Sau hôm đó, hai người vẫn duy trì mối quan hệ không thân không sơ như trước, luôn là Dương Tiếu Văn chủ động gọi đến hỏi chuyện nhà cửa, sáng dậy mấy giờ, hồi trưa ăn món gì, đi làm có gặp chuyện gì xui xẻo không, có hôm thì hẹn Lý Dĩ Thành đi ăn, xem phim, mua áo phông, đến BF uống rượu, lượn siêu thị mua đồ linh tinh, rồi thì lên giường, lâu lâu Dương Tiếu Văn tới nhà bọn họ, bốn người vẫn ngồi tán gẫu bình thường, từ đầu đến cuối Khưu Thiên không hề phát hiện ra có gì khác lạ, mà nhiều khi anh ta biến mất liền mấy hôm, Lý Dĩ Thành cũng không buồn hỏi.
Cậu giống như một người ngoài cuộc đứng bên lề, để Dương Tiếu Văn chủ động đến trước mặt cậu yêu cầu, và cậu sẽ quyết định mình có thể cho bao nhiêu.
Bình thường hôm nào muốn lên giường, bọn họ sẽ qua nhà Dương Tiếu Văn, lần đầu tiên đến Lý Dĩ Thành cũng thấy ngạc nhiên, cậu vẫn tưởng Dương Tiếu Văn phải ở trong một căn nhà toàn đồ nâu gụ, sàn lát gỗ tấm cũ xì, kết quả là vào rồi mới biết chỉ có đồ gia dụng bình thường và tường sơn nhợt nhạt. “Ở đây mấy bữa chắc chết được vì chán.” Lý Dĩ Thành nói, cậu không thể chịu được những gì chỉ có một màu đơn sắc, cả căn phòng màu trắng cứ như đang muốn ập đến cắn xé, nuốt tươi cậu vậy.
“Em vẫn sống phây phây đấy thôi.” Dương Tiếu Văn mượn luôn câu của cậu để trả đũa.
“Vì lòng tôi đây còn có muôn ngàn cảnh sắc.”
Hôm sau Lý Dĩ Thành tặng Dương Tiếu Văn một bức tranh, tô vô số màu rực rỡ trên những hình khối chồng lớp đa dạng, tạo thành một chiều sâu hun hút thật kỳ lạ. Mà Dương Tiếu Văn không biết ấy là một trong những tác phẩm cho triển lãm tốt nghiệp của Lý Dĩ Thành. Nếu đã không thể không quan hệ *** trong căn phòng trắng bợt ấy, thì ít ra cũng phải thêm được tí chút màu sắc.
“Quan hệ ***” là cách Lý Dĩ Thành lý giải cho việc làm tình, những mối quan hệ thường ngày kết nối cậu và Dương Tiếu Văn, và đây là một trong số ấy. Bọn họ là bạn ăn lẩu, bạn xem phim, bạn đi dạo, và giờ là cả bạn lên giường, hơn nữa Dương Tiếu Văn còn là một bạn lên giường lý tưởng, giống như anh ta vẫn là bạn xem phim, bạn ăn lẩu hiếm có. Dương Tiếu Văn giống như dây leo chậm rãi đâm rễ nảy mầm trong cuộc sống của Lý Dĩ Thành. Vậy là Lý Dĩ Thành tay phải o bế lời cảnh báo của Khưu Thiên, tay trái say sưa hưởng thụ sự dịu dàng của Dương Tiếu Văn, và cứ thế thận trọng giữ mình thăng bằng giữa sự mâu thuẫn ấy.
Quan hệ *** với Dương Tiếu Văn giống như mở ra một cánh cửa Lý Dĩ Thành đứng từ xa quan sát đã lâu, có lẽ từ ngày vào Đại học, cậu đã quẩn quanh trước cánh cửa ấy, nhưng chưa bao giờ có ý định mở nó ra, giờ Dương Tiếu Văn đẩy cậu qua ranh giới, để cậu dừng bước trên thềm, cho cậu ngắm nhìn với cơ man hiếu kỳ và hưng phấn, rồi nhịn không được càng muốn dấn mình vào sâu hơn.
Cậu vẫn lên Mộng Cầu Vồng những khi cơn đau thương mãnh liệt ập đến, không phải với kiểu tuyệt vọng phẫn nộ như thời gian đầu, hay ngấm ngầm, bình lặng nhưng tê tái như lúc chưa kịp nguôi ngoai, lời văn của cậu giờ thỉnh thoảng lại lộ ra một chút chống đối và ương bướng đến khó hiểu, thậm chí nhiều khi cậu cũng không xác định được ấy là thứ cảm xúc gì. Dương Tiếu Văn không hỏi cậu chuyện viết lách, cũng không nhắn tin cho cậu trên forum, mối liên kết duy nhất giữa họ ở Mộng Cầu Vồng là màu sáng bạc nhấp nháy chỉ mình họ thấy.
Lên giường với admin thật ra chẳng có gì hay ho, có bữa Lý Dĩ Thành thầm oán vậy. Đến cái quyền ẩn danh anh ta cũng không thèm thêm cho mình.
Cuối tuần cuối cùng của tháng 1, hai người hẹn nhau đi xem phim, cho Dương Tiếu Văn chọn phim, “Anh yêu Lưu Đức Hoa.” anh ta bảo vậy. Phim tên Thiên Hạ Vô Tặc, và cả hai cùng thích thú hết sức với những cảnh quay mênh mông hoàng tráng lẫn ngôi chùa Tây Tạng trên màn hình.
“Nghiêm túc coi nào, không cho em cười, đang làm ăn mà!” Đêm đó, khi họ quấn lấy nhau, Dương Tiếu Văn nói với Lý Dĩ Thành đang cười rúc rích.
“Đồ ăn cướp nhà anh chẳng có tí kỹ năng nào hết.” Lý Dĩ Thành cũng đáp trả bằng một lời thoại phim. Vậy là cả đêm đó, Dương Tiếu Văn tận tình cho Lý Dĩ Thành biết như nào là kỹ-năng.
Ba ngày sau, Lý Dĩ Thành bắt đầu nghỉ đông, chiều hôm đó cậu nhập viện Đài Đại, được đám bác sĩ thực tập cho làm một lô lốc xét nghiệm tiền phẫu thuật, tầm năm giờ chiều mới xong, y tá nói từ giờ đến tối không còn việc gì nữa, cậu muốn đi đâu cứ về trước giờ tắt đèn, mười giờ, là được.
Cậu về đi ăn tối cùng Khưu Thiên, tám rưỡi sáng mai mổ, đã hẹn Khưu Thiên đến trước tám giờ, mấy bữa nay, Dương Tiếu Văn chỉ gọi điện có một lần, nói cuối năm việc bận bù đầu, Lý Dĩ Thành cũng không nói với anh ta chuyện cậu sắp mổ.
Lý Dĩ Thành về viện trước mười giờ, đang chập chờn ngủ thì có điện thoại của Dương Tiếu Văn, “Anh xong việc rồi, từ mai bắt đầu rảnh, mình đi ăn nhé?” giọng anh ta qua ống nghe nghe ra cả sự mệt mỏi.
“Mai thì không được, ngày kia tôi mới ra viện.” Lý Dĩ Thành lơ mơ đáp.
“Ngày kia ra viện là thế nào?” Dương Tiếu Văn đột ngột xẵng giọng, làm Lý Dĩ Thành cũng giật mình tỉnh ngủ.
“Mai tôi mổ, tiểu phẫu thôi.” Lý Dĩ Thành lựa lời giải thích, “Cũng như vào viện chích thuốc thôi mà, tôi không định bảo ai, cả ba mẹ tôi cũng đâu biết.”
Dương Tiếu Văn trầm mặc hồi lâu, Lý Dĩ Thành biết không phải Dương Tiếu Văn giận dỗi, mà là anh ta bị tổn thương, tổn thương vì Lý Dĩ Thành không nói cho anh ta hay. Đột nhiên Lý Dĩ Thành cảm thấy sợ hãi, cậu không thích những cảm xúc bất ngờ khó kiểm soát này xuất hiện giữa họ chút nào.
“Thế em đang ở đâu?”
“Bệnh viện Đài Đại, chiều nay đã làm hết các xét nghiệm tiền phẫu rồi.”
Lý Dĩ Thành nghe tiếng bật lửa châm thuốc ở đầu dây bên kia, rồi Dương Tiếu Văn lại im lặng chừng hai hơi thuốc, rốt cuộc anh ta nói: “Anh không muốn chỉ làm gió lùa.”
Lý Dĩ Thành không dám nói lời nào, cậu có cảm giác chỉ cần mình mở miệng, người đó sẽ cúp máy ngay lập tức.
“Mấy giờ mổ? Anh đến với em.” Không đợi được Lý Dĩ Thành trả lời, Dương Tiếu Văn liền tự quyết định.
“Không cần đâu, Thiên Thiên sẽ tới giúp tôi, cậu ấy còn xin nghỉ luôn rồi.” Cậu thật tình không muốn làm phiền người khác.
“À.” Đầu dây bên kia lại có tiếng phả khói thuốc, “Quả là trong lòng em không ai bằng được Tiểu Thiên.”
“Cậu ấy không phải thế.” Lần này Lý Dĩ Thành đáp ngay lập tức, Thiên Thiên hoàn toàn không phải như vậy.
“Để anh đến với em đi.” Dương Tiếu Văn dịu dàng nói, như thay cho một lời van vỉ, giống như anh ta vẫn thầm thì bên tai Lý Dĩ Thành bao nhiêu đêm.
“Không cần nài nỉ vậy, thật tình chỉ là tiểu phẫu thôi, ngoài một mắt tạm thời không nhìn được, đi đứng làm việc hằng ngày không bị ảnh hưởng gì đâu mà.” Rốt cuộc Lý Dĩ Thành nói thêm, “Hết giờ làm anh qua đi vậy.” còn cẩn thận hỏi, “Được không?”
Cúp máy, cậu lại nằm trằn trọc trên giường bệnh cứng đơ, không sao ngủ được, ôm thương tổn ở Đài Bắc thờ ơ như gió thoảng này, đã sớm kiệt sức rồi, Dương Tiếu Văn còn có thể chờ mong gì nơi cậu nữa đây.
Sáng hôm sau, chưa đến bảy giờ, Lý Dĩ Thành đã bị bác sĩ thực tập đánh thức, bắt đầu làm một loạt kiểm tra trước phẫu thuật nữa, tám giờ Khưu Thiên mới đến, cậu đã sắp bị đẩy vào phòng chờ mổ rồi. Lý Dĩ Thành chọn cách gây tê toàn thân, bảo cậu tỉnh táo nằm xem bác sĩ vầy vọc con mắt mình, cậu chịu không nổi.
Tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình nằm trong phòng bệnh, cậu cảm giác mắt trái mình bị bít kín mít dưới một lớp băng dày cộm, thuốc tê chưa hết, cả người còn nặng trịch, mềm nhũn, “Hi, tình yêu~” Khưu Thiên huơ huơ tay trước mắt cậu.
Cậu nhìn nhìn Khưu Thiên, nói: “Tôi muốn ăn bánh mỳ ốp-la thịt nguội với trà sữa nóng.”
Tối qua ngủ không được lại thêm thuốc tê vẫn còn, Lý Dĩ Thành nằm mê mệt đến giữa trưa, mở mắt dậy tuy người vẫn nghe nặng nặng, nhưng tay chân đã nhúc nhắc cử động được, ăn cơm trưa xong cậu xua Khưu Thiên ra ngoài dạo phố, chiều đến cậu chỉ có việc xem tivi hay nằm ngủ tiếp, ở lại cũng chẳng làm gì, tối mua cơm gà vào là được rồi.
Phòng bệnh chỉ còn lại một mình Lý Dĩ Thành, chẳng có việc gì làm, cậu bắt đầu lôi các loại yêu hận trong lòng ra tỉ mỉ sắp đặt lại, rồi cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy một lần nữa đã hơn năm giờ chiều, vừa mở mắt thì thấy Dương Tiếu Văn đang ngồi trên cái ghế cạnh cửa sổ, chăm chú đọc sách, “Ê.” Cậu gọi bằng giọng khào khào.
Dương Tiếu Văn lập tức đứng dậy, bước nhanh tới, “Dậy rồi à? Thấy khỏe chứ?” Anh ta nhìn Lý Dĩ Thành, nhẹ nhàng vuốt ve phần má bên trái không bị băng, rồi cúi xuống khẽ hôn một chút.
“Ừm, đọc gì đó?” Lý Dĩ Thành cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay anh ta, mới ngủ dậy, cảm giác nặng nề vì thuốc tê lại trở lại.
“Henning Mankell, truyện trinh thám, chừng nào mắt khỏi sẽ cho em mượn đọc.” Dương Tiếu Văn kéo ghế đến ngồi cạnh giường, với tay lấy bọc nilon trên bàn, lôi ra hai suất caramel nướng. “Mỗi người một phần.” anh ta bóc giấy bọc ra, đưa cả thìa cho Lý Dĩ Thành.
“Ai nha nha Võ Đại Lang, anh quả là người tốt!” Lý Dĩ Thành hớn hở nhận, rồi chậm chạp xoay người nằm nghiêng trên cái giường bệnh nhỏ tẹo.
“Đến thăm còn được khen là người tốt, em lợi hại dữ à.” Dương Tiếu Văn ôm Lý Dĩ Thành dậy, nhét gối cho cậu ngồi dựa lưng, “Sao rồi? Mệt lắm hả?”
“Chắc tại thuốc tê, người nặng trịch, tay chân cứ nhũn ra.” Lý Dĩ Thành nói, “Cơ mà vẫn còn sức ăn caramel nướng.” nói chưa xong đã hấp tấp chọc thìa xúc một miếng to bỏ vào miệng, cứ thế hai ba thìa là hết sạch.
“Biết thế anh mua mấy phần nữa, cho em ăn đến ói ra luôn.”
“Tôi mà ói thì anh được lợi gì hở?” Lý Dĩ Thành liếm thìa, “Cho tôi miếng giấy coi.” bị dây ra tay phải, cứ thấy dính dính.
“Nói cũng phải, đến lúc đó còn không phải anh hầu hạ em, sáng sớm lại phải dậy đi mua bánh mì ốp-la thịt nguội.” Dương Tiếu Văn rút một miếng giấy ăn, cầm tay phải cậu, cẩn thận lau.
Lý Dĩ Thành ngây người, không phải vì hành động quá sức thân mật hay câu nói đầy hàm ý của Dương Tiếu Văn, mà là vì Khưu Thiên đang đứng trước cửa, im lặng nhìn bọn họ, trên gương mặt Khưu Thiên là thứ biểu cảm mà chín năm qua chưa bao giờ cậu gặp, cậu biết đó là giận dữ, thực sự giận dữ. Mình sẽ bị giết, cậu nghĩ. Mình chắc chắn sẽ bị giết.
Dương Tiếu Văn lau tay cho cậu xong, ngẩng lên mới thấy Khưu Thiên, liền mỉm cười chào, lúc ấy Khưu Thiên đã kịp lấy lại vẻ thản nhiên phớt tỉnh như trước, cậu ta cũng cười, giơ hai túi cơm đùi gà lên, “Không biết anh tới, nên mua có hai hộp cơm.”
“Không sao, anh cũng chưa đói, để lát về ăn sau.” Dương Tiếu Văn dọn mấy hộp caramel nướng, rồi ngồi một bên nhìn bọn họ ăn cơm hộp. Ba người ngồi không đến hơn tám giờ, Lý Dĩ Thành lại bắt đầu buồn ngủ, “Tôi muốn ngủ rồi, hai người về nghỉ đi, sáng mai ra viện tự tôi về được.”
Dương Tiếu Văn đứng dậy, đột nhiên Khưu Thiên nói: “Tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Thành nhà-tôi một lát, anh về trước đi.” Dương Tiếu Văn cười, giơ tay chào ra về.
Còn lại hai người, Khưu Thiên nhìn chằm chằm con mắt phượng một mí bên phải của Lý Dĩ Thành, “Nói.” hỏi đúng một chữ, giọng lạnh như tiền.
“Ơ… A thì… có bữa mấy bồ không ở nhà, ổng đến uống rượu, ờ rồi… rồi thì…”
“Làm?”
“Ờ.” Lý Dĩ Thành đương nghĩ giá kể quanh đây có bình bông hay gì gì tương tự, nhất định Khưu Thiên sẽ vơ lấy nện bốp bốp vô đầu cậu.
“Vậy, Lý-Dĩ-Thành, bồ có thể nói rõ giùm tôi, bồ đang làm-cái-gì không hả?”
“Tôi… cơ mà vì trời lạnh quá với lại rảnh quá, thành ra xong thì sưởi ấm giùm nhau một tí cho qua giờ ấy.” Lý Dĩ Thành nhận ra, mỗi khi bị bóc tẩy hết đường chối cãi, tự nhiên cậu sẽ mất sạch khả năng ngôn ngữ, “Bọn tôi không có gì đâu, mà tôi cũng không ý đó với anh ta.” bọn tôi chỉ là đồng bệnh tương lân, nên mới tự giác tiếp cận nhau mà thôi.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến bồ có ý gì hay không, tự bồ còn đang sống dở chết dở, ổng chộp bồ làm phao cấp cứu, bồ cũng bám víu lại ổng, bộ bồ tưởng thế là hai người thảm hại như nhau hả? Đừng có ngu! Bồ đã bị ổng vít xuống nước rồi còn không chịu hiểu, ổng sẽ chờ bồ rữa nát te tua rồi tự ổng leo lên bờ một mình!” Đột nhiên Khưu Thiên nổi giận đùng đùng, lời lẽ cũng độc địa chưa từng thấy.
“Lúc trước tôi không nghĩ ổng sẽ ra tay với bồ, vì con người bồ, nói trắng ra là hết sức nhàm chán, căn bản không phải loại ổng thèm thuồng, hơn nữa tính tình bồ lạnh nhạt, đúng lý ra cũng không đời nào quan tâm đển ổng, nên tôi mới không nói thẳng mấy chuyện này với bồ, thôi tóm lại…” Khưu Thiên hít sâu một hơi, “Tôi cảnh cáo bồ, tôi không muốn phải nghe cả chuyện…”
“Thật tình tôi không có ý đó với ổng mà!” Lý Dĩ Thành ỉu xìu kéo chăn lên đắp, “Tôi chỉ thấy ở cùng ổng cũng không tệ, với lại ổng rất giỏi chăm sóc người ta…” Cậu càng nói càng tự thấy chột dạ, thành ra cũng càng lúc càng lí nhí hơn.
“Tình yêu à, cuối cùng bồ có hiểu tôi đang lo lắng chuyện gì không?” Khưu Thiên thở dài, nói chân tình: “Nếu hai người thích nhau, rồi quan hệ tử tế với nhau, thì bồ đi với trai hay gái tôi cũng không quản, chỉ cần bồ không xuất gia là tôi vui rồi, nhưng giờ thằng cha đó nó rõ ràng đang lợi dụng bồ để thoát cơn đau thất tình, bồ là người bình thường rồi bồ giỡn nhả với nó tôi còn không nói, đằng đây bồ có được như người ta đâu, bồ là người điên a, bồ đau một lần còn chưa xong, giờ lại muốn bị lần nữa hả?” mà bồ đau tôi cũng phải tội theo, bồ có muốn chứ tôi không đời nào thèm.
“Tôi chỉ nói một lần thôi, từ sau tôi sẽ không khuyên bồ nữa, mình đều lớn lắm rồi, đầu óc bồ còn thông minh hơn tôi… chuyện ai tự gây người đó tự chịu.” Khưu Thiên nói, “Dù sao bồ muốn chơi tôi cũng chẳng cản, nhưng sau này đừng đến khóc với tôi.”
“Ừ.” Lý Dĩ Thành cúi cúi đầu, “Thật tình tôi không định đùa giỡn với anh ta…”
Khưu Thiên không cãi thêm với Lý Dĩ Thành nữa, cậu ta đứng dậy định ra về, mà trước khi đi còn quay lại dặn, “Tôi mua miến chân giò để trong tủ lạnh, sáng mai về hâm lại mà ăn, nghe chưa!” Lý Dĩ Thành lại “ừ” lần nữa.
“Nghe rồi.”
–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...