Bất dạ truỵ ngọc

Hai người cứ dựa vào nhau như vậy một lúc, Sư La Y thấy Biện Linh Ngọc vẫn bất động nên nàng đưa một tay lên để hắn vòng tay ôm lấy nàng: "Chàng cũng ôm ta đi, ngày mai ta phải đi rồi."
 
Biện Linh Ngọc đặt tay lên vòng eo mềm mại và mảnh khảnh của nàng, lúc này hắn mới giật mình lấy lại tinh thần, lý trí đã thay thế cho nỗi buồn nhất thời của hắn.
 
Quá tam ba bận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sư La Y nếu thật sự muốn đi, sẽ giống như lúc trước quyết định lạnh lùng và kiên quyết, chứ không phải là giọng dịu dàng mềm mại như bây giờ.
 
Biện Linh Ngọc trả lời rồi cầm theo áo của Sư La Y, ôm nàng về vị trí ban đầu.
 
"Sư La Y!" Biện Linh Ngọc cũng không biết nên giận nàng hay giận chính bản thân mình.
 
Sư La Y thấy hắn phản ứng như vậy, không khỏi cười ra tiếng: "Sao chàng lại phản ứng nhanh như vậy." Cũng không biết một người bị thương nặng, lấy đâu ra sức lực cùng với khí huyết lớn như vậy.
 
Hai người nhìn nhau, Biện Linh Ngọc nhìn đôi mắt cong cong lấp lánh của nàng.
 
Biện Linh Ngọc thật sự không nỡ chọc giận nàng, sợ Thần Châu chuyển động nên nhắm mắt lại không muốn để ý tới nàng nữa.
 
Sư La Y tiếc nuối.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng là... Rất thú vị. Chưa từng có ai chỉ vì bị nàng trêu chọc mà sụp đổ thành như vậy. Giống như chuyện vui hay giận, nàng đều có thể cảm nhận được. Trước kia lúc ở núi hoang, Sư La Y đã cảm thấy, chỉ khi Biện Linh Ngọc tức giận thì mới giống như một người đang sống.
 
Mỗi khi hắn quan tâm chuyện gì đó, trong cặp mắt kia sẽ mang theo sức sống lấp lánh. Trong trí nhớ của nàng, Biện Linh Ngọc vừa dễ cáu kỉnh vừa sinh động.
 
Nhưng Sư La Y không có ý định gây sức ép Biện Linh Ngọc nữa, từ lời của Thương Ngô, nàng biết Biện Linh Ngọc lần này nhất định rất mệt mỏi. Hắn vừa mới giết Chu Yếm xong thì lập tức đi tìm nàng, sau khi đi vào viện, lại không ngừng luyện đan, quả thực hắn đã rất vất vả.
 
Sư La Y sẽ không ngăn cản Biện Linh Ngọc luyện đan.
 
Sư La Y biết có một số việc là không thể ngăn cản, giống như mẫu thân nàng luôn mong muốn có thể tự sát để ngăn cản phụ thân vì bà mà kéo dài tính mạng. Nhưng cuối cùng thì như thế nào, ngoại trừ làm cho những ngày cuối cùng trong đời trở nên tràn ngập cay đắng thì không có lợi ích gì nữa.
 
Cho dù nàng và Biện Linh Ngọc chỉ có thể sống một ngày thì bọn họ cũng phải sống dưới ánh mặt trời mà không chút lo lắng.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàm Thục đã tới. Bà ấy nhận được tiên hạc của Sư La Y, thấy Sư La Y sốt ruột như vậy, còn tưởng rằng Sư La Y đã xảy ra chuyện, lập tức chạy từ Minh U sơn đến đấy.
 
Sư La Y ra hiệu cho Hàm Thục trưởng lão bắt mạch cho Biện Linh Ngọc. Bà vốn tưởng Biện Linh Ngọc sẽ không phối hợp, không ngờ lần này hắn đưa tay ra vô cùng dứt khoát.
 
Biện Linh Ngọc biết Hàm Thục không kiểm tra ra được cái gì.
 
Dù hắn bệnh tật thì hắn cũng mang cơ thể của thần. Hàm Thục không cứu được hắn, không ai có thể cứu được hắn. Sư La Y không thể ở lại đây được nữa, hắn muốn nàng hết hy vọng.
 
Hàm Thục nhíu mày, nói với Sư La Y: "Đi ra ngoài rồi nói."
 
Sư La Y liếc mắt nhìn Biện Linh Ngọc, đi theo Hàm Thục ra ngoài.
 
"Ta bất lực." Hàm Thục nói: "Ta đã nói với con từ rất sớm, đan dược của ta không có tác dụng gì với hắn. Hai chàng muội bọn họ lai lịch không rõ, lúc ở trong ảo ảnh của Bất Hóa Thiềm thì ta đã biết bọn họ không đơn giản. Trong kinh mạch Biện Linh Ngọc chỉ có tử khí nặng nề, nếu con muốn cứu hắn, chỉ sợ phải tìm cách khác."

 
Cho dù Sư La Y đã đoán được một hai phần nhưng nàng cũng không khỏi cảm thấy thất vọng.
 
Nàng cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng: "Đa tạ Hàm Thục trưởng lão đã đi chuyến này, con sẽ nghĩ cách khác."
 
"Ta về trước đây."
 
"Hàm Thục trưởng lão, sao người gấp như vậy? Không ngồi một lát sao?"
 
Hàm Thục nhìn về phía nàng: "Con đã quên sắp tới là ngày gì sao?"
 
Nghe bà ấy nhắc nhở như vậy, nàng ngay lập tức nhớ ra, tháng sau sẽ diễn ra Tiên Môn Đại Bỉ năm mươi năm một lần, các tông môn còn có thể phá lệ mở tiên môn một lần, cho phép phàm nhân bái sư.
 
Đây là ngày trọng đại của cả Tu Chân giới.
 
Năm nay vừa vặn đến phiên Hành Vu tông tổ chức, không chỉ có Hàm Thục bận rộn, toàn bộ người của Minh U Sơn đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
 
Sau Đại Bỉ, Hành Vu tông sẽ chào mừng những đệ tử mới.
 
"Hàm Thục trưởng lão, đúng lúc con có chuyện muốn nói với người, người ở Hành Vu tông phải cẩn thận Biện Thanh Tuyền một chút. Lúc trước khi con đi cứu Hồi Hương, nàng ta từng bắt con đi một thời gian, dường như có ý đồ gì đấy."
 
Sư La Y đến bây giờ vẫn chưa đoán được thân phận cùng mục đích thật sự của Biện Thanh Tuyền, nàng lại nghĩ tới, nếu Biện Linh Ngọc là Thần tộc, Biện Thanh Tuyền chắc cũng là Thần tộc. Có phải nàng ta là con rắn nhỏ lúc trước hay không?
 
Con rắn nhỏ kia, lúc nàng rửa vết máu cho nó đã nhận ra nó là con cái. Lúc ấy nó bất ngờ không kịp đề phòng nên bị phát hiện, còn nhe răng với cô.
 
Sư La Y không khỏi chọc chọc nó, bật cười: "Đều là nữ tử, ngươi hung dữ cái gì chứ!" Nếu nó có thể biến thành người thì rất có thể nó chính là Biện Thanh Tuyền.
 
Nhưng nếu mình đồng thời cứu Biện Linh Ngọc và Biện Thanh Tuyền, vì sao Biện Linh Ngọc một lòng che chở nàng, còn Biện Thanh Tuyền ngược lại muốn hại nàng? Sư La Y nghĩ không ra, cho nên không dám tùy tiện kết luận.
 
Hiện giờ nàng chỉ sợ Biện Thanh Tuyền không chỉ muốn hại mình, còn muốn hại Hàm Thục.
 
Hàm Thục trầm mặc, không phải bà ấy không tin, mà bởi vì bà ấy là sư tôn của Biện Thanh Tuyền, đệ tử này cho dù tâm tình bất chính nhưng Hàm Thục vẫn luôn một lòng yêu thương và bảo vệ nàng ta.
 
"Chuyện con nói, ta sẽ nhớ kỹ. Chỉ có điều gần đây Thanh Tuyền không ở trong tông môn, nàng ta đi đón một vị công tử của Thăng Dương tông, con không cần lo lắng."
 
Sư La Y kinh ngạc hỏi: "Thăng Dương tông mấy năm gần đây xuất hiện nhân vật nào lợi hại sao?" Sư La Y nhớ rõ Thăng Dương tông chỉ là một tông môn không lớn cũng không nhỏ, coi như là đệ tử của tông chủ, cũng không đến mức để Hành Vu tông rầm rộ đi đón người.
 
Huống chi còn để Biện Thanh Tuyền đi, mà Biện Thanh Tuyền cũng nguyện ý đi. Khó trách trong khoảng thời gian này Biện Thanh Tuyền không tới kiếm chuyện với nàng.
 
"Đây cũng là chuyện mấy ngày trước." Hàm Thục nhíu mày nói: "Tông chủ hạ lệnh, nói vị công tử kia chỉ đích danh Thanh Tuyền đi đón. Lúc đầu Thanh Tuyền không vui, sau đó không biết tại sao lại đồng ý."
 
Hàm Thục nói: "Vị công tử này rất lợi hại, nghe nói linh tuyền của tông chủ Thăng Dương đều cho hắn sử dụng."
 
Thăng Dương tông chủ dựa vào linh tuyền tu luyện, linh tuyền không khác gì mạng của Thăng Dương tông chủ, vậy mà vị tông chủ kia cũng bằng lòng.
 
Chuyện này có điểm kì lạ, tuy nhiên bây giờ trong lòng Sư La Y thì an nguy của Biện Linh Ngọc vẫn quan trọng hơn một chút, phái đoàn của vị công tử kia có lớn cỡ nào, chỉ cần không làm hại đến dân chúng, không gây tai họa cho Sư La Y, nàng cũng sẽ không quan tâm.

 
Sau khi Hàm Thục rời đi, Sư La Y quay lại, quả nhiên lại thấy Biện Linh Ngọc ở trước lò luyện đan.
 
Bây giờ Sư La Y không trách cứ Biện Linh Ngọc dù chỉ một chút, nàng cũng chăm sóc lò luyện đan của hắn.
 
Nàng dứt khoát chuyển cái ghế nhỏ, cùng hắn ngồi ở hậu viện nhìn lò luyện đan. Ánh sáng ấm áp nhảy nhót trên người bọn họ, Biện Linh Ngọc hình như cũng không bất ngờ khi thấy nàng vẫn chưa rời đi, hắn thỉnh thoảng thêm củi, coi Sư La Y như không khí.
 
Bên trong lò luyện đan là máu thịt và tình yêu của Biện Linh Ngọc.
 
Sư La Y chỉ cần nhìn vào nó, trái tim đã mềm mại không tả được.
 
Không lâu sau, A Tú pha trà, đứng ở thư phòng phía sau, từ xa hô to: "Công tử, La Y tiên tử, trà pha xong rồi, ta sẽ để lên bàn cho hai người."
 
Sư La Y nhìn Biện Linh Ngọc không có phản ứng, đụng đụng cánh tay hắn: "Này, A Tú cô nương gọi chàng, sao chàng không có phản ứng? Cô ấy có phải là người trong lòng chàng hay không?"
 
Biện Linh Ngọc né tránh cánh tay mềm mại của nàng, nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trong mắt Sư La Y.
 
"Nàng đừng có quá đáng."
 
Sư La Y vẫn luôn nhắc về cái cớ mà Biện Linh Ngọc thuận miệng bịa ra. Biện Linh Ngọc cụp mắt, nàng rõ ràng… Không tin, còn cố ý dùng chuyện này trêu ghẹo hắn.
 
Sư La Y nói: "Ai bảo chàng nói như vậy, chàng cũng không..."
 
Nàng dừng một chút, hừ nhẹ nói: "Bỏ đi." Đơn giản là bây giờ hắn không muốn nói, nàng cũng không nói được, nói nữa thì lại có vẻ nàng rất muốn nghe.
 
Đối với đao tu mà nói, thời gian ngồi không như vậy rất là nhàm chán, Sư La Y cũng cho rằng mình sẽ cảm thấy rất nhàm chán, nhưng không ngờ, nàng ở bên cạnh Biện Linh Ngọc, xem luyện đan cũng thấy rất thú vị.
 
Có đôi khi nàng cố ý dọa Biện Linh Ngọc, muốn cho lò luyện đan của hắn thêm một mồi lửa.
 
Khuôn mặt lạnh như băng của Biện Linh Ngọc gần như nứt ra, không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ lãnh đạm này.
 
Trong đó, đối với Biện Linh Ngọc là mạng của nàng.
 
Cho dù là  do nàng phá thì hắn cũng không cho phép nàng làm bậy.
 
Hai lần rồi ba lần, dù là tượng đất thì cũng biết tức giận, Biện Linh Ngọc lạnh lùng nói: "Nàng còn phá một lần nữa, có tin ta đánh nàng hay không?
 
Biện Linh Ngọc lộ ra biểu cảm "tan vỡ", hắn còn không biết Sư La Y đã từ trong miệng Thương Ngô đoán được bảy tám phần, tóm lại hiện giờ trong mắt Biện Linh Ngọc, Sư La Y không hiểu rõ lò luyện đan này có ý nghĩa như thế nào.
 
Cho dù hắn muốn bảo vệ lò luyện đan này, cũng có thể quang minh chính đại bảo vệ, không sợ sự kiên trì cuối cùng của mình bại lộ trước mặt Sư La Y.
 
Sư La Y ngẩng đầu nhìn hắn, nhịn không được cười ra tiếng: "Đã lâu rồi ta không nghe thấy chàng nói như vậy. Nhớ lúc ban đầu, chàng nói với ta, nếu ta còn trêu chọc chàng, giữa chúng ta sẽ có một người chết trước."
 
Sư La Y khi nhắc tới quá khứ giương cung bạt kiếm, trong giọng nói có chút hoài niệm.

 
Biện Linh Ngọc cũng không phải thật sự nổi giận với nàng mà hắn chỉ muốn nàng thất vọng về mình.
 
Ký ức đen tối mà hắn không muốn nhớ lại nhưng khi Sư La Y nói ra, vậy mà hắn lại có chút không chịu nổi. Có lẽ do giọng nói của nàng không hề có sự chán ghét, trong mắt mang theo ý cười rất chân thành,  nàng thật sự hoài niệm cảnh tượng khi đó khiến hắn không khỏi cảm thấy những năm tháng cô độc kia, thật ra cũng không tệ như vậy.
 
Cả buổi chiều, dù chỉ là một câu nặng lời Biện Linh Ngọc cũng không nói ra.
 
Cho đến khi dùng xong bữa tối, hắn mới nhận ra mục tiêu đuổi Sư La Y đi càng ngày càng xa vời. Hắn thậm chí đã quen cùng nàng chung sống hòa bình, không xa không gần như vậy.
 
Cơm tối vẫn là bốn người như cũ nhưng so với tối qua còn náo nhiệt hơn.
 
A Tú và Thương Ngô cũng dần thích ứng với cuộc sống trong tiểu viện, đang nói về chuyện buổi chiều Liễu thúc định trồng rau trong sân.
 
Đang nói chuyện, A Tú lại nói: "Buổi chiều ta cùng Triệu bà bà đi ra ngoài mua thịt, phát hiện trên đường rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tu sĩ lưng đeo kiếm. Khách điếm bây giờ đều không còn chỗ trống, bọn họ còn hỏi tiểu viện chúng ta có tiếp nhận tu sĩ hay không, La Y tiên tử, tiên môn có thịnh hội gì sao?"
 
Sư La Y trả lời: "Ừ, Tiên Môn Đại Bỉ sắp bắt đầu. Các môn phái sẽ chọn những đệ tử trẻ tuổi đến luận bàn tỷ thí ở Hành Vu tông."
 
"La Y tiên tử từng tham gia chưa?"
 
"Đã tham gia một lần."
 
A Tú tò mò hỏi: "Có đoạt giải nhất không?"
 
"Không có." Sư La Y cười nói, năm mươi năm trước, nàng còn là một tiểu cô nương chưa lớn, tuổi tác không phù hợp để tỷ thí nên chỉ lẻn qua đánh một hồi, đã bị phụ thân bắt trở về: "Ta chưa đánh xong đã bị phụ thân bắt về nhà."
 
"Vậy ai thắng? Người đó chắc rất lợi hại."
 
"Đúng là rất lợi hại, cuối cùng là sư huynh của ta thắng. Hắn trời sinh kiếm cốt, kiếm pháp xuất thần nhập hóa." Vốn Sư La Y chỉ định nói một câu trước, nhưng không biết tại sao, nàng cố ý nói nửa câu sau, sau đó nhìn xem phản ứng của Biện Linh Ngọc.
 
Hiện tại nàng biết Biện Linh Ngọc đã  giấu diếm tâm ý của mình suốt hai đời, giống như mở kho báu, nàng muốn tự tay từ từ mở nó ra.
 
Nàng biết bên trong nhất định tất cả đều là sự mềm mại đến nỗi khinh ngạc.
 
Nàng thậm chí còn mong Biện Linh Ngọc tức giận, như vậy nàng sẽ nói chuyện với hắn, nói không chừng hắn sẽ tự mình nói ra mọi chuyện.
 
Nhưng Biện Linh Ngọc gắp một đũa măng xuân, đôi mắt xám xịt, căn bản không thấy rõ vẻ mặt.
 
Sư La Y chỉ có thể nhìn thấy quai hàm Biện Linh Ngọc cử động, nghe thấy âm thanh măng xuân bị cắn nát, lại không có cách nào suy đoán được Biện Linh Ngọc đang nghĩ gì.
 
Biện Linh Ngọc thậm chí còn lạnh lùng hơn các tượng thần nhân gian thờ phụng, hắn hạ quyết tâm cùng Sư La Y dây dưa đến tận ngày hắn chết.
 
Tâm tư của Sư La Y thất bại, nàng cũng gắp miếng măng xuân bỏ vào trong miệng.
 
Nhưng tiếc nuối của nàng cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh đã ném ra sau đầu.
 
Trên đường náo nhiệt như vậy, không chỉ bởi vì Tiên Môn Đại Bỉ, người đến người đi, mà còn có lễ hội hoa triêu mỗi năm một lần.
 
Tập tục lễ hội ngày của hoa, đã không biết lưu truyền được bao lâu.
 
Sư La Y từng đọc những ghi chép về Lễ hội Hoa Triêu trong điển tịch do phụ thân sưu tầm vài năm trước.
 
Lễ hội Hoa Triêu xưa được tổ chức vào đầu tháng tư, sau đó dần dần biến thành đầu tháng năm khi sắc xuân đậm hơn.
 
Khắp nơi trên đường vang vọng tiếng sáo trúc.

 
Dùng bữa tối xong, Sư La Y hỏi mọi người có muốn đi lễ hội hoa xem một chút hay không.
 
Ánh mắt mọi người đều sáng lên, A Tú kích động nói: "Ta có thể đi không?"
 
"Đương nhiên có thể, ngươi đi theo Liễu thúc cùng biểu đệ, bọn họ sẽ bảo vệ ngươi."
 
Sư La Y biết, lễ Hoa Triêu được lưu truyền lần đầu tiên ở Chu quốc. Vào thời Chu quốc, phong tục quốc gia cởi mở, ngày này là ngày nam nữ đính ước, ngược dòng đến vạn năm trước, nam nữ nếu nhìn hợp ý nhau, còn có thể thừa dịp màn đêm khép lại, lăn vào trong bụi cỏ.
 
Trong lòng Sư La Y cũng có ý tưởng như thế, Biện Linh Ngọc cố chấp như vậy, nếu nàng thật sự đối đầu với hắn, nhất định thắng không nổi.
 
Sau khi bọn người A Tú rời đi, Sư La Y nhìn Biện Linh Ngọc. Nàng kéo tay áo Biện Linh Ngọc: "Nếu chàng không đi, ta sẽ đi đến đá lò luyện đan của chàng thành mảnh vụn."
 
"Buông ra!” Biện Linh Ngọc sợ Thần Châu có phản ứng, sau đó sẽ xé nát thân thể Sư La Y.
 
Nhưng nàng không biết nguy hiểm, cũng như không biết áp lực của hắn, ở dưới muôn vàn ánh đèn, dịu dàng cười với hắn: "Vậy chàng có đi hay không?"
 
"... Đi."
 
Lúc hai người ra ngoài thì đã muộn hơn những người khác.
 
Tiểu viện xa đường lớn nên khá hoang vắng. Sư La Y đi chưa được mấy bước, chợt nghe thấy một thanh âm giống như vừa thống khổ vừa vui vẻ.
 
Nàng dừng bước, chăm chú nhìn về phía bụi cỏ bên cạnh.
 
Bên kia là khói lửa chốn nhân gian, bên này lại không có ánh sáng.
 
Lúc đầu, Sư La Y còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, cho rằng nữ tử gặp phải kẻ bắt cóc, nàng vội vàng muốn cứu người.
 
Lúc này Biện Linh Ngọc túm lấy áo choàng của nàng, không cho nàng đi qua.
 
Nàng kinh ngạc nhìn Biện Linh Ngọc, mặt hắn không biểu cảm, quay đầu đi chỗ khác, cũng không hề giải thích.
 
Bụi cỏ vẫn đang lay động, dường như làm lung lay luôn ánh trăng, tuy nhiên hết lần này tới lần khác lại không có gió.
 
"..." Trong chớp mắt, Sư La Y lập tức hiểu ra.
 
Vừa rồi chưa kịp phản ứng, bây giờ nàng đã nhận ra, cũng không cần Biện Linh Ngọc nhắc nhở, hai người không hẹn mà cùng rời xa nơi này. Mặt Sư La Y nóng lên, nàng không rõ vì sao nữ tử có thể phát ra âm thanh như vậy, trước kia khi nàng chạy trốn ở nhân gian cũng từng nghe thấy ở Di Hồng lâu rồi.
 
Lúc ấy cô nương kia che miệng cười, còn chọc chọc vào mũi nàng, nói cho nàng biết: "Ây da, ta không đau, cô nương không cần tới cứu ta, đây là cảm giác vui vẻ... Ngươi sinh ra đẹp như vậy, sao lại ngây thơ như thế? Tương lai không biết ai tốt số chiếm được đây.”
 
Nhưng Sư La Y hoàn toàn không hiểu, rõ ràng nàng cũng không phải chưa… Nhưng lúc ấy nàng chỉ muốn mắng Biện Linh Ngọc.
 
Còn muốn khóc, nhưng nàng cũng đã nhịn được, dùng sức tiếp tục mắng Biện Linh Ngọc.
 
Trong lòng nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu, lén lút liếc Biện Linh Ngọc một cái, mang theo một chút phức tạp và bối rối.
 
Nhưng cái nhìn này, Biện Linh Ngọc cảm giác được.
 
Trên đời không có nam tử nào chịu được vấn đề này, cho dù người lạnh lùng như Thần tộc thì cũng sẽ như thế.
 
Biện Linh Ngọc trầm mặc thật lâu, đột nhiên giơ tay cầm mặt nạ chụp lên mặt Sư La Y, hắn đã nhẫn nhịn tới tận bây giờ nên rất sợ thất bại trong gang tấc chỉ vì bị nàng chọc giận.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận