Bất dạ truỵ ngọc

Biện Linh Ngọc không ngờ nàng còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra từ mười năm trước, thậm chí còn có thể liên hệ hắn với bộ dáng chật vật của hắn lúc đó. 
 
Hắn từng bị đè bởi xác chết dưới chân núi, cả người bẩn thỉu, xương cốt thì vỡ ra thành nhiều mảnh, là nhờ Sư La Y bới hắn lên từ cái hố đó, cho hắn uống thuốc giải để trục xuất khí bẩn. Đây là lần đầu tiên Biện Linh Ngọc sống chung với tu sĩ hạ giới, hắn thậm chí còn không biết cách thu thần lực của mình lại, khi nàng cúi người xuống bế hắn, hắn vẫn tỏa ra sự áp bức của nguyên thân như cũ.
 
Khiến nàng ấy không thể bế hay chạm vào hắn. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Suốt ba tháng sau đó, hắn chỉ có thể lảo đảo đi theo sau nàng, nhìn nàng bế Biện Thanh Tuyền bước đi. 
 
Thật ra từ trước đến giờ chưa từng có ai thử bế hắn. Trong ký ức của hắn, mẫu thân hắn chỉ bế đệ đệ. Khi đó hắn thậm chí còn không hiểu tại sao bản thân lại đi theo sau thiếu nữ này, rõ ràng là thuốc giải của nàng ấy chẳng hề có tác dụng gì. 
 
Đối mặt với câu hỏi của Sư La Y, Biện Linh Ngọc chậm rãi gật đầu. 
 
Nàng hạ giọng nói: “Quả nhiên là chàng, ta còn tưởng chàng và con rắn đỏ nhỏ kia chết trong trận gió đó rồi." 
 
Trong con ngươi màu bạc của Biện Linh Ngọc phản chiếu gương mặt tái nhợt đầy độ lượng của nàng. 
 
Trong trận gió mạnh đó, Sư La Y đưa hắn và Biện Thanh Tuyền ra ngoài trước, Sư La Y lại không kịp thoát ra ngoài, mệnh hồn bị vỡ nát. Vì để cứu sống nàng, Biện Linh Ngọc nhất định phải đút Thần Châu cho nàng.
 
Sư La Y nghịch thiên cải mệnh nhờ vào Thần Châu cho nên Thần Châu trở thành mệnh hồn mới của nàng. Nếu Thần Châu mất đi thì nàng cũng sẽ chết. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Biện Linh Ngọc đang trị thương cho Sư La Y thì hắn phát hiện có điều gì đó không ổn. 
 
Cơ thể của Sư La Y giờ đây chứa đầy ma khí, Thần Châu cảm nhận được rằng chủ nhân đang đến gần, không ngừng cố gắng quay trở lại cơ thể của Biện Linh Ngọc. 
 
Sắc mặt Biện Linh Ngọc lạnh lẽo, chỉ có thể niệm phép thuật ổn định lại Thần Châu. Nếu linh hồn của Sư La Y thoát ra một lần nữa thì nàng sẽ không bao giờ có thể cứu được. 
 
Phải mất rất nhiều công sức mới có thể trấn an được Thần Châu, dẫn dắt nó đi vào bên trong cơ thể của Sư La Y để hút hết ma khí. 
 
Lần này Sư La Y cảm thấy đau đớn hơn trước, nhưng nàng vẫn luôn cố chịu đựng không kêu thành tiếng. 
 
Biện Linh Ngọc cũng không có cách nào an ủi nàng, Thần Châu đang dao động, hắn thậm chí còn không dám đến gần nàng. Hắn dùng toàn bộ thần lực đang có trên người, để thúc giục Thần Châu hoạt động, hắn có thể cảm nhận được rằng cơ thể đang dần suy yếu, vết thương cũng bắt đầu chuyển biến xấu đi.
 
Cuối cùng, nàng vất vả lăn lộn suốt một ngày một đêm thì mới xong.
 
Sư La Y không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi nàng tỉnh dậy phát hiện bản thân đang nằm trên một bộ lông mềm mại. Nàng còn tưởng là Ngân Bạch linh thú, nhưng nàng lại nhanh chóng phát hiện ra là không phải vậy. 
 
Yêu thú mà nàng nằm lên, toàn thân là một lớp lông màu xanh dương, bộ lông mềm mại, nàng từng thấy nó trên lệnh truy nã ở Tiên môn - Thương Ngô thú. 
 
Nghe nói sau khi chủ nhân của Thương Ngô thú thăng thiên, nó đã giết người ở khắp nơi, phát tán dịch bệnh tại nhân gian, khi đến Hành Vu Tông, cũng khiến Hành Vu tông loạn đến mức gà bay chó sủa. 
 
Sư La Y giật mình, cắn răng xuất đao ra, đặt lên người của Thương Ngô thú.

 
Giọng nói của nàng khàn khàn: "Con linh thú kia đâu, ngươi đã làm gì nó rồi?" 
 
Giọng điệu của nàng vừa lo lắng vừa tức giận, chỉ sợ Thương Ngô thú đã ăn mất linh thú rồi. 
 
Vừa nói dứt lời, xung quanh yên tĩnh, Thương Ngô thú quay đầu nhìn nàng, bị nàng dùng lưng đao đánh liên tục khiến nó cảm thấy ấm ức. Ra hiệu cho Sư La Y nhìn về phía trước. 
 
Nhìn theo ánh mắt của nó, Sư La Y nhìn thấy con Ngân Bạch linh thú xinh đẹp kia.
 
Nó còn to hơn Thương Ngô thú, giống như ánh trăng lạnh lùng, yên lặng nhìn chính mình. 
 
Nàng sững sờ, phát hiện nó không sao, hình như Thương Ngô thú cũng là nó gọi đến để giúp đỡ? Giờ đây nàng mới phát hiện bản thân đã hiểu lầm rồi, xấu hổ cất cây đao vào trong. 
 
Thương Ngô thú ấm ức đến chết mất thôi, bị Biện Linh Ngọc gọi qua đây giúp đỡ đã không nói làm gì, tự nhiên bị Biện Thanh Tuyền đánh, nó vẫn còn đang dưỡng thương đó. Sau đó lại bị Biện Linh Ngọc bắt qua đây để cõng nữ nhân của hắn. 
 
Thương Ngô thú vẫn luôn thắc mắc không biết lai lịch của hai anh em Biện gia là gì, cho đến khi nhìn thấy thần khí của Biện Thanh Tuyền, nó mới giật mình, một suy đoán táo bạo khiến tim nó đập nhanh hơn. 
 
Nó đã sống rất nhiều năm, cũng đã từng đi theo chủ nhân gặp gỡ không ít người. Thương Ngô thú âm thầm nuốt nước miếng, chắc… Chắc không phải vị mà nó đang nghĩ tới đâu nhỉ.
 
Mười năm trước, Thương Ngô thú đã từng nghe nói về trận chiến Tru Ma cho nên thật sự vẫn có khả năng. 
 
Thương Ngô thú trở nên rất kích động, trong lòng nó tự có kế hoạch riêng, cho nên mới đặc biệt lấy lòng đến thế. Điều khiến tâm trạng của nó trở nên phức tạp, là trên lưng thiếu nữ lại có mùi của Biện Linh Ngọc. 
 
Loài thú rất nhạy cảm với mùi hương, Thương Ngô thú biết đây không phải là mùi hương bình thường, là mùi hương đã ngấm sâu vào linh hồn. 
 
Nếu như Biện Linh Ngọc thật sự đến từ thần giới thì sao hắn có thể cùng với Sư La Y… 
 
Càng kỳ quái hơn là, Biện Linh Ngọc rõ ràng có thể cõng Sư La Y đưa đi, nhưng vẫn cứ khăng khăng để nữ nhân của hắn ở trên lưng mình?
 
Cả đoạn đường đi Thương Ngô thú quan sát vẻ mặt lạnh lùng của người đi phía trước, bước đi mà nơm nớp lo sợ, trong lòng thấy oan uổng thật sự. Cũng đâu phải ta cướp, mà là người tự đưa cho ta mà. 
 
Chân nó cũng không dám giẫm sai chỗ, rất khó xử, cái cảm giác kỳ quái này, mãi cho đến khi Sư La Y tỉnh lại, mới dần tan đi. 
 
Cho dù nữ nhân này rất mạnh bạo, vừa tỉnh dậy đã lấy đao đánh nó đến mức chóng mặt, nhưng Thương Ngô thú cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của người đang đi phía trước bĩnh tĩnh hơn rất nhiều. 
 
Sư La Y cũng cảm thấy tình hình trước mắt thật sự rất kỳ lạ. 
 
Bây giờ nàng có thể xác nhận được con thú lớn vừa cứu mình không phải là yêu thú mà là linh thú. Nhưng trên thế gian có linh thú nào có thể điều khiển được Thương Ngô thú sao? Nếu như nàng nhớ không lầm, Thương Ngô thú có thể đã phi thăng từ mấy trăm năm trước rồi. 
 
Nhưng sau này Thương Ngô thú chẳng những không phi thăng được, mà còn biến thành yêu thú khiến ai ai cũng khiếp sợ, khi đó không biết đã xảy ra chuyện gì. Nói đến đấy, ngay cả phụ thân của Sư La Y - Sư Hoàn, cùng phải gọi Thương Ngô thú một tiếng tiền bối. Tông chủ ghét Thương Ngô thú vô cùng nhưng lại không thể làm gì được. 
 
Bây giờ, Ngân Bạch linh thú đang dẫn đường ở phía trước, Thương Ngô thú thì cõng nàng, Sư La Y có thể nhận ra được, bọn chúng đang đưa nàng về nhà. 

 
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ba người mới dừng lại nghỉ ngơi. Thương Ngô thú bảo vệ nàng, Ngân Bạch linh thú biến mất một lúc rồi quay lại, nó mang linh quả về đặt vào tay nàng. 
 
Sư La Y cảm nhận được ma khí trong cơ thể của mình đã biến mất không để lại dấu vết, nếu không thì bây giờ nàng vẫn còn rất yếu ớt, suýt chút nữa nàng còn tưởng những ngày tháng bị ma khí xâm nhập là hoang tưởng của bản thân. 
 
Cũng chẳng biết Ngân Bạch linh thú làm như thế nào để giải được, nàng cầm linh quả lên, bụng đói cồn cào, lúc này mới nhận ra bản thân đã rất lâu rồi không ăn gì cả: "Cảm ơn ngươi lại cứu ta, còn tình nguyện chăm sóc ta." 
 
Con ngươi màu trắng của hắn nhìn sang, không hiểu vì sao là "lại"?
 
Nàng mỉm cười, không giải thích gì. Kiếp trước kiếp này, nó đều kéo nàng trở về khỏi những lạc lối, là đại ân nhân của nàng. 
 
Khi nàng ăn linh quả, Thương Ngô thú đã đi đến một khu rừng gần đó rồi săn bắt cực kì vui vẻ. Sư La Y chia một miếng linh quả, tự nhiên đưa lên miệng của Ngân Bạch linh thú đang ở bên cạnh bảo vệ mình: "Ngươi cũng ăn đi." 
 
Nó dừng lại một lúc lâu, mới há miệng ra ăn. 
 
Sư La Y ăn một miếng, rồi lại đút cho nó một miếng. Nó há miệng tuy có chút ngần ngại, nhưng khi nàng đút, nó vẫn ăn hết. 
 
Nàng không khỏi thấy buồn cười: "Ta còn nhớ mười năm trước lần đầu tiên ta đút thuốc bùa cho ngươi, ngươi ngậm chặt miệng lại không chịu uống, còn làm đổ hết lên trên váy của ta."
 
Biện Linh Ngọc cũng nhớ rõ những chuyện này, trước kia hắn chưa từng nhìn thấy loại nước được làm từ bùa như vậy, hắn sinh ra đã là thần, cũng chẳng có ai vì hắn bị thương mà đi hầm thuốc và vẽ bùa, càng chẳng có ai dùng thìa để đút hắn. 
 
Hắn vô cùng kinh ngạc, không biết phải làm sao, những người mà hắn quen biết, nếu không muốn thần lực của hắn, thì cũng muốn hắn chết. Biện Linh Ngọc dời tầm mắt về phía sau thế nhưng lại làm nước bùa đổ khiến váy của nàng bị bẩn. 
 
Thời tiết hôm nay rất tốt, Sư La Y dựa vào tảng đá phơi nắng một lúc.
 
Ánh nắng làm ấm ngón tay của nàng, Biện Thanh Tuyền đưa nàng đi rất xa, phải mấy ngày nữa nàng mới có thể trở về Bất Dạ sơn.
 
"Ta mất tích cũng gần nửa tháng, không biết Hồi Hương và Biện Linh Ngọc thế nào rồi, yêu quái Nam Việt đã bị tiêu diệt hay chưa." 
 
Thấy linh thú nhìn sang, nàng giải thích nói: "Hồi Hương là tỷ tỷ của ta, lớn lên cùng ta từ nhỏ, Biện Linh Ngọc, chàng ấy…" 
 
Đôi mắt của nàng ẩn chứa một nụ cười nhạt: "Chàng ấy là đạo lữ của ta, cũng là một người rất tốt." 
 
Linh thú nhìn chằm chằm nàng một lúc, vì cách một tảng đá nên nó không thể chạm vào nàng, đôi mắt từ khi sinh ra luôn lạnh lẽo nay lại hiện ra một chút ấm áp nhàn nhạt. 
 
Sư La Y nghỉ ngơi đủ rồi, Thương Ngô thú cũng đã chạy từ trong rừng về. 
 
Thật sự nó đã ăn rất no, toàn thân đều là vết máu, chắc là vừa đi săn thịt để ăn. Thương Ngô thú cảm thấy sợ hãi bầu không khí kỳ quặc này, nó nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn Biện Linh Ngọc và Sư La Y. 
 
Sư La Y thấy rằng bọn họ phải nhanh chóng lên đường nhưng mà Thương Ngô thú không có ý định đến gần. Bây giờ nàng lại không thể tự đi, chỉ có thể dời ánh mắt lên người Ngân Bạch linh thú.

 
Nàng đến gần nó rồi trèo lên người của nó một cách tự nhiên. 
 
Dù sao thì so với Thương Ngô thú, nàng thích nó hơn. Nhưng khi nàng vừa chạm vào nó, linh thú đã dùng sừng hất tay nàng ra, Sư La Y cũng không nghĩ rằng sẽ bị từ chối thế nên nàng bị đẩy ra bên cạnh tảng đá một lần nữa. 
 
Ngân Bạch linh thú lạnh lùng nhìn Thương Ngô thú đang đứng trước mặt, Thương Ngô thú chỉ có thể cố gắng quay trở lại cõng Sư La Y. 
 
Sư La Y ngồi trên lưng của Thương Ngô thú, ngước mắt mấy lần nhìn Ngân Bạch linh thú đang đi phía trước, ánh mắt của nàng có chút thất thần. Dường như không hiểu vì sao linh thú luôn luôn tình nguyện cõng nàng, thậm chí kiếp trước còn lấy bụng để che chở cho nàng ngủ thế mà bây giờ lại không đồng ý cho nàng chạm vào nữa. 
 
Biện Linh Ngọc chú ý đến ánh mắt của nàng, hắn giống như một ánh trăng cô đơn, vẫn luôn kiên định không chịu quay đầu lại.
 
Sau khi Thần Châu nằm trong người Sư La Y hút hết được ma khí thì nó càng trở nên bất ổn, vốn dĩ nó là thứ thuộc về Biện Linh Ngọc nhưng hắn không dám đến gần Bởi vì hắn sợ rằng Thần Châu sẽ rời khỏi cơ thể của Sư La Y. Khoảng thời gian trước, khi hắn còn là phu quân của Sư La Y, còn có thể hôn nàng, nhưng bây giờ đến cả việc cõng nàng hắn cũng chỉ có thể nhờ Thương Ngô thú làm giúp. 
 
Trong lòng Sư La Y cảm thấy rất lo lắng, nàng sợ việc trị thương cho mình sẽ làm ảnh hưởng đến tu vi của linh thú, hoặc khiến nó bị thương nặng hơn. Vì vậy nàng đã quan sát rất lâu, quả nhiên phát hiện ra Ngân Bạch linh thú dùng lông che vết thương đi, vết thương không hề ổn chút nào, thậm chí dường như còn chuyển biến xấu. 
 
Bản tính trời sinh của linh thú đa phần năng lực hồi phục của chúng rất mạnh. Đã nhiều ngày như vậy, mà nó lại chẳng tốt lên chút nào, đôi khi chạy nhanh một chút thì vết thương của nó lại chảy máu. 
 
Nàng loáng thoáng nhận ra rằng vì để chữa trị cho mình nên nó mới biến thành bộ dạng như thế, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể dặn dò Thương Ngô thú đang vui vẻ: "Tiền bối, làm phiền ngươi chạy chậm một chút." 
 
Thương Ngô thú chạy chậm một chút thì Ngân Bạch linh thú của nàng mới có thời gian để nghỉ ngơi. 
 
Vốn dĩ chỉ cần năm ngày là có thể đến nơi nhưng mà vì bọn họ đi “chậm rì rì” nên đã mất đến mười ngày mới có thể từ Cực nam đi đến thành Nam Việt ở phía Bắc. 
 
Dáng vẻ của Thương Ngô thú và Biện Linh Ngọc như này thì không thể vào thành, vì vậy, bọn họ chỉ có thể thả Sư La Y xuống ngoại ô. Bây giờ cơ thể của Sư La Y đã hồi phục không ít, nàng đã có thể tự đi được rồi. 
 
Thấy Ngân Bạch linh thú luôn nhìn mình chăm chú, Sư La Y nói: "Ngươi có muốn cùng ta quay về Bất Dạ sơn không? Ta sẽ tìm thuốc để trị thương cho ngươi." 
 
Bất Dạ Sơn đối với những linh thú nhân gian mà nói thì là một nơi rất tốt. 
 
Nhưng mà nó chỉ lắc đầu, ra hiệu cho nàng rời đi. 
 
Sư La Y nhất quyết không di chuyển, từ trước đến giờ nàng chưa từng nợ một ai nhiều như thế. Nàng không biết rõ linh thú đã làm những gì, nhưng việc khó có thể thực hiện như trục xuất ma khí này thì nó nhất định phải trả một cái giá rất lớn. 
 
Sắc mặt nàng tái nhợt, không muốn rời đi như vậy. Thương Ngô thú nhìn mà sốt ruột, nó nhận ra được vị nữ tu sĩ này có vẻ đẹp độc nhất vô nhị hơn nữa nàng lại nhìn họ bằng dáng vẻ cầu xin như vậy, đừng nói là Biện Linh Ngọc, đến cả nó cũng thấy mềm lòng.
 
Không ngờ, Biện Linh Ngọc lại tránh tay của nàng. 
 
Nếu nàng không chịu đi thì Biện Linh Ngọc quay đầu đi trước, Thương Ngô thú nhìn người này, lại nhìn người kia rồi nhanh chóng xoay người đi theo Biện Linh Ngọc. 
 
Một lúc sau, trước cổng thành chỉ còn lại Sư La Y. Nàng không nghĩ rằng chúng nó có thể dứt khoát mà rời đi như vậy, chỉ có thể vào thành trước. Sư La Y vẫn còn người mà nàng mong nhớ. 
 
Lúc trước Hồi Hương bị thương nặng trong trận sinh tử, còn bị phá hủy một nửa nguyên thân, không biết đã sao rồi. 
 
Tình hình bên Biện Linh Ngọc cũng không rõ, lúc trước Sư La Y đã dặn dò người của mình, nàng muốn cùng đồng môn đi đối phó với đại yêu Nam Việt.
 
Lúc ấy nàng còn không biết đó là Chu Yếm nhưng Sư La Y dường như cảm nhận được có thể sẽ là cửu tử nhất sinh. Nàng đặc biệt xây cho Biện Linh Ngọc một tòa nhà, ở trong một trấn nhỏ xa xôi nơi có phong cảnh xinh đẹp, còn sử dụng vô số thiên tài địa bảo để bố trí trận pháp. Trước khi đi Sư La Y đã dặn dò Phù Khưu cứ cách năm ngày bản thân sẽ báo tin bình an một lần, nếu như không có tin tức của mình thì bọn họ mới hỏi Biện Linh Ngọc có nguyện xuống núi sinh sống không.
 
Nếu như nàng chưa về, Biện Linh Ngọc chọn xuống núi, bọn họ phải đưa hắn xuống. 
 

Nếu như Biện Linh Ngọc muốn ở lại Bất Dạ sơn, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì thì bọn họ đều phải bảo vệ hắn thật tốt. 
 
Phù Khưu trung thành và tận tâm, nhất định sẽ làm theo. 
 
Lúc trước có vài lần Sư La Y đã nghĩ bản thân sẽ chết, còn cảm thấy nhẹ nhõm vì đã sắp xếp ổn thỏa cho Biện Linh Ngọc. Nàng cũng không ngờ rằng bản thân có thể bình an trở về nhờ vào sự giúp đỡ của linh thú, thế nên bây giờ cảm giác có chút đau đầu. 
 
Khi còn bé Sư La Y ở nhân gian, chỉ nghe nói về việc nữ tử sẽ giữ trinh tiết cả đời vì nam tử trong các vở kịch, chứ chưa bao giờ nghe nói việc nam tử sẽ làm việc đó vì nữ tử. 
 
Khi đó Sư La Y vẫn còn nhỏ, nên cảm thấy điều đó thật bất công, bất kể là nam hay nữ đều nên có một cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới. Thế nên nàng không muốn sau khi nàng chết thì Biện Linh Ngọc sẽ bị giam cầm trên núi cả đời, hắn có thể sống những ngày tháng an yên hạnh phúc. 
 
Phù Khưu có lẽ nghĩ rằng nàng đã chết, vì vậy nhất định đã hỏi Biện Linh Ngọc. 
 
Sư La Y biết rằng Biện Linh Ngọc có chút tình cảm với mình nhưng tình cảm này nông sâu đến đâu, nàng không rõ, nàng cũng không biết Biện Linh Ngọc lựa chọn rời đi hay ở lại.
 
Càng đi về phía cổng thành, trong lòng nàng lại càng thấp thỏm, không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.
 
Đạo lữ của nàng có còn ở đó không?
 
Nghĩ đến những đêm hai người ở bên nhau, nàng lại có thêm niềm tin. Hắn vẫn còn rất thích nàng, không đến mức chỉ có một tháng mà hắn cũng không đợi được chứ. 
 
Bên kia, Biện Linh Ngọc rời đi cùng Thương Ngô thú, sau đó bọn họ dừng lại trước một trấn. 
 
Thương Ngô thú làm kẻ câm trong mấy ngày liền, lúc này mới mở miệng nói chuyện: "Ngươi… Ngươi không về Bất Dạ Sơn sao?" Âm thanh là giọng nam du dương. 
 
Ngân Bạch linh thú ở trước mặt dần dần biến thành một chàng thiếu niên mặt mũi thanh tú. 
 
"Không thể quay về được nữa." 
 
Thương Ngô thú ý thức được rằng Biện Linh Ngọc mấy ngày nay có cái gì đó không ổn, lúng túng hỏi: "Ngươi… Ngươi sắp chết phải không?" 
 
Dù nó có ngốc hơn thế, cũng cảm nhận được Biện Linh Ngọc không bình thường, Biện Linh Ngọc là một sự tồn tại cường đại đến vậy, hắn có thể đánh bại yêu ma thượng cổ như Chu Yếm thế mà lại không thể hồi phục vết thương.
 
Phải biết rằng, vết thương của Thương Ngô thú do Biện Thanh Tuyền gây ra cũng sắp khỏi rồi. 
 
"Phải, không sống được bao lâu nữa. Lần này cảm ơn ngươi.” Biện Linh Ngọc ném một lọ đan dược qua: "Tạ lễ." 
 
Thương Vô Thú thụ sủng nhược kinh, nhưng thứ nó muốn thật sự không phải thứ này, nó há miệng thở dốc, xoay đầu lại nhìn một cái, hỏi Biện Linh Ngọc rằng: "Ngươi… Ngươi nỡ bỏ nàng ấy hay sao?" 
 
"Không có gì là không bỏ được." 
 
Thương Ngô thú thấy được đôi mắt lạnh lùng hờ hững của hắn, dường như là thật sự không quan tâm, bình tĩnh và thong dong thì cũng đoán được phần nào.
 
Cơ thể của Biện Linh Ngọc đã bị phản phệ, đại khái là chẳng bao lâu nữa thì ngay cả hình dáng con người hắn cũng không thể duy trì được, hoặc là chết đi, hoặc là biến thành một con vật vô tri vô giác, mê muội ở lại nhân gian, cho đến khi nào kiệt sức rồi sẽ tiêu biến khỏi thế gian này. 
 
Biện Linh Ngọc đi về phía thôn trấn.
 
Ở đó là thứ ấm áp cuối cùng mà Sư La Y để lại cho hắn, nàng vẫn luôn muốn cho hắn một gia đình. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận