Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Sáng hôm sau…
Trời vừa hửng nắng, ánh mặt trời le lói rọi xuống ô cửa kính, chiếu sáng khuôn mặt cô nàng nào đó đang ngủ ngon lành. Những tiếng chim ca vang trên vòm cây càng làm cho khung cảnh thêm vui tươi. Những đám mây xốp trắng trôi êm nhẹ trên trời xanh tạo thành những hình thù kì dị…
- Mẹ mua cho con heo đất, mẹ mua cho con heo đất í o í o…- Tiếng hát của ai đó vọng ra từ phòng vệ sinh khiến cho Hạ Vy phải choàng tỉnh dậy
- Khiếp! Mới sáng sớm đã nghe thấy giọng hát Chai-en! Chắc đen cả ngày!- Nó than vãn sau cái vươn vai và ngáp dài
Chiếc cửa phòng vệ sinh bật mở, Phong bước ra ngoài, trên người mặc bộ đồng phục đi học, đến bên giường nó:
- Hôm nay anh đi học!
Nó tặc lưỡi:
- Đi học kệ anh! Mà được đi học anh vui lắm sao?
- Hửm?- Hình như anh vẫn chưa hiểu hết lời Hạ Vy nói
- Mới sáng sớm đã hát hò inh ỏi, không phải vui thì là gì?- Nó vỗ vỗ lưng mình cho đỡ mỏi
- Chẹp, đúng là anh vui nhưng không phải vì chuyện này!
- Ừ, vậy thì đi học đi! Định cúp tiết ngồi đây tám chuyện với tôi à?
- Vậy thì anh đi nha!- Anh bước về phía cửa
Nó thản nhiên gật gù:
- Miễn tiễn!
Phong có chút hụt hẫng, gì chứ người ta đi mà cũng không một chút gì luyến tiếc sao. Anh mím môi:
- Không định níu kéo anh à?
Nó ngáp:
- Mắc mớ gì phải níu kéo? Sao không đi nhanh đi, nói đi mà!
Phong ngoái đầu lại nhìn nó, có vẻ không hài lòng, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Vy nhìn anh mỉm cười.
“Đúng là ngốc!” Ái chà chà, suy nghĩ này của Hạ Vy chứa hàm ý gì đây ta?
Anh vừa đi được mấy phút, nó đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc”
Nó vừa làm vệ sinh cá nhân xong, nghe tiếng gõ cửa nhân tiện liền đến mở.
- A! Chào hai mẹ! Chào em!- Nó vui vẻ mỉm cười chào bà Nhân, bà Hoàng và Bạch Tuyết- Mọi người tới đây có chuyện gì không?
Bà Hoàng cười nói:
- Ngốc! Bộ có chuyện gì mới đến đây được à? Ta, mẹ chồng con và em con đến thăm con thôi! Hôm nay con ở đây một mình mà!
Nó mời mọi người vào trong ngồi rồi mới hỏi:
- Sao mọi người biết hôm nay con ở đây một mình?
Bà Nhân gõ đầu nó một cái, cười hiền:
- Là thằng Phong, nó gọi cho mẹ, bảo mẹ sang trông con hộ nó để nó đi học!
Hạ Vy chép miệng cười:
- Úi giời, mẹ ơi con có còn là con nít đâu?
- Trong mắt của hai mẹ con vẫn mãi là trẻ con hiểu chưa?- Bà Nhân véo má nó cưng nựng
- Mà công nhận sao mà giờ nó chăm học ghê nhở?- Bà Hoàng quay sang nhìn bà Nhân đầy ẩn ý
Bà Nhân đưa tay lên miệng cười:
- Hô hô, chắc là muốn thể hiện với vợ đấy mà!
Mặt nó ửng đỏ lên, nó liền lảng qua chuyện khác, quay sang Bạch Tuyết hỏi:
- Mà em không đi học sao?
Cô nghe vậy, chỉ lạnh lùng nói cho có lệ:
- Ừ.
- Cũng mới vừa kết thúc xong học kì I, em vào học lại chắc không sao đâu!- Nó cười hiền nhìn cô
- Ừ.- Cô không thèm nhìn nó đến một cái, chỉ bĩu môi gật đầu
- Cái con bé này, nói năng với chị gái mình mà “ừ” là sao?- Bà Hoàng gắt gỏng- Ơ mà khoan đã, sao hai đứa con giống nhau ghê vậy? Rõ ràng lúc trước mẹ hỏi viện trưởng cô nhi viện thì bà ta bảo Hạ Vy con có mắt màu hồng tím mà!
Bà Nhân đưa mắt nhìn Hạ Vy, rồi lại nhìn sang Bạch Tuyết:
- Quả là giống thật! Giờ mới để ý!
- À… sự thật là…- Nó đưa tay lên tháo kính áp tròng ra, mỉm cười- Đúng là con có đôi ngươi màu hồng tím!
- À đúng rồi, lúc trước thằng Phong có nói con mang lens!- Bà Nhân gật gù hiểu chuyện
Bà Hoàng thắc mắc hỏi:
- Nhưng mà tại sao con phải mang lens?
- Nếu con không mang, mẹ phát hiện con không phải Bạch Tuyết thì phải làm sao?- Nó cười híp mắt
- Con bé này!- Cả hai người mẹ cùng đồng thanh
- À… mọi người ăn trái cây không để con gọt cho!- Nó tiến lại mở chiếc tủ lạnh nhỏ nhỏ kê sát góc tường lấy hoa quả ra đặt lên bàn
- Thôi để mẹ gọt cho!- Bà Hoàng nói với nó
- Để con gọt mà, có sao đâu! Con chỉ đau vùng đầu thôi, tay chân vẫn khỏe như thường mà mẹ!- Nó cười, cầm trái xoài lên và bắt đầu gọt
Bà Nhân vừa đọc tờ tạp chí để trên bàn, vừa hỏi:
- Thằng Phong có hay bắt nạt con không?
- Hihi anh ấy không có đâu mẹ! Chỉ toàn có con mới ăn hiếp anh ấy thôi à!- Nó vừa gọt vừa tủm tỉm cười
Bà Hoàng gõ nhẹ tay xuống bàn:
- Không phải chỉ có mình con thôi đâu! Cả hai mẹ con và ông bác sĩ ấy đều bắt nạt thằng Phong hết mà! Hê hê hê!
Hạ Vy ngừng gọt xoài, đôi mày phượng khẽ nhìu lại:
- Mẹ nhắc con mới nói, con bây giờ không muốn ở bệnh viện nữa đâu! Con chán ở đây lắm rồi! Con chỉ muốn được về nhà thôi!
Bà Nhân che miệng cười ma mãnh:
- Thôi con cố gắng thêm chút nữa đi! Con ráng giả vờ mất trí nhớ một thời gian nữa để trêu thằng Phong chứ! Đã phóng lao thì phải theo lao thôi con à!
- Mà phải công nhận…- Bà Hoàng phì cười- Thằng Phong ngốc không thể nào ngốc hơn! Vợ mình giả vờ bị mất trí nhớ mà cũng không biết! Bị lừa mà cũng không nhận ra!
Nó đưa ngón cái lên tán thành câu nói của mẹ mình:
- Ngốc như chưa từng được khôn luôn ý!
Bà Nhân nhìn nó nháy mắt:
- Mà phải công nhận, tài diễn xuất của con thật…
“Bịch!” Bà Nhân đang nói cũng phải ngừng lại vì nghe thấy tiếng đồ vật rơi ngoài cửa chính. Cả bốn cặp mắt đổ dồn về phía người đang đứng trước cửa.
Nó trợn tròn mắt, buông dao, mấp máy:
- Anh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...