Bất dạ truỵ ngọc

Bên bờ sông, Biện Thanh Tuyền mặc áo xanh, ngồi ở trên thuyền hoa, mắt nhìn dòng sông, mệnh bài trong tay chợt lóe lên.
 
Trong chốc lát, đệ tử đi theo nàng vớt đám người Thiên Cảnh Dực từ dưới nước sông lên.
 
Dáng vẻ Thiên Cảnh Dực bây giờ trông có hơi thảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn ta gắng gượng đỡ một đòn kia khiến cho xương cốt đều đã bị Sư La Y chặt nát, xương sườn cũng gãy mấy cái, tóc đã bị lưỡi đao chém đến nỗi nát bét và rối tung lên.
 
Mấy đệ tử Hành Vu Tông thấy thiếu chủ Thăng Dương Tông bị thương thành như vậy, vội vàng nhìn về phía Biện Thanh Tuyền: "Tiểu sư muội…" Người này có lẽ vẫn có thể cứu được, dù sao bây giờ Thăng Dương Tông không dễ chọc.
 
Biện Thanh Tuyền không nói gì, giơ tay ném một bình sứ từ trong ngực qua.
 
Các đệ tử vội vàng lấy đan dược cho đám người Thiên Cảnh Dực uống vào.
 
Thiên Cảnh Dực tỉnh lại, sắc mặt khó coi.
 
Hắn ta bị thương không nhẹ, mấy tên tay sai cũng kinh sợ, bất chấp thương thế của mình, lại đây hỏi han ân cần.
 
Thiên Cảnh Dực ôm ngực: "Nếu để ta bắt được con nhóc ranh kia...”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đệ tử Thăng Dương tông đều biết hắn ta mang thù, thế nhưng không thể trách, lần này hắn ta đã bị người ta dùng có mấy chiêu mà đánh thành như vậy chỉ có thể sử dụng tiên khí của Túc Ly công tử cho mới có thể thoát thân, thực sự rất mất mặt.
 
Mấy đệ tử Hành Vu Tông liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
 
“Tất cả các ngươi đi tìm người cho ta, ta muốn biết nàng là ai, dám đả thương bản công tử như vậy!”
 
“Nhưng, nhưng người đã đi rồi, làm sao tìm được?”
 
"Phế vật, các ngươi còn hỏi ta, nàng có vẻ ngoài như thế, không phải còn có thanh đao sao, mau vẽ con đao ra rồi đi hỏi cho ta!"
 
Biện Thanh Tuyền vốn thờ ơ nghe, càng nghe, ánh mắt càng lạnh.
 
Lúc Thiên Cảnh Dực còn chưa kịp phản ứng, ngực đau nhức, đã bị người ta đá bay ra ngoài. Hắn ta vừa muốn giãy dụa kêu đau nhưng lại bị người khác dùng chân giẫm lên trên người.
 
“Biện Thanh Tuyền, ngươi bị điên à, buông ta ra!” Bởi vì đau đớn mà sắc mặt hắn ta trở nên hung dữ.
 
Biện Thanh Tuyền từ trên cao nhìn xuống, khẽ cười nói: "Ta thấy Thiên công tử bị thương nặng, xương sườn cũng gãy hai cái, chỉ ăn đan dược thôi là không đủ có lẽ nên băng bó cho ngươi.”
 
Đám tay sai của Thiên Cảnh Dực vội vàng muốn cứu sư huynh mình nhưng lại bị Biện Thanh Tuyền làm cho khiếp sợ.
 
Biện Thanh Tuyền ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Thiên Cảnh Dực.
 
“Ngươi thế mà lại…" Đối với ai cũng dám nổi cơn háo sắc.
 
Nửa câu sau, bị nàng nuốt trở về, Biện Thanh Tuyền nghĩ đến điều gì, nhíu mày, thậm chí không biết cơn giận trong lòng mình từ đâu tới.

 
Sau đó, Biện Thanh Tuyền chậm rãi thu chân về.
 
Thiên Cảnh Dực cũng tức giận đến biến sắc: "Biện Thanh Tuyền, ngươi chỉ là một con chó dưới chướng của Túc Ly công tử mà dám đối xử với ta như vậy. Ta nhất định sẽ nói cho Túc Ly công tử, đến lúc đó... Ngươi chờ đi.”
 
Dù trong lòng Biện Thanh Tuyền cảm thấy rất phiền nhưng vốn dĩ nàng ta cũng không thèm để ý hắn ta nói gì, cười nhạo nói: "Tùy ngươi.”
 
Nàng xoay người, một đám đệ tử Hành Vu Tông phía sau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm rồi cũng theo nàng trở về, không nhìn Thiên Cảnh Dực một cái.
 
Mấy ngày gần đây những tiểu đệ tử rời tông, phụng mệnh đi theo Biện Thanh Tuyền cùng đến đón người, trưởng thành rất nhanh, bọn họ rốt cục cũng hiểu rõ, Thăng Dương Tông và Túc Ly công tử gì đó chính là một đám bệnh thần kinh.
 
Mấy ngày trước công tử kia đả thương tiểu sư muội của bọn họ, bọn họ lòng đầy căm phẫn, muốn đi đòi một lời giải thích, Biện Thanh Tuyền ánh mắt lãnh đạm, lau khóe môi: "Không ai được đi, ta không sao.”
 
Mấy ngày nay Thiên Cảnh Dực đi khắp nơi bắt nạt nam nữ thế mà công tử "ôn hòa nhân ái" kia lại chỉ ôn thanh khuyên nhủ, cực kỳ giống một người tốt.
 
Đệ tử Hành Vu tông chứng kiến mấy lần nhưng cũng không chịu đựng nổi, ở trong đội ngũ cực kỳ ngột ngạt.
 
Giờ phút này nghĩ đến Thiên Cảnh Dực đi không vững, trong lòng các đệ tử chỉ cảm thấy hả giận. Cũng không biết là vị đạo hữu tốt nào ra tay để giáo huấn tên súc sinh này.
 
Biện Thanh Tuyền vừa mới động thủ cũng khiến trong lòng bọn họ cảm thấy thoải mái, chẳng qua còn có chút lo lắng: "Sư muội, lúc trở về công tử sẽ không trách cứ người chứ?"
 
“Sẽ không, mục đích của hắn không phải chuyện này nên sẽ không quản Thiên Cảnh Dực.”
 
Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm nhưng Biện Thanh Tuyền vẫn trầm mặc.
 
Trở lại tòa nhà lớn bọn họ ở tạm, một chiếc loan xa do Cửu Đầu điểu kéo dừng lại ở trong sân.
 
Nam tử áo trắng đưa lưng về phía nàng ta đang trêu chọc một con vẹt. Hắn ta cũng không quay đầu lại: "Tìm được người rồi?”
 
“Tìm được rồi, bị thương một chút.”
 
“Làm cho hắn an phận một chút, đừng làm chậm trễ việc tìm người của ta.”
 
Biện Thanh Tuyền không lên tiếng.
 
Túc Ly quay đầu lại, cười nói: "Thanh Tuyền, ngươi có bất mãn với ta hay không? Ngay từ đầu, ngươi đã đi theo người kia, bây giờ đến bên cạnh ta, có phải không cam lòng hay không? Hay là cảm thấy chướng mắt ta?”
 
Hắn ta có một khuôn mặt vô hại mà ôn hòa, bất kể ai nhìn thấy cũng phải thốt lên câu vẻ ngoài rất được, nói chuyện cũng cực kì dịu dàng, lễ độ rất dễ dàng làm người ta sinh lòng hảo cảm.
 
“Không có.”
 
Trong lúc nói chuyện, con vẹt kia dưới uy áp nồng đậm, mổ tay Túc Ly một cái khiến hắn ta nhíu mày, cổ tay nhẹ nhàng xoay một cái, sau đó hắn ta bẻ gãy cổ con vẹt.
 
Túc Ly lời ít ý nhiều nói: "Nghe lời nhiều hơn, Thanh Tuyền, an nguy của bộ tộc ngươi đều được quyết định bởi nàng. Thứ mà ngươi muốn, hắn có thể cho nàng thì ta cũng có thể. Nếu đã quyết định đi theo ta thì ngươi phải tận tâm tận lực đi tìm hắn, chờ đến khi giải quyết hắn thì đương nhiên ta sẽ dẫn ngươi trở về.”
 
Khóe môi Biện Thanh Tuyền giật giật: "Vâng.”

 
Túc Ly vươn tay với nàng, cười nói: "Đến đây.”
 
Biện Thanh Tuyền trầm mặc một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích. Túc Ly lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Thanh Tuyền, xem ra ngươi vẫn chưa thích ứng với thân phận nữ tử, nếu đã lựa chọn trở thành nữ tử thì phải quen với việc thân cận với nam tử mới được. Nếu không... Làm sao xứng đáng với nỗ lực của ngươi.”
 
Trong lời nói của hắn ta không hề có ý châm chọc nhưng Biện Thanh Tuyền lại trở nên lạnh lùng: "Ta sẽ giúp ngươi mau chóng tìm ra hắn, sau đó giết hắn.”
 
Nàng ta vẫn không nhúc nhích, Túc Ly bao dung cười cười, không ép nàng ta.
 
Ca ca tốt của hắn ta trước kia chưa từng gặp Biện Thanh Tuyền. Tuy hắn ta sống ở thần vực nhưng hắn ta đã từng gặp Thanh Huyền toàn thân mặc hồng y rực rỡ như lửa, mặt mày lạnh lùng xinh đẹp. Nàng ta vốn là xuất thân từ người hoang dã nhưng hết lần này tới lần khác thiên phú dị bẩm, thần lực cao cường.
 
Đừng nói những huynh trưởng vô dụng và huynh đệ con riêng của Thanh Huyền, ngay cả mình... Lúc trước cũng không phải là đối thủ của Thanh Huyền.
 
Đây cũng là điều Túc Ly hận nhất.
 
Nhưng trên mặt hắn ta lại không có gì đặc biệt, này có cái gì đâu? Biện Thanh Tuyền có mạnh hơn nữa thì cũng đã có một đám tộc nhân yếu đuối lại bị nô dịch cản trở, đừng nói có một chỗ đứng trong thần giới, ngay cả thân nam nhi của hắn ta cũng không giữ được.
 
Thanh Huyền theo huynh trưởng được ăn cả ngã về không đi tới nhân gian, nhưng dưới sự áp chế của thiên đạo lại trở nên yếu đến mức như vậy, ngay cả một phần vạn thời kỳ toàn thịnh cũng không bằng.
 
Túc Ly lấy khăn ra, cụp mắt xoa xoa bàn tay vừa bóp chết vẹt của hắn ta, có ví dụ phản diện của Thanh Huyền trước thì hắn ta phải nhanh chóng tìm được huynh trưởng chướng mắt kia.
 
Ở lại càng lâu thì đêm dài lắm mộng.
 
Để cho hắn ta ngẫm lại xem huynh trưởng huyết thống cao quý của hắn ta rốt cuộc ở nơi nào?
 
Tiếng sáo đến nửa đêm, rốt cuộc cũng ngừng.
 
Sư La Y cũng không nghĩ tới lễ hội Hoa Triêu lại kết thúc không được viên mãn như thế, toàn thân nàng ướt sũng, được Biện Linh Ngọc ôm về. Sắc mặt Biện Linh Ngọc tái nhợt, ánh mắt vẫn rất lạnh, còn mang theo sát ý.
 
Lần đầu tiên Sư La Y thấy hắn như vậy, trên đường đi, nàng cũng cảm thấy Biện Linh Ngọc khác thường. Nàng trấn an nói: "Ta không đau, không có việc gì, lúc vảy bay tới, ta đã lập tức dùng Khôi Lỗi thuật ngăn cản thương tích.”
 
Nhưng vẫn không tác dụng gì.
 
Khi trở lại viện, A Tú vội vàng tới chăm sóc Sư La Y thế nhưng cũng bị ánh mắt Biện Linh Ngọc dọa mà trở về.
 
Dù sao đi nữa thì Sư La Y cũng đã nói dối, lúc trước nàng không hề thấy Biện Linh Ngọc khó chịu như vậy, nàng đã sớm thoát khỏi Khôi Lỗi thuật, bây giờ đan điền đau đớn không chịu nổi, nàng sợ Biện Linh Ngọc lại bị kích thích, không dám biểu hiện ra ngoài. Cũng chỉ có thể thành thật mặc cho nàng ôm, lúc đi ngang qua A Tú, nàng vô lực nói: "Thỉnh cầu A Tú cô nương chuẩn bị chút nước nóng, chúng ta cần thay quần áo.”
 
Mấy ngày nay, nàng không dám dùng pháp thuật nữa.
 
A Tú lo lắng không thôi, vội vàng đáp ứng, chạy đi nấu nước với Triệu bà bà.
 
Họ nhanh chóng đun nóng nước.
 
Từ sau khi trở về Biện Linh Ngọc một chữ cũng không nói, Sư La Y giật mình cảm thấy chuyện này vô cùng kì lạ, cho đến khi nàng mở miệng: "Biện Linh Ngọc, ta muốn đi tắm.”

 
Lúc này huynh ấy mới chuyển động con ngươi, đáp một tiếng, ôm nàng đến bên bồn tắm.
 
Sư La Y thấy hắn buông mình xuống nhưng vẫn không nhúc nhích.
 
Theo bản năng, nàng muốn mở miệng, hỏi hắn sao còn chưa đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến cái gì, nàng nuốt lời trở lại.
 
Bọn họ vẫn chưa thực sự động phòng.
 
Biện Linh Ngọc bây giờ rơi vào trạng thái cực kỳ đáng sợ, không biết có phải là do lúc trước nàng bị ngừng thở đã dọa hắn thành bộ dáng điên cuồng này, hay là vì cái gì khác. Tóm lại, đây cũng coi như trong họa có phúc, ít nhất Biện Linh Ngọc không trốn tránh nàng.
 
Nàng lấy lại sự bình tĩnh, đưa ra một quyết định mà chính mình cũng cảm thấy đáng sợ. Nhìn dung nhan lãnh đạm như ngọc của hắn, đuôi mắt đỏ lên, đôi mắt thờ ơ, yên lặng.
 
Tay Sư La Y đặt lên eo, lần này nàng thậm chí không quay lại.
 
Trước mặt Biện Linh Ngọc, hơi nước mờ mịt, nàng cuộn tròn ngón chân, chỉ cảm nhận được ánh mắt huynh ấy đang nhìn mình.
 
Biện Linh Ngọc vẫn không nhúc nhích, hắn cũng không nói gì.
 
Sư La Y hít vào một hơi, mãi cho đến khi nàng bước vào trong thùng tắm, thân thể dần chìm xuống, mặt của nàng rốt cuộc cũng không còn nóng như trước nữa.
 
Lần đầu tiên hai người thẳng thắn đối diện như vậy nhưng mà chỉ có mỗi mình nàng, Biện Linh Ngọc ngay cả quần áo cũng không cởi. Dù nghĩ thế nào thì Sư La Y cũng cảm thấy xấu hổ và kì lạ.
 
Nhưng nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân một chút, Biện Linh Ngọc bây giờ không thích hợp, nàng phải làm gì đó, không chỉ muốn dời đi sự chú ý của hắn mà còn muốn phá vỡ sự lạnh lẽo của bọn họ trong khoảng thời gian này.
 
Vì thế nàng ngước mắt nhìn Biện Linh Ngọc.
 
Lông mi dài đen nhánh của nàng rủ xuống, ngón tay tái nhợt, tầm mắt của hắn dừng ở trên mặt Sư La Y khiến nàng có chút giật mình, nhưng cũng may là hắn không phải mới trở về dáng vẻ đầy sát ý cùng tử khí đáng sợ như trước. Hành động lớn mật của nàng phá vỡ cục diện, triều ý làm ướt lông mi Biện Linh Ngọc, Biện Linh Ngọc ngước đôi hai mắt lạnh lùng lãnh đạm lên.
 
Dường như hắn phải chớp chớp mắt nhiều lần thì hắn mới nhớ lại hắn nhìn thấy cái gì.
 
Sư La Y chậm rãi cong hai chân lên, che bản thân lại.
 
Không được, nếu hai người đều không mặc đồ thì tốt hơn. Nếu chỉ có một mình nàng thì nàng cũng không dám nhìn Biện Linh Ngọc.
 
Sư La Y có gan lớn hơn Biện Linh Ngọc, lại là lần đầu tiên ở trước mặt Biện Linh Ngọc như vậy, trong đầu nàng đã sớm nghĩ về chuyện này rồi, bây giờ ý nghĩ quanh quẩn, đúng là một mớ hỗn độn, tâm như trống rỗng.
 
Ví dụ như Sư La Y không nhịn được nghĩ, Biện Linh Ngọc chàng ấy hẳn là… Nhìn thấy rồi chứ?
 
Nhìn thấy bao nhiêu, chàng ấy... Chàng ấy nghĩ thế nào?
 
Phản ứng lại mình đang suy nghĩ cái gì, nàng cúi đầu, trong nước hiện lên khuôn mặt ửng đỏ của nàng. Cái loại cảm xúc “ngượng ngùng” này thế mà ngày một dâng lên dồn dập. Sư La Y thậm chí có chút hối hận, có phải nàng nên vòng vo hơn một chút hay không? Biện Linh Ngọc vẫn lạnh lùng nhìn như vậy, cũng không phải chuyện tốt.
 
Sư La Y gằn giọng, cấm bản thân suy nghĩ lung tung, nói: "Ta xem vết thương của huynh?”
 
Biện Linh Ngọc lúc này dường như sẽ không phản kháng, nàng kéo tay Biện Linh Ngọc, cũng may vết thương không sâu, lúc này đã không chảy máu.
 
Sư La Y biết pháp thuật của mình đối với hắn vô dụng, hơn nữa hiện giờ đan điền của nàng đang bị thương, mấy ngày gần đây cũng không nên vận dụng pháp thuật nữa.
 
Có một cái khăn sạch ở bên cạnh, Sư La Y vội vàng lấy tới bọc kỹ cho Biện Linh Ngọc.
 
“Sau này đừng như vậy, chàng đừng sợ, ta cũng biết tự bảo vệ mình. Thương tích lần này đều ở trên người hình nộm nên ta mới có thể tạm thời ngừng thở, bây giờ cũng chẳng bị gì cả. Ta cũng không phải vì kích động mới đi đánh nhau với Thiên Cảnh Dực, ta là… Đoán được hắn đánh không lại ta nên mới động thủ. Nhưng ta không nghĩ tới... Hắn sẽ có thứ lợi hại như vậy.”
 
Quả thật rất lợi hại, vảy lân kia còn có uy áp, làm cho nàng trong nháy mắt có muốn trốn cũng trốn không thoát được.

 
Có lẽ là ánh nến trong phòng tắm rất ấm, hơi nước cũng mang theo sự ấm áp. Đầu ngón tay tái nhợt của Biện Linh Ngọc cuối cùng cũng ấm lên. Sư La Y cảm thấy một bàn tay chạm vào mặt mình. Giọng Biện Linh Ngọc khàn khàn: "Xin lỗi.”
 
Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ngước mắt nhìn hắn, quả nhiên phát hiện tình trạng của Biện Linh Ngọc tốt hơn nhiều.
 
Ngữ điệu Biện Linh Ngọc có phần thê lương: "Cái vảy kia vốn là đồ của ta.”
 
Là một trong những đoạn vảy mà hắn đã từng bị chém mười hai lần thế mà giờ đây nó suýt nữa hại chết Sư La Y. Hắn suýt nữa chứng kiến Sư La Y bị chính đoạn đuôi mà hắn lưu giữ thần lực giết chết.
 
Sư La Y rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao dọc theo đường đi Biện Linh Ngọc đều có gì đó không đúng.
 
Nếu nàng biết, mình suýt nữa hại chết Biện Linh Ngọc thì trong chốc lát cũng không có cách nào bình tĩnh được.
 
Sư La Y tuy rằng không biết đồ vật trước kia của Biện Linh Ngọc, tại sao lại ở trong tay Thiên Cảnh Dực, nhưng nàng biết cách an ủi Biện Linh Ngọc: "Thì ra trước kia chàng lợi hại như vậy!"
 
Giọng nói không có trách cứ và oán hận, chỉ là mỉm cười khen ngợi. Nàng vốn cũng muốn nhân cơ hội này, đem tất cả mọi chuyện đều hỏi rõ ràng, nhưng Sư La Y biết bây giờ tâm tình của Biện Linh Ngọc không tốt lắm.
 
Nếu băng cứng đã vỡ thì khi nàng hỏi lại sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ nàng chỉ hy vọng Biện Linh Ngọc đừng tự trách mình.
 
Khi Biện Linh Ngọc nói ra những lời này thì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng việc Sư La Y oán hận mình. Ở trong trí nhớ của hắn, Sư La Y đối với hắn chỉ có mấy ngày gần gũi, thiếu nữ đối với hắn chỉ có chút thiện cảm nhỏ nhặt, tựa như sáng sớm ngưng lộ, thậm chí có lẽ chờ không đến lúc hoàng hôn trưởng thành.
 
Biện Linh Ngọc biết Sư La Y vẫn rất muốn sống, thậm chí nhập ma cũng cố gắng sống sót, nhưng thứ suýt nữa giết chết nàng, lại là do chính hắn tạo ra.
 
Trong lòng hắn thì đây là lần đầu tiên sát ý bừng bừng nổi lên đối với mẹ và Túc Ly.
 
Nhưng Sư La Y cũng không trách hắn, lòng bàn tay của hắn chỉ có một chút ấm áp, nàng tùy ý để bàn tay của hắn chạm vào má, ánh mắt thiếu nữ trắng đen rõ ràng, trên mặt rất nóng.
 
Sư La Y nói: "Chàng đừng nghĩ cái kia, coi như là đồ của chàng, ta biết chàng cũng không phải cố ý. Huống chi, ta cũng không bị sao cả, ngày khác chúng ta cùng đi tra một chút, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Bây giờ. chàng... Ừm..."
 
Giọng nàng thấp xuống: "Không còn gì muốn nói sao?”
 
Bàn tay Biện Linh Ngọc nóng lên.
 
Không biết là nhiệt độ của nàng, hay là nhiệt độ của chính hắn. Bởi vì ngoài ý muốn này, hắn quả thật không có cách nào để lạnh lùng đuổi Sư La Y đi.
 
Dù hắn hiện tại nói cái gì, Sư La Y cũng sẽ không tin.
 
Biện Linh Ngọc hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc đáng sợ kia, lúc này hắn mới hiểu được Sư La Y ám chỉ cái gì.
 
Hắn mím môi: "Ta…”
 
Bầu không khí trở lên kỳ lạ.
 
Sư La Y nói: "Lúc trước ta nói, chưa chuẩn bị tốt, chàng còn nhớ không?”
 
Biện Linh Ngọc: "Ừ.”
 
“Bây giờ ta cảm thấy ổn. "Nàng nhỏ giọng nói: "Hẳn là, có thể, ta không sợ nữa.”
 
Bắt đầu từ ngày đến tìm Biện Linh Ngọc, nàng cũng không rõ vì sao, đột nhiên không thấy sợ nữa.
 
Cho dù còn đau như vậy, Sư La Y cũng cảm thấy rất tốt, dù không thoải mái như người khác nhưng nàng không hiểu sao nàng lại cảm thấy có thể.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui