Đập vào mắt nàng chính là một đôi mắt màu bạc lạnh như băng, quanh người bọn họ tỏa ra vầng sáng vàng.
Sư La Y ý thức được nó đang giúp mình, nàng không hề phản kháng, sức mạnh của Thần Châu đang chảy tràn trong cơ thể, hắn làm chuyện này từ tận sáng sớm đến khi trời tối.
Sư La Y ở dưới bụng của hắn, nàng đã quen với cơn đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy hắn, nhìn lâu, không hiểu sao lại cảm thấy khá quen.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới đến khi ở Hoang Uyên mười năm trước, nàng từng nhặt được một con thú nhỏ. Con kia thú nhỏ kia cũng có màu trắng bạc, nhưng không biết nhỏ thế nào so với con cự thú trước mắt.
Nửa bên da của nó đã bị bóc đi, xương cốt cũng nát, trông không sống được bao lâu, thế nhưng vẫn rất ngoan cường mà đi theo mình.
Nàng thấy thú nhỏ bị thương, nàng muốn ôm con thú nhỏ đầy vết thương đó đi.
Nhưng dù nàng có dùng toàn bộ sức mạnh thì cũng không cách nào di chuyển được nó. Lúc đó bốn mắt nhìn nhau, nàng có chút xấu hổ.
"Ngươi... Nặng như vậy à."
Con thú nhỏ kia toàn thân cứng ngắc, cúi đầu nhìn cái móng vuốt loang lổ vết máu của nó, không dám nhìn nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bất đắc dĩ, Sư La Y chỉ có thể để nó tự đi.
Bây giờ cự thú ở trước mắt mơ hồ trùng điệp với con thú nhỏ ở Vọng Độ Hải, rõ ràng bọn chúng không giống nhau, nhưng càng nhìn nàng càng thấy giống.
Huống chi trên đời không có cơ duyên không biết đến từ đâu, nó cũng không thể nào bỗng dưng lại cứu mình.
Sư La Y vốn cho rằng nó đã chết ở Vọng Độ Hải, nàng nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, chần chờ hỏi: "Mười năm trước, có phải ta từng gặp ngươi ở Vọng Độ Hải rồi hay không?"
Chương 43: Sủng phi
Sư La Y cũng không biết tại sao lại hình dung hắn như thế.
Nhưng nàng thực sự có hơi không chịu nổi Biện Linh Ngọc như vậy, thấy Biện Linh Ngọc còn đang khá dễ nói chuyện, nàng chỉ đành cố gắng chọn lọc từ ngữ: “Chính là, chàng đừng có đưa... vào trong miệng ta. Đừng có ngậm mãi... đầu lưỡi ta.”
Những lời sau đó, nàng càng nói lại càng nhỏ: “Đừng liếm, cũng đừng làm như thế...” Càng nhiều hơn, nàng đã khó có thể hình dung, cũng không có cách nào hiểu được sao một người như hắn có thể làm ra nhiều kiểu cách như thế.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống gương mặt đỏ đến mang tai của nàng, càng nói điều kiện lại càng nhiều, dùng đủ cách diễn đạt nhưng càng lúc càng ấp úng, nhưng từ đầu đến cuối, Biện Linh Ngọc không ngắt lời nàng.
Sư La Y ngồi xổm dưới đất, trước mặt hắn nhìn nàng cực kỳ đáng thương, giống như hắn làm chuyện gì độc ác không thể tha thứ với nàng vậy.
Thế nhưng tội ác tày trời trong miệng nàng vĩnh viễn không bằng một phần vạn dục niệm trong lòng hắn.
“Nói xong chưa?”
Nàng nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó lại vội vàng bổ sung: “Không được quá lâu nữa, chàng có làm được không?”
“...” Hắn trầm mặc: “Ta sẽ cố hết sức.”
Hai người nhìn vào mắt nhau, Biện Linh Ngọc: “Ta bắt đầu nhé?”
Sư La Y nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, trong lòng vẫn căng thẳng không chịu nổi như cũ nhưng cũng coi như là phối hợp, nàng ngước gương mặt dáng quả trứng lên.
Lúc hai người ra ngoài, vở kịch kia đã kết thúc từ lâu, các tinh quái đã rời đi hết không còn lại ai, đến cả phu thê tượng tinh biểu diễn kịch cũng đã rời đi.
Cánh rừng hoa hạnh được ánh trăng nhu hòa bao trùm, chân Sư La Y có hơi nhũn ra.
Đêm nay không hề xúc động và bất đắc dĩ như tối qua, lần này cảm giác của nàng càng rõ ràng hơn, nàng cũng cảm thấy càng lâu hơn.
Tóc mai của nàng cũng loạn, bị thiếu niên giữ lấy gáy, muốn lùi cũng không lùi lại được, nàng muốn tiến lên trước, Biện Linh Ngọc lại giữ nàng lại, nàng căn bản không phát hiện ra mình sắp ngã xuống đến nơi.
Sư La Y cũng không biết tại sao, rõ ràng trước khi hôn hai người đã thương lượng với nhau, kết quả còn giống như chưa thương lượng gì cả.
Hôm nay Hồi Hương cũng biết tông chủ có tâm tư xấu xa với Sư La Y, thấy bọn họ bình an trở lại, nàng ấy mới thở phào một hơi. Ánh mắt Hồi Hương đặt lên người Biện Linh Ngọc, nàng ấy kinh ngạc: “Công tử làm sao thế?”
Sư La Y nhìn qua mới phát hiện ra y phục Biện Linh Ngọc nhăn nhúm.
Nàng nhớ lại ban nãy do nàng không thể đứng vững, cả người đều dựa vào Biện Linh Ngọc, hắn đỡ eo nàng, rất ít khi trong lúc có tu vi mà nàng lại cảm thấy bản thân vô lực như thế, xung quanh không có thứ gì để nàng bám vào, chỉ có thể căng thẳng túm lấy y phục ở ngực hắn.
Nhưng chuyện này không thể nào giải thích với Hồi Hương được, nàng chỉ hàm hồ cho qua rồi lại hỏi Hồi Hương: “Tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì?”
Mặc dù Hồi Hương cảm thấy giữa hai người kia có gì đó kỳ lạ nhưng cuối cùng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Đồ đạc mang về Nam Việt đã chuẩn bị xong hết cả rồi, tuy nhiên nô tỳ nghe nói Nam Việt đã đổi chủ, tiểu thư có tặng lễ vật cho tân quân như những năm trước không?”
Cũng khó trách Hồi Hương cảm thấy khó xử, lúc trước quay lại Nam Việt là khi Sư Hoàn vẫn còn đó, vì thể hiện tình hữu nghị với quân chủ Nam Việt, lần nào đến hoàng cung bọn họ cũng lấy danh nghĩa Bất Dạ sơn chuẩn bị lễ vật cho hoàng đế, đại đa số là một ít đan dược kéo dài tuổi thọ quý giá, hoàng đế yêu thích không thôi, đối xử với cha con hai người cũng cực kỳ có lễ.
Mà hoàng đế hiện tại biến thành Triệu Thuật soán ngôi, lúc trước đại hôn của Sư La Y, hắn ta còn tặng một hộp giao châu của Nam Hải, mặc dù quý trọng nhưng cũng thực sự quá mức tàn nhẫn, khiến người ta không nhìn ra thái độ của hắn ta.
Ý tứ của tân quân không rõ ràng, lần này bọn họ quay về hoàng cung Nam Việt đã được định sẵn là không thể yên bình như lúc trước.
Sư La Y cũng không biết người kia là địch hay là bạn, nàng nghĩ một lát rồi nói: “Hay là cứ theo quy cách khi phụ thân ta còn sống rồi chuẩn bị đi, tùy cơ ứng biến vậy.”
Hồi Hương vâng một tiếng rồi cáo lui.
Sư La Y với Biện Linh Ngọc quay về phòng nghỉ ngơi, may mà ban ngày nàng đã cho người đi đổi bình phong của hồ ly và cả thùng tắm nữa, từ nay tắm rửa cũng không cần ngượng ngùng rồi.
Biện Linh Ngọc tắm trước, nàng hỏi hắn có cần gọi Đinh Bạch vào giúp đỡ không, Biện Linh Ngọc nhìn nàng: “Không cần.”
Ban đầu Sư La Y không hiểu rõ câu này có ý gì, cho đến khi nhìn thấy Biện Linh Ngọc từ xe lăn đứng lên.
“Chàng có thể đi rồi?” Nàng kinh ngạc, rõ ràng mấy ngày trước còn bị thương nặng như thế, đến cả Hàm Thục cũng có cảm giác hắn là tảng đá dùng loại dược liệu nào cũng không có hiệu quả, vậy mà giờ đây hắn lại khôi phục được bằng tốc độ đáng sợ như vậy.
Hắn tắm xong rồi, Sư La Y cũng chưa đi, nàng nhân lúc Biện Linh Ngọc ngồi trong bồn tắm, nàng đã đổi áo lót mặc đi ngủ.
Trải qua tối hôm qua, bây giờ nàng ngại không dám tắm khi Biện Linh Ngọc còn ở trong phòng. Nàng dùng Thanh Khiết thuật cho mình hai lần, cả người đều sạch sẽ.
Lúc Biện Linh Ngọc quay lại, nàng đã nằm ở nửa bên giường của mình rồi.
Cái giường này nàng không cho người mang đổi, không biết hồ ly tìm được nó ở đâu, ngủ bên trên cảm thấy nó rất dẻo dai, cũng không quá mềm mại. So với chiếc giường trong khuê phòng của nàng lúc trước thì dễ chịu hơn nhiều. Lúc Sư La Y nằm lên, nàng thoải mái đến thở dài một tiếng.
Sư La Y không đi tắm thực ra còn vì một tâm tư khác.
Nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý viên phòng với Biện Linh Ngọc, nàng không tắm, bình thường hắn thích sạch sẽ như thế, chắc là không có hứng thú nổi đâu nhỉ? Cũng không phải Sư La Y hối hận hay là chơi xấu gì, cảm giác lần trước nàng không còn nhớ nữa, chỉ biết là rất đau thôi.
Trong lúc tu hành nàng cũng bị thương không ít lần nhưng không phải bị thương ở đó, nó là cảm giác kia cơ.
Lúc nàng nhập ma đã làm nhục Biện Linh Ngọc, trong lòng thì sung sướng đấy nhưng đau thì thực sự cũng rất đau, sau lần đó, hai ngày nàng đi đứng không ổn, sau đó còn phải vụng trộm ăn đan dược giảm đau.
Loại trải nghiệm đó ai trải qua thì người đó sẽ biết, so với bị bổ thẳng một đao còn đau hơn, nghĩ đến loại chuyện như moi tim móc phổi này còn phải trải qua thêm một lần, nàng lại thấy sợ hãi.
Lần này không nhập ma, nàng chỉ sợ càng đau hơn.
Đối với ký ức lần trước, Sư La Y đã không còn nhớ rõ nữa, đến nay nàng vẫn không thể nào hiểu được một chuyện, cái kia của hắn... tiến vào kiểu gì? Sao lại có thể tiến vào đó được chứ?
Cái này thực sự là vấn đề khó hiểu hơn cả tâm pháp cao cấp.
Sư La Y nằm trên giường, trong lòng cầu nguyện Biện Linh Ngọc cũng không thích cái đó, suy cho cùng nàng cảm thấy lúc đó có lẽ hắn cũng chẳng thoải mái gì. Nếu như hắn ta thực sự muốn, sau khi nàng chuẩn bị tâm lý xong sẽ đến hiến mệnh bồi quân tử vậy.
Biện Linh Ngọc cũng không có bất kỳ ý kiến gì với việc nàng không tắm, Biện Linh Ngọc nằm xuống chỗ trống bên cạnh Sư La Y.
Nàng lại cảm thấy giường nhỏ rồi, tối qua nói là làm đạo lữ chân chính, hôm nay nàng cũng chỉ để lại một tấm chăn trên giường.
Hai người ở trong chăn không ai động đậy.
Sư La Y tự mình cảm nhận được cơ thể của thiếu niên từ lạnh lẽo trở nên nóng bỏng, hô hấp của hắn lại không đúng lắm rồi.
Chuyện này đối với Biện Linh Ngọc mà nói thực sự rất dày vò, kể cả là ở Thần vực, hắn cũng là thiếu niên Thần tộc vừa mới thành niên, Thần tộc biết hắn tuổi trẻ khí thịnh nên mới thu xếp tìm hậu cho hắn.
Hắn nằm bên cạnh Sư La Y, sắc mặt bình đạm. Nhưng bàn tay dưới chăn lại nắm chặt, gân xanh cũng nổi lên giật giật.
Một lúc sau, Sư La Y thầm thì: “Tối nay đã hôn rồi nên ta ngủ đây nhé?”
Biện Linh Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng.
Sư La Y chỉ lộ ra đôi mắt lung linh lanh lợi bên ngoài, nàng che môi lại rồi.
Hắn nhớ đến sự mất khống chế trong rừng hạnh, thấp giọng ừm một tiếng. Tâm tư của Sư La Y, ít nhiều gì hắn cũng đoán ra được. Hắn biết chuyện lần trước khiến nàng sợ hãi, hắn đã cẩn thận hết mức nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn có cảm giác sợ.
Thiếu nữ sau khi nhập ma thì không kiêng nể gì, lúc tỉnh táo lại rụt rè giữ kẽ.
Biện Linh Ngọc biết cứ tiếp tục như thế, ngoại trừ bản thân hắn càng thêm khó chịu thì cũng không phải là biện pháp, hắn ngồi dậy, nhường chăn của mình cho nàng, hắn động thủ bao nàng chặt chẽ lại.
Hắn đi xuống giường lấy thêm một chiếc chăn trong tủ, lúc này mới nói: “Ngủ thôi.”
Hai người mỗi người một chăn, Sư La Y cũng thở phào, nàng thi pháp tắt đèn.
Nàng nhắm mắt lại, đã hai ngày không nghỉ ngơi yên ổn, linh lực cần bổ sung gấp, thiếu niên bên cạnh không động đậy gì, nàng cũng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
...
Sắp đến đầu tháng tư, Sư La Y sợ thân thể Biện Linh Ngọc còn có vấn đề lên lại mời Hàm Thục qua đây hai lần.
Hàm Thục cũng không thấy ai có thể từ trạng thái sắp chết rồi mà còn có thể phục hồi nhanh như thế, bây giờ Biện Linh Ngọc thậm chí còn có thể tự mình đi lại, không cần ngồi xe lăn nữa.
Lúc đầu Hàm Thục đã cảm thấy thân phận Biện Linh Ngọc không rõ ràng, bà ấy nhắc nhở Sư La Y: “Ta thấy hắn không đơn giản, bản thân con phải để ý hơn.”
Sư La Y nói: “Không sao đâu ạ, là người ai chẳng có bí mật, con tin chàng sẽ không hại con đâu.”
Nói đến cái này nàng còn là ma nữ đã bước một chân vào con đường ma đạo rồi đây, hai người các nàng, ai cũng đừng mong ghét bỏ được đối phương.
Hàm Thục thấy nàng không để ý đến điều dị thường của Biện Linh Ngọc, bà ấy cũng không muốn nói gì nữa: “Ta nghe nói hai ngày nữa con phải đến Nam Việt, hai ngày trước Thanh Tuyền với Trường Uyên đã tiếp nhận nhiệm vụ đến Nam Việt diệt yêu, từ trước đến nay con với Thanh Tuyền bất hòa, gần đây nó giết yêu...”
Hàm Thục không biết nên hình dung thế nào, bà ấy nhíu mày, nhớ đến những thủ đoạn lăng nhục khiến cho người khác không thoải mái của Biện Thanh Tuyền, cuối cùng bà ấy vẫn không nói những lời xấu xa về đệ tử của bản thân, bà ấy chỉ đành nói với Sư La Y: “Con có thể tránh được thì tránh đi.”
Sư La Y gật đầu, nàng cũng không muốn nhìn thấy Biện Thanh Tuyền. Sau khi sống lại, đoạn thời gian ở Bất Dạ sơn này khiến Sư La Y cảm thấy thanh thản dễ chịu nhất, lúc đầu trong lòng nàng còn ôm nỗi oán hận với Biện Thanh Tuyền nhưng nhớ đến mấy năm nay Biện Thanh Tuyền cũng coi như là chăm sóc tốt cho Biện Linh Ngọc, nếu như Biện Thanh Tuyền không chủ động gây sự, nàng cũng sẽ không đi đấu đến ngươi chết ta sống với nàng ta.
Bây giờ mọi chuyện của nàng đều thuận ý, đến cả tối ngủ cũng không cần lo ngay ngáy nữa.
Mấy ngày nay nàng với Biện Linh Ngọc chỉ hôn nhau một lần, lần đó suýt nữa châm ngòi nổ, đuôi mắt hắn đỏ lên, dùng ánh mắt đỏ au nhìn nàng, ngón tay túm lấy nút thắt y phục của nàng, nàng đẩy mấy lần hắn mới buông lỏng tay.
Ngày hôm sau, trước khi ngủ, nàng lại hỏi, trên cổ hắn nổi gân xanh, hắn mím môi: “Bỏ đi, không hôn nữa.”
Cái người lạnh lùng như ngọc này hiếm khi bực mình như thế.
“Ồ.” Nàng cũng không nghĩ tới Biện Linh Ngọc lại chủ động từ bỏ, Sư La Y còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nên cảm thấy được như vậy thì tốt quá.
Đầu tháng tư, trước khi bọn họ xuất phát đi Nam Việt quốc.
Sư La Y ngồi trên loan điểu, nàng với Biện Linh Ngọc chỉ dẫn theo Hồi Hương và một ít lễ vật tặng Nam Việt tân quân. Nhưng nàng không giống như Triệu Thuật nói, để thiên hạc đến báo tin nàng sẽ đến Nam Việt trước.
Một là nàng không tin Triệu Thuật sẽ thật lòng đón đại lễ, hai là nàng với Sư Hoàn cũng chưa từng ỷ vào thân phận mà làm cao. Đối với Sư La Y mà nói, lần này ngoại trừ cúng tế mẫu thân ra cùng với nói cho bà biết bản thân nàng thành hôn rồi thì chỉ còn lại việc xem Triệu Thuật có chỗ nào kỳ lạ.
Nam Việt cũng là cố quốc của Hồi Hương, Oản Tâm cũng cứu được Hồi Hương ở đây, sau đó bà ấy dẫn Hồi Hương bên người, dọc đường Hồi Hương đều cực kỳ vui vẻ.
Quay lại Nam Việt, Sư La Y cũng rất cảm khái.
Kiếp trước, sau khi nàng nhập ma cũng có quay lại Nam Việt quốc nhưng người người đều kêu gọi đánh giết ma tu, nàng thậm chí còn không dám quang minh chính đại xuất hiện, trốn chui trốn nhủi sống mấy năm trời, cho nên bây giờ lại đặt chân lên cố thổ Nam Việt, nàng vẫn có một chút không quen thuộc.
Lúc họ đến hoàng cung Nam Việt thì cũng là chập tối, loan điểu kéo theo tiên xa, từ trên không trung đáp xuống trước một cung điện ngoài hoàng cung.
Cung điện này nguy nga tráng lệ, là nơi ở trước đây của mẫu thân Sư La Y, Oản Tâm công chúa, cũng là nơi Sư La Y sống khi còn nhỏ.
Ban đầu nàng cho rằng mười năm không đến, tân quân cũng đổi rồi, cung điện này chắc chắn sẽ điêu tàn hoang dại lắm, không ngờ tới nó được người ta quét dọn sạch đến không có một hạt bụi, đình đài lầu các, nơi đâu cũng tinh tế.
Biện Linh Ngọc xuống tiên xa, nhìn vào trong cung điện, hắn chau mày: “Trong điện có người.”
Sư La Y kinh ngạc nhìn qua, quả nhiên, theo lý mà nói cung điện của mẫu thân không có người ở, đáng lý ra không có ánh đèn mới đúng, trước đây lần nào nàng đến cũng là như vậy.
Nhưng bây giờ, sau bên trong đại điện lại có ánh đèn chiếu sáng, còn có thể nhìn thấy bóng người lay động.
Sư La Y bố trí cho loan điểu xong xuôi, nàng quyết định đi xem xem có chuyện gì.
Nàng bước vào gian ngoài của cung điện thì nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc và hoảng sợ của cung nữ: “Nương nương, bệ hạ đã nói rồi, những thứ đồ này không thể động đến, chúng ta trở về thôi, nô tài cầu xin người.”
Còn có cả giọng nói kinh hãi của thái giám: “Nương nương, không được động, không được động vào đâu, đó là thứ đồ Oản Tâm công chúa thích nhất lúc sinh thời, người mau bỏ xuống đi.”
Sau đó là một giọng nói hống hách của nữ tử vang lên: “Bản cung làm gì đến lượt các ngươi xen vào sao, bệ hạ sủng ái bản cung như thế, đến cả Trích Tinh điện cũng có thể cho bản cung, chẳng qua chỉ là một công chúa quá cố thôi, đồ của nàng ta, sao bản cung lại không thể động đến.”
Nàng ta cười: “Dù cho Oản Tầm được sủng thì người cũng không còn nữa rồi, kỳ chân trong thiên hạ đều để lại chỗ này, khi khác ta sẽ nói với bệ hạ, ta muốn chuyển đến nơi đây.”
Sư La Y nghe xong cũng hiểu ra, hóa ra là sủng phi được Triệu Thuật yêu thích nhất xông vào trong cung điện của mẫu thân nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...