Bất Công


"Chưa ăn tối thì vào nhà rồi ăn, làm gì mà lằng nhằng." Trần Kiết Nhiên giãy giãy muốn thoát khỏi khuỷu tay Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh tựa như kìm sắt, không chút xê dịch, Trần Kiết Nhiên vừa thẹn vừa giận, nhỏ giọng cảnh báo: "Đừng để tôi nổi giận."
Cố Quỳnh nhìn nàng một chút, hai mắt mở to như chú cún con đầy oan ức, lại ý tứ hướng về phía Cù Lập Tu liếc liếc nhìn, thật giống như không nhận ra ám muội giữa hai người.
"Còn không mau buông tay."
Cố Quỳnh bất đắc dĩ buông lỏng tay, Cù Lập Tu bắt chuyện: "Trần Kiết Nhiên đây là bạn của cậu a? Sao lại đứng ở cửa? Mời vào nhà ngồi đi."
Cố Quỳnh cười lạnh, không cho phép hắn coi mình là người ngoài, cười hiền lành, khoát tay lên vai Trần Kiết Nhiên, tư thế thân mật, nghiêng đầu về phía Cù lập Tu nửa cười nửa không, nói: "Quan hệ giữa tôi và A Nhiên không phải bạn bè một hai ngày, Cù Lập Tu, từ biệt nhiều năm như vậy, bạn học cũ đã quên rồi sao?"
"Cậu là...? Cù Lập Tu mông lung một trận, đột nhiên kinh ngạc, chiếc đũa trên tay đáp xuống bàn, không thể tin vào mắt mình: "Cậu là...Cố...Cố Quỳnh?"
Ngũ quan so với thời học sinh không có gì thay đổi, chỉ là trải qua mấy năm rèn luyện, khí chất so với ngày trước khác xa một trời một vực, cô đứng đó không giận tự uy, tuy rằng khoé miệng ngậm ý cười nhưng ánh mắt đủ khiến người ta hiểu không được chọc vào, chẳng trách hắn không nhận ra cô.
"Hoá ra cậu không quên." Cố Quỳnh quen cửa quen nẻo tiến vào nhà, không chờ Trần Kiết Nhiên mở miệng, trực tiếp lấy bát đũa ngồi xuống mâm cơm, tự mình bới cơm ăn ngon lành.
Cố Quỳnh cố ý làm cho Cù Lập Tu xem, chính là đánh dấu chủ quyền, cảnh cáo Cù Lập Tu, Trần Kiết Nhiên là hoa đã có chủ, tiểu tử nhà ngươi có hiểu đạo lý trước sau không? Ta đây vẫn chưa từng thấy tiểu tử thối nào dám cả gan cướp người của ta.
Tâm tư Cù Lập Tu so với tượng đá còn thô sơ hơn, nào khéo léo phân tích một động tác thành nhiều hàm nghĩa như vậy, thấy bạn học cũ, hắn kích động đến không nói nên lời, cúi đầu uống một ngụm nước lớn, mới nói: "Thật là Cố Quỳnh! Mình từng thấy cậu trên tin tức nhiều lần, còn tưởng rằng chỉ có thể thấy trên báo, không nghĩ tới lại gặp được người thật! Trần Kiết Nhiên cũng thật là, còn liên hệ với cậu mà không nói một tiếng, ba chúng ta ăn uống một trận rất tốt a!"
Trần Kiết Nhiên cười lúng túng.
Nàng cố ý không nói với Cù Lập Tu, cũng không nghĩ hai người này sẽ gặp nhau ở nhà nàng.
Cố Quỳnh ngồi ở trên cao, bạn học cũ biết rồi, khó tránh khỏi nhờ vả, có tâm phòng người, tốt nhất không nên nói.
Cũng may Cù Lập Tu tựa hồ không có ý này, thấy Cố Quỳnh, hắn cao hứng dị thường, đại khái hắn một thân một mình ở Lâm Uyên dốc sức làm việc, không có tri kỷ, không có bạn bè, một người cô quạnh, bây giờ nhìn thấy bạn học cũ, muốn cùng Cố Quỳnh uống một chén, không chê phiền phức chạy xuống dưới nhà mua rượu, Cố Quỳnh khách sáo uống hai ly, còn lại đều do Cù Lập Tu trút vào bụng, hắn uống nhiều rồi đầu óc có chút độn, ôm bình rượu khóc sướt mướt, nước mũi sụt sùi, nói là nếu biết làm lão sư sơ trung khổ thế này hắn đã không thi vào, vất vả muốn chết, tiền lương ít ỏi, sớm biết như vậy năm 12 hắn sẽ học hành chăm chỉ, tranh thủ đổi lấy một nhân sinh rộng mở hơn!
Cố Quỳnh chê hắn là người vô dụng, hai mươi mấy tuổi đầu tốt xấu gì cũng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp, thế nào vì lười biếng mà hối hận, không có lấy một điểm trách nhiệm mà người trưởng thành nên có, miệng cười tâm không cười, dăm ba câu liền đuổi hắn đi.
Vừa lúc Trần Kiết Nhiên pha nước giải rượu đi ra từ nhà bếp, chỉ thấy một mình Cố Quỳnh dọn dẹp mâm cơm, sững sờ: "Cậu ấy đâu?"

"Ai?"
"Cù Lập Tu."
"Đi rồi."
"Sao cô không giữ cậu ấy ở lại?" Lời nói Trần Kiết Nhiên có chút oán giận: "Hắn uống nhiều rượu như vậy, vạn nhất trên đường gặp chuyện xấu thì làm sao bây giờ, cô cũng quá vô tâm rồi."
Cố Quỳnh nghĩ thầm, hắn muốn cướp tiểu tức phụ của cô lẽ nào cô còn phải nghĩ thay cho hắn? Lại nghĩ Trần Kiết Nhiên vì Cù Lập Tu mà trách cứ mình, trong lòng khí không nhuận, chua xót quái gở: "Đúng vậy, hắn là bạn học cũ, hiện tại là lão sư của An An, đương nhiên là quan trọng, uống nhiều rượu thì có người tự tay nấu nước ô mai, mình uống nhiều lần như vậy, đừng nói nước ô mai, ngay cả một ly nước lọc cũng không có a."
Trần An An bóc quả quýt đi ngang qua, trêu tức: "Dì Cố, Dì còn cần uống nước ô mai a? Con thấy lời này đã đủ chua, so với nước giải rượu còn chua hơn nhiều."
Trần Kiết Nhiên lắng tai nghe cuộc đối thoại cảm thấy buồn cười, nói: "Nói vậy là cô không muốn uống, thế thì giữ lại cũng vô dụng, tôi đem đi đổ đây."
"Đừng đổ!" Cố Quỳnh vọt thẳng đến nơi,hai tay bọc lấy ly nước, bao gồm cả tay Trần Kiết Nhiên, cười lấy lòng: "Đổ thật lãng phí, vẫn là để mình uống đi."
"Cũng không phải nấu cho cô, không phải cô không muốn uống sao?"
"Ai nói mình không muốn uống, chỉ cần cậu làm, kể cả thuốc độc mình cũng không từ."
Trần An An che miệng ôi ôi một tiếng.
Cố Quỳnh lái xe tới, uống rượu, đương nhiên lại muốn ngủ sô pha thêm một đêm.
Cố Quỳnh uống rượu, sợ mùi rượu làm Trần Kiết Nhiên khó chịu, trước tiên tắm rửa.

Trần Kiết Nhiên cắt một đĩa hoa quả, cùng Trần An An ngồi xem TV.
Thời điểm quảng cáo giữa phim truyền hình, Trần An An đột nhiên hỏi Trần Kiết Nhiên: "Mẹ, mẹ cảm thấy Cù lão sư là người thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Trần Kiết Nhiên cho một miếng táo vào miệng.
"Nhân phẩm, tướng mạo, ngoại hình, công việc...Nói chung là mẹ cảm thấy Cù lão ổn không?"

"Rất tốt, nhân phẩm không cần bàn cãi, khẳng định là người đang hoàng quy củ, tướng mạo và ngoại hình mẹ không có tư cách đánh giá, cho tới công việc thì càng không cần phải nói, nghiêm túc có trách nhiệm, nếu không cũng sẽ không cõng con đến bệnh viện, cũng vì thế mà làm lỡ nhiều thời gian." Trần Kiết Nhiên hiếu kỳ: "Con hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi ý mẹ, nếu Cù lão sư muốn làm ba ba của con, mẹ có nguyện ý không?"
Trần An An quan sát thái độ đêm nay của Cù Lập Tu thật sự nhìn ra hắn có chút ý tứ thăm dò, một hồi hỏi thăm lão công sao không ở nhà, một hồi lại nói muốn cưới người vợ hiền như Trần Kiết Nhiên, còn nói vẻ bề ngoài không quan trọng, lời nói ra nhìn chung đều đang ám chỉ mẹ nàng.
Trần Kiết Nhiên thấy mẹ nhiều năm cô đơn, bây giờ điều kiện gia đình ngày càng tốt, chờ đến sang năm mẹ cũng đã lấy được tấm bằng sư phạm, là thời điểm thích hợp để tìm bạn đời, mặc kệ thế nào, tình thân trước sau cũng không bù đắp được tình yêu.

Trần An An quan sát Cù Lập Tu suốt một năm học, cảm thấy hắn là người đàn ông tốt, cũng là lão sư tốt, ở trường chưa từng nghe đồn về mối quan hệ không minh bạch nào, ngoại trừ thỉnh thoảng có lúc uống rượu, ngoài ra không còn tật xấu nào khác.

Tính cách ôn hoà như thế, nếu như mẹ nàng và hắn có thể thành đôi, sau này ắt sẽ hỗ trợ nhau trong cuộc sống, dù sao cũng hơn việc mập mờ với Cố Quỳnh rất nhiều.
Trần Kiết Nhiên cho rằng Trần An An nói chuyện cười, cũng cười cười đáp: "Chớ có nói nhảm, người ta là lão sư tiền đồ vô lượng, mẹ có thể xứng sao?"
"Có cái gì không xứng?" Trần An An không thấy gì bất cập: "Thứ nhất, mẹ dễ tính, bao dung, Cù lão sư tính cách ôn hoà rất phù hợp, hai người bên nhau khẳng định tương kính như tân, tháng ngày sau này trải qua hoà hoà khí khí; thứ hai, năm sau là mẹ đã có bằng sư phạm, vừa vặn Cù lão sư cũng là lão sư, nghề nghiệp tương đồng có tiếng nói chung; thứ ba, Cù lão sư độc thân, nhiều năm không có đối tượng, nam chưa vợ nữ chưa chồng, lại là bạn học cũ, cái này chẳng phải là duyên phận sao?"
Xem ra tiểu nha đầu này nghiêm túc, lúc này Trần Kiết Nhiên mới biết nàng không phải nói chuyện cười.
Nghĩ đến đây, từ nhỏ đến giờ Trần An An và nàng nương tựa lẫn nhau, nhìn người khác cha mẹ đủ đầy, nói không chừng trong lòng đã sớm ngóng trông cũng có ba ba.
Trần Kiết Nhiên vuốt tóc nàng:"Xin lỗi An An, mẹ biết con theo mẹ thế này không được yêu thương hoàn chỉnh..."
"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy!" Trần An An sắp bị người mẹ này làm cho tức chết rồi: "Tình yêu con có được có chút nào không bằng đứa trẻ khác chứ! Mẹ yêu con thế nào con biết rất rõ! Con hỏi như vậy là vì nghĩ đến hạnh phúc của mẹ, mẹ mới là người không có được tình yêu hoàn chỉnh! Lẽ nào mẹ không muốn có tri kỷ sống đến hết đời sao?"
Trần Kiết Nhiên ngớ ngẩn: "Mẹ..."
"Dì tắm xong rồi, An An, nước còn nóng lắm.


Con nhanh đi tắm, cuối học kỳ rồi, giữ sức khoẻ thật rốt, đừng để bị bệnh trong kỳ thi." Cố Quỳnh lau lau tóc bước ra từ nhà tắm, đẩy Trần An An đi sau đó ngồi vào chỗ trống.
Cuộc nói chuyện vừa rồi Cố Quỳnh nghe toàn bộ, tiểu quỷ thu xếp thân cận cho Trần Kiết Nhiên, cô còn tắm cái gì? Hoả tốc thoa thoa sữa tắm, xoa xoa hai lần, cầm vòi sen phun lên người, vội vội vàng vàng chạy ra, muốn đẩy Trần An An đi chỗ khác.
Trần Kiết Nhiên có vẻ đã bị mấy câu vừa rồi làm động tâm, vạn nhất thật sự cảm thấy Cù Lập Tu không tệ, Cố Quỳnh phải nhìn người mình yêu mặc áo cưới theo chồng sao? Không thể được.
Trần Kiết Nhiên bị Trần An An nói cho sửng sốt, còn đang ngẩn người.
Nửa đời sau tìm bạn đời tri âm bên cạnh, nàng đúng là chưa từng nghĩ tới.
Năm đó trái tim bị Cố Quỳnh bóp nát thành mảnh vụn, lại hứng chịu vết sẹo vắt ngang khuôn mặt, thiết nghĩ đời này sao còn có thể tìm thấy một người yêu nàng, nuôi Trần An An nên người đã biết đủ, chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.
Trần An An nhắc đến, càng khiến tâm Trần Kiết Nhiên di chuyển, nhưng đối tượng đầu tiên hiện lên trong đầu nàng không phải ai khác, mà chính là Cố Quỳnh.
Thật giống trong lòng nàng đã nhận định, nếu như bắt buộc phải cùng một người sống hết kiếp người, thì người đó chỉ có thể là Cố Quỳnh mà thôi.
Nàng ngây ngốc nửa ngày, Cố Quỳnh cho rằng Trần Kiết Nhiên bận suy nghĩ về Cù Lập Tu, luống cuống nâng mặt nàng lên: "Cậu không được nghĩ đến Cù Lập Tu! Không cho cậu kết hôn với hắn!"
Trần Kiết Nhiên chớp chớp mắt, tỉnh táo lại, nhìn Cố Quỳnh gần trong gang tấc, trên trán gấp đến độ ứa mồ hôi, trong mắt hoảng loạn, dáng vẻ này xem ra là rất sợ mất nàng.
Bây giờ ở đây tỏ ra thắm thiết? Tại sao phải chờ đến khi tôi không thể tin cô nữa, cô mới quay lại hống tôi? Có phải một khi có được rồi, sẽ lại một lần nữa giết chết tôi không?
Trần Kiết Nhiên oán hận lỗ tai mình mềm yếu, bị Cố Quỳnh thừa lúc chen vào.

Nàng không quên được lúc trước Cố Quỳnh đối với nàng ra sao, Trần Kiết Nhiên muốn bênh cạnh cô, cô lại hắt hủi, ném nàng như ném túi rác dơ bẩn.
Ngày đó Trần Kiết Nhiên chỉ cho rằng, là bản thân không tốt, không hiểu chuyện cho nên mới khiến cố Quỳnh chán ghét, cũng vì thế mà tự trách bản thân không biết bao nhiêu lần.
Sự thật là Cố Quỳnh chia tay nàng không lâu, mấy ngày sau đã gần gũi với Lương Tử Oánh, nếu không phải ông trời sắp đặt cho nàng nhìn thấy, e sợ đến bây giờ nàng vẫn không hay biết gì!
Trần Kiết Nhiên không ngăn được bản thân động tâm, cũng không quên được Cố Quỳnh lợi dụng, lừa dối mình thế nào, càng không quên được ngày nàng nằm trên giường bệnh, Cố Quỳnh lạnh lùng ném cho nàng mấy lời băng giá, sau đó cùng Lương Tử Oánh tiêu diêu tự tại nơi trời Tây.
Nghĩ đến đây Trần Kiết Nhiên nổi lòng oán hận, ánh mắt sắc nhọn nhìn Cố Quỳnh, lời nói ra mang theo mũi dao trát lên tim Cố Quỳnh: "Dựa vào cái gì mà tôi không thể nghĩ đến Cù Lập Tu? Vì tôi cho phép cô ăn cùng mâm ngồi cùng bàn sao? Hiện tại tôi không thích cô, cho nên ngay cả quyền tìm kiếm hạnh phúc cũng không có? Cô đang nghĩ cái gì? Tự cô nói chúng ta chỉ là bạn, cô có tư cách gì quản chuyện của tôi?"
Cố Quỳnh không nghe thấy những thứ khác, chỉ nghe rõ mồn một Trần Kiết Nhiên nói: "Không thích cô", giống như đinh sắt đóng vào ngực, nói ra không chút do dự, nhất thời tay chân vô lực, vành mắt đỏ hơn nửa.
Đau quá.
Cố Quỳnh có thể hiểu được rõ ràng yêu một người có nghĩa là gì, chính là đem trái tim của mình giao cho người kia tuỳ ý xử trí.


Nàng cố gắng bên cô, lại như gió xuân ấm áp, nàng không thèm để ý đến cô, chỉ là một câu nói, liền trực tiếp tan nát cõi lòng, máu chảy thành sông.
Thì ra Cố Quỳnh vẫn chưa hiểu thấu tâm ý Trần Kiết Nhiên, cô buộc mình ôn nhu kéo lên một vệt cười, quay về Trần Kiết Nhiên nhẹ giọng, nói: "A Nhiên, cậu đừng tức giận, là mình không đúng, mình vi phạm.

Hai ta chỉ là bạn, mình hi vọng cậu tìm thấy hạnh phúc, nếu như cậu có thể kết hôn cùng người cậu yêu, mình rất vui...Thật đấy! Mình khẳng định sẽ thay cậu vui mừng! Chỉ là tiệc rượu đừng quên gọi mình, mình sẽ cho cậu bao lì xì thật lớn!"
Bị Trần Kiết Nhiên đâm vào cũng thôi, liền ngay cả Cố Quỳnh, vì không muốn nàng bận lòng, phải dùng tay không nắm lấy mũi dao, ghim vào ngực sâu thêm mấy centimet, chuyển động vài vòng.
Năm đó thời điểm Trần Kiết Nhiên khổ sở vì cô, có phải cũng tự mình khoan vào lòng như vậy?
Tiếng thiếu nữ khóc đến khàn giọng vang lên bên tai Cố Quỳnh.
"Đừng không cần mình...Mình sẽ tốt với cậu..."
Hiện tại, là Cố Quỳnh muốn nói với Trần Kiết Nhiên, đừng không cần cô nữa.
- -----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ta biết các ngươi sẽ nói tiếp tục ngược Cố Quỳnh đừng có ngừng.
Ta hiểu rồi.
———————————
Cảm tạ tại 2020-09-24 22:01:47~2020-09-25 23:20:44 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Lấy cái tra tên, 3 8831186, xuyên hoa áo Đại thúc, RICO 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Thịt nướng đến một cân 10 bình; cùng cũng 9 bình; Anna 2 bình; thiêu nha là thật sự 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui