Nói gì thì nói, bọn 12A1 vẫn còn trẻ trâu lắm, nhí nha nhí nhố, hệt như mấy con gà công nghiệp. Cái bản mặt thì ngu ngu, tính khí hành xử còn thua em bé 3 tuổi, suốt ngày chỉ ăn, chơi, ngủ, lười vô cùng. Nhất là những kì nghỉ như thế này, bọn chúng càng thỏa mộng làm biếng. Người ta đàn ông con trai, cũng 17, 18 tuổi như bọn này, mà chín chắn hơn người, khi ăn cơm xem thời sự, ăn cũng từ tốn lịch thiệp, sáng dậy sớm ngồi nhâm nhi cà phê đen đọc báo, thời gian rảnh hoặc thì đọc sách hoặc thì học bài. Còn bọn nó, nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ, đến giờ cơm là vọt xuống, ăn như bị bỏ đói mấy ngàn năm, vãi cơm tùm lum, thỉnh thoảng lại co giò lên gãi vì muỗi đốt, không bao giờ xem thời sự, chỉ xem siêu nhân gao yêu quý của bọn chúng thôi, sáng dậy đi ra ngoài, cầm quyển Shin-cậu bé bút chì xem mông của Shinnosuke rồi ngoác miệng ra cười như bò đội nón, họ uống cà phê đen, mình uống nước ngọt, thời gian rảnh thì ngồi cày phim siêu nhân, không thì đọc truyện tranh, không thì lên facebook chém gió. Cái bọn trẻ trâu hết thuốc chữa, thành thử chuyện tập đoàn Hoàng Gia rầm rộ như vậy mà cũng không hay không biết gì là điều không quá khó để hiểu.
Thấy lớp trưởng nói vậy, bọn chúng không hiểu lắm sự tình nhưng vẫn làm theo lời lững thững đi lên phòng 301 dãy A tầng 3 để xem trên đó có gì.
- Mày định để bọn tao đứng ở ngoài mãi à?!!- Thằng Khang thấy Hồ Béo cứ thập thà thập thò mà chẳng thấy hắn có ý định gọi cửa thì vội nhắc khéo
- Mày ngon thì đi mà gõ cửa đi! Nhỡ mà lớp trưởng lừa mình thì quê chết!- Hồ Béo cãi cự
Khang ra oai, hất hàm, phẩy tay ra hiệu:
- Xê ra! Coi tao này!
Thấy Khang quá đỗi hùng dũng, bọn phía sau tung hô quyết liệt:
- Khang đập choai! Cố lên!
- Khang cầy tơ! Cố lên!
- Khang cục cưng! Cố lên!
- Khang …
Ai đó lại được dịp làm phách một lần nữa.
- Không cần phải hô hoán thế đâu, các fan yêu quý! Hãy xem Khang Trai Tơ này giải quyết việc này nhanh gọn thế nào!
Dứt lời, hắn ưỡn ngực đi tới đối diện cửa. Nhưng mà, ban nãy hùng hổ là thế, nhưng sao bây giờ cảm giác sợ sợ thế này, giống như có tà khí bao quanh. Thế là, Khang “trai tơ” đứng yên một đống như tượng đồng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
- Ê! Ê mậy!- Thằng Du khều khều tay Khang, sốt ruột- Rốt cuộc mày có gõ cửa không đấy?
- Chẹp! Lại làm oách chứ gì! Chứ cu cậu nhà ta nhát gan lắm! Biết ngay mà!- Hồ Béo thừa cơ cạnh khóe kẻ mới vừa nãy châm chọc mình
- Im đi! Im để tao chuẩn bị phong độ để mở cửa chứ!- Khang trừng mắt cảnh cáo, rồi nuốt vội nước bọt, lấy lại tinh thần
Hồ Béo khoái chí, tiếp tục trêu ghẹo:
- Gớm! Khang công tử à, mặt cậu vãi cả mồ hôi hột mà bày đặt lớn giọng!
Linh Nhi ở phía sau, cũng sốt ruột không kém, giật giật tóc Hồ Béo:
- Yên nào cha nội! Để thằng Khang làm việc! Ban nãy ông cũng vậy mà nói ai!
Thắng đang ngồi chồm hổm ở dưới, đột nhiên đứng phắt lên, tay mò vào túi quần, lôi ra cái gì đó, rồi đưa cho thằng Khang:
- Mày ăn Cool Air đi! Tao thấy trên tivi, nó quảng cáo sảng khoái tinh thần, tập trung trí tuệ! Thằng chả quảng cáo kẹo, chả ăn kẹo xong lái xe tay ga đi trên dây còn được nữa là… Chắc cũng công hiệu lắm đấy!
Thằng Khang thấy lời bạn tốt cũng có lý, nhanh chóng chộp lấy kẹo nhai nhồm nhoàm.
Nhưng, 10 phút sau, cánh cửa phòng 301 vẫn im lìm, người đứng đối diện thì đang trong tình huống bất động.
Những đứa ở phía sau, sốt ruột kinh khủng.
- Ủa? Mấy người chưa vào sao?- Một tiếng nói nhẹ vang lên, khiến cho bọn chúng đồng loạt giật mình
Bạch Tuyết đã đi mua đồ xong, lên phòng, mà bọn mày râu ban nãy vẫn đứng im thin thít ngoài cửa phòng.
Cả bọn không biết vì lý do gì mà không một ai lên tiếng.
Cô đi đến, thản nhiên mở cửa phòng, rồi đi vào trong, vẫn không đóng cửa lại.
- Anh hai, xem có ai đến thăm chị Hạ Vy nè!- Bạch Tuyết vừa đặt số đồ vừa mua lên bàn xong, liền nói tiếp- Mọi người, vào nhanh lên!
Cả bọn 12A1 nghe tiếng gọi, lầm lũi tiến vào trong.
Cứ tưởng câu nói mở đầu sẽ là một câu chào hỏi với Thành Phong, nào ngờ…
- NGHĨA?!!
- SAO TỤI MÀY LẠI ĐẾN ĐÂY?!!
- Trời, mày đi một mình thật đó hả? Đúng là quân phản bội!
Nghĩa cáu kỉnh:
- Không phải bọn mày định rủ cả khối đến à?
- Mới vừa đổi ý lại.
Phong thấy tình hình hơi căng thẳng, liền cắt lời:
- Bọn mày đến để cãi lộn à? Cho tao xin hai chữ bình yên đi. Vợ tao đang ngủ, không thấy à?
Bấy giờ, mấy chục con mắt, trừ Nghĩa, Phong và Bạch Tuyết, đồng loạt dồn vào người đang nằm hôn mê trên giường bệnh.
- Ai đây?
- Vợ của mày à?
- Cô này sao lại mang mặt nạ nhỉ?
- Ủa? Ai lạ hoắc vậy?
- Tao nhớ mình đâu có quen biết cô này!
- …
Phong điềm tĩnh nói tiếp:
- Tao đã bảo im lặng rồi! Nói nhiều quá! Vợ tao đấy!
- Vợ mày?!!
Nghĩa giảng giải:
- Bọn mày im lặng đi, rồi tao kể cho nghe. Chuyện là…
Và Nghĩa kể. Cậu kể đúng là hơi dài dòng và lằng nhằng, nhưng cũng đủ để bọn ngốc này tiếp thu thấu đáo.
Khang hỏi:
- Vậy là… Lớp trưởng là cô nằm trên giường, còn cô này là em sinh đôi?
Phong, Nghĩa, Bạch Tuyết gật đầu.
- Và… Lớp trưởng thật ra tên là Hạ Vy, còn cô này mới là Bạch Tuyết?- Linh Nhi tiếp lời Khang
Bộ ba của chúng ta, tiếp tục gật đầu.
- Mèn ơi!!!- Hồ Béo hồ hởi vỗ tay cái bốp
- Suỵt!!!- Và ba người kia, vẫn đồng loạt đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Hồ Béo biết họ đang muốn nhắc nhở mình, song vẫn giữ vững lập trường:
- Tao nói lớn, là để cho lớp trưởng nghe thấy, sẽ tỉnh dậy! Tao đang làm việc có ích mà!
Phong lắc đầu:
- Mày mà làm được như vậy, tao sẽ bái mày làm sư phụ!
- Thật không?- Hồ Béo hứng chí hỏi cho chắc
- Thật!
- Vậy bọn mày ngồi đàng hoàng vô, ngay ngắn vô, tao bắt đầu chiến dịch!- Hồ Béo nói lớn
Phong dặn dò:
- Mày làm sao thì làm, miễn sao mấy y tá bác sĩ không phàn nàn nề hà là được.
- OK!- Hắn kiên định nói, rồi bắt đầu hò hét.
Đầu tiên, Hồ Béo ta nghĩ tới cây bút chì. Bởi vì, hắn xưa nay ú phì ú phệ, hắn vô cùng bất mãn với bề ngoài nở nang của mình, ước mơ của hắn là có một thân hình như mơ ước, thon thả, giống như một cây bút chì vậy. Vì vậy, nó liền tự chế cho mình một bài hát như sau:
“Cây bút chì màu cam màu đà
Em cướp về em vẽ tùm lum
Hoa lá này, rồi sách vở này
Mọi thứ đều đẹp như người em…”
Vẽ vời, liên quan mật thiết với màu mè. Mà sặc sỡ, rực rỡ, lòe loẹt, diêm dúa, chỉ có thể nói đến con tắc kè hoa. Màu này màu nọ, biến đổi nhanh hơn vận tốc ánh sáng.
“Con tắc kè màu xanh màu đỏ
Em bắt về em nấu cà ri
Đem đến trường mời cô mời bạn
Tình nồng thắm như nồi cà ri… ri ri ri…”
Ai đó đã dần dần tỉnh lại, trong thâm tâm đang bật cười ha hả, song vẫn không chịu mở mắt, vẫn muốn nghe xem, anh bạn này sẽ hò hét gì tiếp theo.
Hắn hát bài ca bất hủ, nước dãi hễ nghe tới nồi cà ri là liền chảy ra. Hắn nhớ nồi cà ri của mẹ hắn, ngon vật vã, rồi lại liên tưởng tới củ khoai lang – một trong những nguyên liệu để nấu cà ri.
“Ai… khoai nướng hôm…
Khoai nướng nóng hổi… Vừa thổi vừa ăn đây…
Mại zô! Mại zô đê bà con ơi!
Cô kia mới bị chồng chê
Ăn đồng khoai nướng chồng mê hết mình.”
Nói tới chuyện chồng con, lại nghĩ đến chỏm râu quai hàm của mấy thằng đàn ông thích làm oách.
“Để râu không phải là dê
Để râu để rõ đàn ông đàn bà
Để râu không phải là già
Để râu để biết mình là đàn ông.”
- Sai! Sai!- Phong cười- Nói như mày, sau này ai trong tụi mình cũng phải để râu chắc?
Cô nàng nào đó khẽ mỉm cười…
Hồ Béo thấy có kẻ bĩu thơ của mình, liền lườm một phát, ngông ngông nghênh nghênh chế thêm cái khác.
“Ba là con cá mập, mẹ là con cá voi, con là con cá kình, ba con cá hung hăng, la là lá la la ... Quất hết 1 con bò.
Ba là xúc xích bò, Mẹ là xúc xích heo, Con là xúc xích gà, 3 xúc xích ngon ngon, la là lá la la ... Nấu với mì ăn liền.
Ba là tên cướp vàng, Mẹ là tên cướp đô, Con là tên cướp tiền, 3 tên cướp lưu manh, la là lá la la ... Cướp hết 1 ngân hàng.
Lung lay lung lay tình Mẹ, tình Cha, Lung lay lung lay tội một mái nhà.
Lung lay lung lay tình Mẹ tình cha, Lung lay lung lay hai tiếng...ra toà.”
Bài hát vừa dứt, gạch đá, hột vịt, hột gà đã văng tối tấp vào mặt Hồ Béo. Kèm theo những “tấm chân tình yêu thương” đó, là những lời nói “êm tai”:
- Bà mày! Dám lôi ba mẹ ra chế thơ!
- Bôi bác ba mẹ vậy mày!
- Chế cái khác cho tao!
- …
Hồ Béo đau lòng vô cùng. Cảm giác từ thiên đường một khắc rơi xuống địa ngục là đây sao? Mới vừa nãy, thái độ của mọi người tốt lắm, mà giờ đây lại phản ứng quyết liệt. Phải đổi bài khác mới được.
“ Hình như Phong có nhiều gấu lắm
Cứ âm thầm trốn tránh
Và có lẽ Phong không biết rằng Vy cũng đang chờ đợi…”
Hai người nào đó sa sẩm mặt mày.
Chưa hát xong bài, Phong đã bay đến chọi dép vào mặt Hồ Béo đáng thương.
- Tao chung tình lắm! Mày có hát lại hay không?- Anh mặt đỏ phừng phừng, đe dọa
- Ờ… ờ…- Hồ Béo run cầm cập, rồi hát lại lời khác.
“Hình như Vy có nhiều gấu lắm
Cứ âm thầm trốn tránh
Và có lẽ Vy không biết rằng Phong cũng đang chờ đợi…”
Và rồi, kết cục của anh chàng béo ú tội nghiệp, vẫn hệt như ban nãy.
“Hình như Phong là người yêu (của) Vy
Cứ âm thầm trốn tránh
Và có lẽ Phong không biết rằng Khang cũng đang chờ đợi…”
Lần này, mấy chục cái miệng ngoác ra tận mang tai ôm bụng cười sặc sụa, chỉ có Khang là tức ghê gớm. Hạ Vy của chúng ta, dù đã cố nín lắm, nhưng vẫn bật cười thành tiếng.
- Ha ha ha!
Chỉ mỗi cái âm thanh đó thôi, không hề to chút nào, vậy mà khiến không khí đột ngột trở nên im lặng hẳn.
Một phút sau khi bất động, anh đi đến bên giường nó, vui mừng khôn tả, nắm tay nó hỏi:
- Em… đã tỉnh lại rồi ư…?
Hạ Vy gật đầu hạnh phúc.
Bạch Tuyết và Anh Nghĩa, không hẹn mà cùng nhau chạy xồng xộc ra ngoài gọi bác sĩ vào. Cả bọn 12A1 thấy hai người trong này tình “củm” quá, đâm ra nổi da gà, da vịt, da gì cũng nổi. Bọn nó tự biết, ở trong này chẳng khác gì làm kì đà cản mũi, liền nhanh chóng lủi ra ngoài rồi chạy theo Bạch Tuyết và Nghĩa.
Rất nhanh chóng, bác sĩ tới nơi. Sau khi kiểm tra sơ lược, ông ôn tồn cười:
- Sức khỏe của cháu đã dần hồi phục. Rất tốt. Đợi khi nào vết mổ liền miệng, rút chỉ xong, cháu hãy tập đi.
Ông bác sĩ ra ngoài. Mọi người theo hiệu lệnh của Nghĩa cũng đi ra hết, để lại đôi bạn trẻ thỏa lòng tâm sự.
Bên ngoài, có mấy chàng trai cùng một cô gái tọc mạch, tò mò chuyện riêng tư của người khác, thập thò ngoài cửa, hé mắt nhìn vào trong xem.
- Cúi đầu xuống mày!- Khang khẽ nói với Lâm
- Sao chỉ thấy nói mà không thấy hành động gì vậy ta?- Linh Nhi chen chúc
- Mấy người im giùm cái! Để im tôi xem!- Bạch Tuyết gắt gỏng
- Ồ! Ồ! Hôn kìa!!!- Có tiếng ai đó vang lên, làm mọi người càng sốt ruột xem cảnh hai người bọn họ khóa môi say đắm như thế nào
- Hôn rồi!!!- Thằng Du ngưỡng mộ thốt lên
- Điệu này về nhà tao phải đi tán gái mới được!- Du nói trong sự khâm phục
- Chà, hôn gì say đắm thế?- Linh Nhi chép miệng- Đúng là… tình yêu vĩ đại…
- Vĩ đại gì?!! Tao hét làm lớp trưởng tỉnh, vậy mà thằng Phong chết bầm không bái tao làm sư phụ!!! Uất ức!!!
Trong căn phòng bệnh ngày hôm đó, có hai người, đã nắm tay nhau thật chặt, nói chuyện với nhau thật nhiều…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...