Trên đỉnh núi.
Một đám tiên nhân, tiên chủng đang đến gần bồ đoàn.
Thế nhưng, bồ đoàn kiểm tra đạo tâm quá nghiêm khắc, cho dù là tiên nhân như Cung Nguyệt cũng không thể tới gần bồ đoàn trong vòng 100 trượng.
Giờ phút này, không ít tiên nhân đã mồ hôi đầm đìa, nằm rạp trên mặt đất.
Có vài tiên chủng cũng suýt nữa ngất đi.
"Quá khó khăn, thực sự quá khó khăn."
"Xem ra chúng ta không có cách nào lấy được cái bồ đoàn này."
Một vị tiên nhân lắc đầu thất vọng nói ra.
Hắn cũng được xem như người đứng đầu bên trong những tiên nhân này, nhưng cho dù là hắn cũng không có cách nào tới gần bồ đoàn trong vòng 500 trượng.
Hiện tại, hắn cảm thấy chỉ cần đi một bước là đạo tâm của hắn sẽ bị đánh đập, nếu cứ tiếp tục đi tới đích, đạo tâm của hắn, chỉ sợ cũng sẽ hỏng mất, nếu quả thật là vậy, thì chính là được chẳng bằng mất.
"Xem ra chỉ có thể dừng bước tại đây."
Cung Nguyệt lắc đầu nói ra, cho dù là nàng, cũng không đi nổi nữa, nàng nhìn cái bồ đoàn kia, trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, không cam lòng.
"Ai, thiên ý là như vậy, vật này, không phải là thứ ta có khả năng nắm giữ."
Bịch, bịch.
.
.
Lúc này, bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân vang lên.
Chỉ thấy một nam nhân mặc bạch y bước vào đỉnh núi, đi về phía bồ đoàn, người này mặc một bộ bạch y, bước chân nhẹ nhàng, dường như không có chút áp lực nào.
Người này, chính là Sở Cuồng Nhân.
"Là hắn!"
"Chờ một chút, tại sao hắn không có chút áp lực nào."
Các tiên chủng như Lâm Viêm, Đao Vương nhìn Sở Cuồng Nhân, mặt mũi không khỏi tràn đầy kinh hãi, bọn họ phải khó khăn lắm mới bước đi được, đến nửa bước cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng Sở Cuồng Nhân, dường như không có chút áp lực nào!
"Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Nguyên Hư nhìn Sở Cuồng Nhân đi lướt qua mình, không dám tin.
Hắn là tiên nhân chuyển thế, đạo tâm của hắn cũng không hề thua kém khi so với Cung Nguyệt, tuy vừa rồi bị Sở Cuồng Nhân đả kích, nhưng cũng không yếu hơn tiên nhân còn lại, cho nên hắn đã bỏ xa các tiên chủng kia ở sau lưng.
Vốn dĩ, hắn có chút đắc ý, nhưng bây giờ, so sánh với Sở Cuồng Nhân, đạo tâm của hắn gần như là không đáng giá nhắc tới.
Nghĩ đến đây, đạo tâm của Nguyên Hư chấn động, sức mạnh đè ép đạo tâm của hắn đột nhiên được tăng cường, trực tiếp đè hắn nằm sấp trên mặt đất!
Nhưng đối chuyện này, Sở Cuồng Nhân sẽ không để ý tới.
"Rốt cuộc ngươi là ai? !"
Nguyên Hư nằm rạp trên mặt đất, nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Không chỉ có tiên chủng, các tiên nhân cũng như rơi vào mộng cảnh.
Khi Sở Cuồng Nhân vượt qua nhóm tiên chủng, cũng bắt đầu vượt qua nguyên một đám tiên nhân, khi đi qua mấy vị tiên sinh trong thư viện, hắn dừng lại một chút, khẽ vuốt cằm với mấy vị tiên sinh đã bối rối, lên tiếng chào hỏi.
Sau đó, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Bước đi nhẹ nhàng, giống như đang đi dạo.
Cho đến khi, vượt qua Cung Nguyệt.
Trở thành người tới gần cái bồ đoàn kia nhất.
Hít.
.
.
Tiên chủng, các tiên nhân đều hít vào một ngụm khí lạnh.
"Chuyện này, chuyện này sao có thể! !"
"Đạo tâm của hắn lại vượt trội hơn tất cả chúng ta! !"
"Có phải hắn đang dùng thủ đoạn nào hay không?"
"Gian lận?"
"Đây là kiểm tra nhằm vào đạo tâm, làm sao mà gian lận? Một tiên chủng tuổi trẻ, vì sao lại có đạo tâm như thế?"
Không có ai biết.
Trước đó, khi còn chưa bước vào Tiên giới, Sở Cuồng Nhân vượt qua một ma chướng, từ đó về sau, đạo tâm của hắn khó có thể bị rung chuyển.
Đạo tâm tăng lên đến một cảnh giới mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi!
Kiểm tra đạo tâm của bồ đoàn này, rất mạnh!
Cho dù là tiên nhân như Cung Nguyệt, đã trải qua vô số thăng trầm của cuộc đời cũng không thể vượt qua, nhưng mà hắn.
.
.
Có thể! !
Đạo tâm của hắn, không gì có thể phá, không cách nào rung chuyển! !
"Thập tam tiên sinh thật sự là có thể làm những việc mà người khác không thể!"
Đại tiên sinh cảm khái một tiếng.
Cái tiên sinh khác, học sinh, cũng đồng ý.
Mà lúc này, Sở Cuồng Nhân đã tới gần bồ đoàn 100 trượng, sức mạnh của cuộc kiểm tra đạo tâm không chỉ trực tiếp mạnh hơn gấp mười lần!
Nhưng bước đi của Sở Cuồng Nhân vẫn không ngừng, đi về phía bồ đoàn.
"Đạo tâm của ta, kiên cố!"
"Thiên hạ này, vật gì, chuyện gì, có thể khiến ta bị lay động?"
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói, mà khi hắn không ngừng tới gần bồ đoàn, ở trước mặt hắn, dần dần xuất hiện vô số ảo ảnh.
Đế quốc bị hủy diệt, văn minh tinh vực Thương Khung bị phá hủy.
.
.
Những người và những thứ hắn quý trọng, không ngừng biến mất ở trước mặt hắn.
"Thật sự kém cỏi."
Đối với những thứ này, Sở Cuồng Nhân vẫn không hề bị lay động như cũ.
Sau đó, trước mặt hắn xuất hiện một tòa cung điện vô cùng nguy nga.
Trước cung điện, có vô số tiên nhân đứng đó.
"Tham kiến bệ hạ!"
Những tiên nhân này quỳ xuống trước hắn, giống như Vạn Tiên Lai Triều.
Ở trước mặt hắn, xuất hiện một vương tọa nguy nga làm bằng kim bích, phía trên tràn ngập sự cám dỗ vô cùng vô tận.
Dường như chỉ cần hắn ngồi lên, là có thể trở thành kẻ chấp chưởng càn khôn, nắm giữ quyền hành sinh sát của Tiên giới, chúa tể của thiên địa!
Nhưng Sở Cuồng Nhân chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhấc chân lên, trực tiếp giẫm lên trên vương tọa: "Chúa tể thiên địa? Ha, cám dỗ thật to lớn."
Ầm!
Một chân đạp xuống, vương tọa ầm ầm sụp đổ!
Vô số tiên nhân trước mắt cũng tiêu tán như mây khói.
"Chỉ tiếc, chúa tể của thiên địa, ta thích tự mình đoạt lấy, mà không phải dựa vào một ảo ảnh đưa cho." Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Hắn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, đột nhiên thiên địa trở thành một vùng đất tăm tối.
"Nếu tiến lên phía trước một bước, ngươi sẽ chết!"
Trong bóng tối, có một giọng nói trầm ổn vang lên, giống như đến từ bốn phương tám hướng, khiến người ta không thể biết được nó truyền đến từ chỗ nào.
"Thú vị, nhưng ta thích.
.
.
Tìm đường sống trong chỗ chết!"
Sở Cuồng Nhân tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, trong bóng tối có từng đạo kiếm khí bay ra ngoài, xuyên qua tứ chi của hắn, cảm giác đau đớn kịch liệt đánh thẳng vào não.
Giờ khắc này, là ảo ảnh hay là thực tế, dường như đã trở nên rối loạn.
Sắc mặt Sở Cuồng Nhân bình tĩnh, cho dù tứ chi có bị xỏ xuyên, nhưng hắn vẫn giống như không hề hay biết, tiếp tục bước đi.
Từng đạo từng đạo kiếm khí từ trong bóng tối bay ra, từng con ác quỷ dữ tợn bò ra, cũng đang xé rách thân thể của hắn.
Cho dù là địa ngục cũng không hơn cái này bao nhiêu.
"Lòng ta như ánh sáng, chỗ ta đến, không nên có bóng tối."
Sở Cuồng Nhân mình đầy thương tích, máu me đầm đìa nói.
Trong chốc lát, trên người hắn có vô số quang hoa nở rộ, vô số thương thế biến mất không còn thấy bóng dáng, kiếm khí bay tán loạn, ngàn vạn ác quỷ cũng tan rã.
Bóng tối vô cùng vô tận thắp sáng, không còn mù mịt.
"Thiện!"
Trong hư không, truyền đến một tiếng cười khẽ.
Ngay sau đó, tầm mắt Sở Cuồng Nhân thay đổi.
Trước khi kịp nhận ra, hắn đã chạy tới dưới gốc của tiên thụ kia.
Ở trước mặt hắn, là cái bồ đoàn không nhuốm bụi trần kia.
Ở sau lưng, tiên nhân, tiên chủng đã sớm sợ ngây người.
"Hắn, hắn thành công! !"
"Vậy mà hắn thật sự thành công, hắn thật sự đi tới đó, trời ạ, đạo tâm của người này, rốt cuộc đã mạnh mẽ tới mức nào rồi? !"
"Thiên phú, thực lực đều không gì sánh kịp, hiện tại, ngay cả đạo tâm cũng không thể bị phá vỡ, người này, quả thật không có chút khuyết điểm nào!"
"Người này, thật sự là tu sĩ trời sinh!"
Vốn dĩ các tiên nhân cho rằng Sở Cuồng Nhân đã gây rung động cho bọn họ đủ nhiều rồi, nhưng người này, lại nhiều thay đổi sự hiểu biết của bọn họ.
Người này thâm sâu khó dò, giống như một cái động không đáy.
"Công tử, đã định trước phải đứng trên đỉnh của Tiên Đạo."
Lam Vũ nhìn bóng lưng của Sở Cuồng Nhân, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
"Vương không hổ là Vương, có thể dễ dàng làm được chuyện mà chúng ta ngay cả nghĩ cũng không dám." Ân Hồng Hoa cũng vô cùng tán thưởng.
"Lão đại uy vũ! !"
Tiểu hồ ly chỉ biết hung hăng reo hò, dưới cái nhìn của nàng, Sở Cuồng Nhân dường như trở thành người không gì là làm không được.
"Ta nghĩ là, ta đã đánh giá rất cao khả năng của hắn, không nghĩ tới đánh giá đó vẫn còn thấp." Cung Nguyệt nỉ non nói.
Chỉ so đạo tâm, nàng đã kém xa.
Toàn bộ Thanh Lan Tiên giới, sợ cũng không có người nào có thể với tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...