nhiên cảm thấy tính toán của mình có chút buồn cười.
Vốn dĩ, Sở Cuồng Nhân trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết hai học sinh của thư viện Mặc Tuyết, trong lòng của nàng rất bất mãn, cho nên dùng lời nói trêu chọc địch ý của mọi người đối với Sở Cuồng Nhân, muốn tìm một chút phiền phức cho đối phương.
Thuận tiện, thăm dò thực lực của đối phương.
Nhưng nàng lại quên.
Dốc hết toàn lực!
Ở trước mặt Sở Cuồng Nhân có thực lực tuyệt đối, bất cứ sự tính toán nào cũng chỉ uổng công, giống như bọt biển, đâm một cái là rách.
Sau khi Sở Cuồng Nhân phân tích Triệu Phương Phỉ, tuy nhìn ra bí mật mà đối phương ẩn giấu, nhưng cũng không có nói ra.
Hắn vươn tay ra, tán đi địa khí vô cùng vô tận kia.
Nơi xa, bên trong Danh Sư các.
Lữ Tử hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Chư vị, thực lựccủa Sở Cuồng Nhân, các ngươi cũng đã thấy."
Danh sư còn lại có chút im lặng.
Trước ngày hôm nay, cho dù bọn họ phát huy ra sức tưởng tượng mạnh nhất, cũng tuyệt đối không đoán được Sở Cuồng Nhân lại có loại chiến lực này!
"Sở Cuồng Nhân không tầm thường, chỗ này của ta, còn có một phần tư liệu liên quan tới hắn, các ngươi nhìn một chút đi."
Lữ Tử nghĩ, lấy ra một ngọc giản, đưa ra.
Mọi người tiếp nhận ngọc giản, từng người quan sát một phen, sau đó sắc mặt đều thay đổi theo các mức độ khác nhau.
"Chí lý danh ngôn?"
"Người này có thể nói ra chí lý danh ngôn khi giảng đạo? !"
"Hơn nữa còn từng vượt qua tiên phạt? Mặc dù chỉ là tiên phạt của một Tàn Tiên giới, nhưng hắn đã sáng tạo ra cái gì mới dẫn tới tiên phạt?"
Thứ mà ngọc giản ghi lại chính là một số sự kiện liên quan tới Sở Cuồng Nhân lúc ở thư viện của Thanh Lan Tiên giới.
Những thứ này chỉ cần có lòng, sẽ dễ dàng tra được.
"Những chuyện bên trong ngọc giản, là thật hay là giả?"
Vẫn có một danh sư có chút không dám tin tưởng như cũ.
Lữ Tử thản nhiên nói: "Không nói đến những chuyện này là thật hay là giả, nhưng chiến lực mà người này bày ra hôm nay, lại là chuyện mà chúng ta tận mắt nhìn thấy, tiềm lực của người này rất cao, chính là giới tử số một của thư viện."
"Lữ Tử có ý gì?"
"Ta nghĩ, thư viện nhiều giới tử như vậy, cũng nên chọn ra một vị thủ tịch đến lãnh đạo chúng học sinh đi." Lữ Tử từ tốn nói.
"Chuyện này.
.
."
Chúng danh sư hai mặt nhìn nhau.
"Đúng rồi, còn chuyện hắn giết chết Diêu Tài Tử thì sao?"
"Bên phía thư viện Đào Hoa, tìm người đi khai sáng một phen đi, Diêu Tài Tử kia cũng chỉ là kẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mà thôi, không đáng so sánh với Sở Cuồng Nhân." Lữ Tử bình tĩnh nói.
"Tuy nói như thế, nhưng Sở Cuồng Nhân trước thì giết học sinh của thư viện Mặc Tuyết, sau lại giết giới tử của thư viện Đào Hoa, hành động như thế, nếu thành thủ tịch, sợ là sẽ bị chỉ trích?" Có danh sư lo lắng nói.
"Kẻ này hạ thủ quả thực tàn nhẫn, nhưng cũng có chừng mực, Lâm Hiến và Diêu Tài Tử chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, cho nên mới dẫn tới họa sát thân, các ngươi nhìn giới tử còn lại, người giao thủ với hắn, nhìn như là bị thương nặng, nhưng lại không có một người nào bị thương căn cơ, tịnh dưỡng một khoảng thời gian là có thể khôi phục, còn về chỉ trích, ha, ta tin hắn ứng phó được."
Lữ Tử cười nhạt một cái nói.
Hắn cũng đã nói như vậy, danh sư còn lại tất nhiên không có ý kiến.
"Đúng vậy."
"Vậy thì cứ làm theo lời Lữ Tử nói."
Thư viện Phù Vân.
Trên ngọn núi.
Sau khi Sở Cuồng Nhân đánh bại chúng giới tử, vẫn chưa rời đi.
"Ha ha, Sở giới tử, thực lực ngươi cao cường, ta hoàn toàn bái phục, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn, khụ khụ.
.
."
Vương Trầm Thiên cười ha ha một tiếng, vừa cười còn ho ra hai ngụm máu.
Tuy bị Sở Cuồng Nhân đánh trọng thương, nhưng hắn lại không có chút oán hận nào, ngược lại, còn có mấy phần tôn kính đối với đối phương.
Đối với loại người như Vương Trầm Thiên mà nói, muốn hắn chịu phục thật ra cực kỳ đơn giản, đánh cho hắn phục là được.
Sở Cuồng Nhân nhìn hắn một cái, lập tức từ từ vươn tay ra.
Trong chốc lát, sinh tử chi ý lưu chuyển.
Một Thái Cực Đồ to lớn hoàn toàn bao phủ mọi người, ẩn chứa trong đó là dao động khủng bố, khiến trong lòng nhóm giới tử lạnh lẽo.
Đây là thần thông gì? !
Còn có, Sở Cuồng Nhân muốn làm gì?
Chẳng lẽ, hắn còn đánh chưa đủ sao?
Lúc mọi người nghi hoặc, chỉ thấy Thái Cực Đồ kia nợ rộ một luồng bạch quang sáng chói đại biểu cho sự sinh trưởng, một hơi thở của sự sống vô cùng mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể của bọn họ, lại nhanh chóng chữa trị thương thế của bọn họ.
Chúng giới tử không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
"Thật là thủ đoạn trị thương mạnh mẽ."
"Sinh tử chi ý, có thể tự do hoán đổi sinh tử trong tức khắc, xem ra Sở giới tử có thành tựu không tầm thường trong Sinh Tử chi đạo."
"Đa tạ Sở giới tử."
Bọn họ nói lời cảm tạ với Sở Cuồng Nhân.
Sau đó, cảm thấy có chút kỳ quái.
Bởi vì, vốn dĩ là Sở Cuồng Nhân đánh bọn họ bị thương, nhưng bây giờ, bọn họ lại nói lời cảm tạ với đối phương? !
Chuyện này là sao?
Mọi người liếc nhau, không khỏi cười khổ.
"Không cần đa lễ, chúng ta đều là giới tử của thư viện, hôm nay may mắn tề tụ một nơi, không bằng, cùng ngồi đàm đạo, như thế nào?"
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
"Có thể."
Trong mắt mọi người sáng lên, ào ào gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...