Bất Công


Người có dính líu đến Lương Tử Oánh, Cố Quỳnh để tâm, âm thầm điều tra về hắn, trong khoảng thời gian là sinh viên đại học hắn từng hẹn hò chóng vánh với vài cô bạn gái, hắn theo học nghiên cứu sinh ở đại học quốc nội, từ lâu đã không còn can hệ đến Lương Tử Oánh.
Hắn dựa vào khả năng của mình vượt qua mấy vòng thi sau đó chính thức trở thành lão sư, lý lịch sạch sẽ, xem ra mối liên hệ duy nhất giữa hắn và Lương Tử Oánh đã kết thúc kể từ khi tốt nghiệp cấp ba.
Như vậy Cù Lập Tu gặp gỡ Trần Kiết Nhiên là hoàn toàn trùng hợp.
Nghĩ lại thì, nam sinh mười bảy mười tám tuổi ngông cuồng, sau này hắn từng hẹn hò với vài cô gái, đương nhiên không có đạo lý chung tình với Lương Tử Oánh.
Cố Quỳnh tạm thời yên lòng, lẳng lặng quan sát, nghĩ lại, cho dù Cù Lập Tu có ác ý, thì trong mắt Cố Quỳnh, một lão sư sơ trung cũng chỉ là bóng nước mà thôi!
Cù Lập Tu vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, năm đầu tiên công tác dưới chức vụ lão sư, là một thanh niên năng động, những nam nữ sinh đều rất thích vị lão sư trẻ tuổi có sức sống này, có thể không quản lớn nhỏ chơi nháo cùng chúng.
Trần An An cũng thích Cù Lập Tu, nghe nói hắn và mẹ là bạn học cũ, thường hỏi hắn những chuyện về mẹ nàng thời đi học.
Năm đó Trần Kiết Nhiên không có gì đáng chú ý, nếu nàng không phải chị ruột Lương Tử Oánh, e sợ Cù Lập Tu cũng không nhớ nàng là ai, không biết kể thế nào, chỉ nói: "Năm đó lão sư và mẹ con ít chơi chung, cho nên rất nhiều chuyện không chú ý."
"Vậy năm đó người bạn thân thiết nhất với mẹ con là ai?"
"Nghĩ lại cũng thật lợi hại, bạn thân của mẹ con họ Cố, gọi là Cố Quỳnh, chính là tổng giám đốc công ty y dược Cố thị tiếng tăm lẫy lừng bây giờ, năm đó các nàng như hình với bóng."
"Người bạn thân nhất của mẹ con là Cố Quỳnh?" Trần An An há miệng muốn rơi luôn cằm.
Đùa gì thế? Thời điểm Cố Quỳnh xuất hiện, mẹ nàng hận không thể một cước đá cô văng xa tận Thái Bình Dương, trước đây hai người là bạn sao?
Trần An An muốn truy hỏi, đáng tiếc chuông vào lớp reo lên.

Cù Lập Tu luôn quan tâm con cái của đồng học cũ hơn một phần, đáng tiếc Trần An An một mực nói không hứng thú với môn địa lý, Cù Lập Tu gọi nàng lên bảng trả bài thì Trần An An vẫn trả lời vừa đủ, hắn không có cách nào khác, từ từ không còn gọi nàng.

Mỗi người có một lĩnh vực sở trường, không thích địa lý, tương lai thi đại học không chọn địa lý là được rồi, cũng chẳng phải việc gì to tát.
Cuối kỳ, Trần An An thi môn thể dục, nam sinh chạy 1000 mét, nữ sinh chạy 800 mét, cả lớp mấy chục học sinh chen vào hàng bắt đầu, đợi lão sư thể dục hô một tiếng liền lao ra, trong lúc hỗn loạn Trần An An bị ai đó giẫm gót chân, vừa chạy chưa tới 2 mét đã ngã bổ nhào trên đường băng, hai đầu gối chà xát túa máu, lòng bàn tay chống đỡ nóng như lửa thiêu.
"Dừng lại!" Lão sư hét lớn, vẻ mặt đại biến, xông tới kiểm tra thương tích của Trần An An.

Làm lão sư sợ nhất là học sinh bị thương, nếu phụ huynh đến trường đại náo, cho dù không nghiêm trọng đến nỗi bị đuổi việc, thì cũng đừng mơ đến chuyện thăng tiến.
"Bạn học Trần An An, thầy đưa em đến phòng y tế." Lão sư thể dục muốn đỡ Trần An An dậy.
Trùng hợp Cù Lập Tu ra căn tin mua nước, ngang qua thao trường nhìn thấy dòng máu chảy từ đầu gối Trần An An xuống bắp chân, hắn khiếp sợ, chạy tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chạy bộ không cẩn thận ngã bị thương." Lão sư thể dục đáp: "Cù lão sư, thầy đến rất đúng lúc, phiền thầy trông lớp giúp tôi mười phút, bây giờ tôi đưa bạn học này đến phòng y tế."
"Đưa đến phòng y tế thôi sao? Vết thương có vẻ rất nghiêm trọng, vạn nhất xử lý không tốt, hoặc là bị gãy xương thì sao?" Cù Lập Tu trầm tư một lúc, nhét ly nước vào tay lão sư thể dục, nói: "Vừa hay sáng nay tôi trống tiết, như vậy đi, tôi dẫn con bé đến bệnh viện kiểm tra, Trương lão sư, thầy chờ tôi báo với hiệu trưởng một tiếng."
"Vậy thì thật cảm ơn Cù lão sư!" lão sư thể dục cảm tạ, đặt Trần An An lên lưng Cù Lập Tu, nhìn hắn cõng nàng về hướng cổng trường học.
Trên đường đến bệnh viện, Cù Lập Tu thay Trần An An gọi cho Trần Kiết Nhiên, học sinh bị thương là chuyện đại sự, không thể không báo với phụ huynh.

Trần Kiết Nhiên nghe tin Trần An An té bị thương, gấp đến độ không nói hai lời chạy đến bệnh viện, đến nơi thì bác sĩ đã băng bó xong vết thương, không tổn hại đến xương, chỉ là vết thương ngoài da, bởi vì diện tích bề mặt da bị tổn thương lớn, vì lẽ đó trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng kỳ thực không sao.
Trần Kiết Nhiên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm nói: "Doạ chết mình rồi, doạ chết mình rồi..."
"Uống ngụm nước trước đi." Cù Lập Tu rót cho Trần Kiết Nhiên ly nước.
Trần Kiết Nhiên uống cạn, đem tâm tình đè xuống, mới nhớ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu, nhờ cậu đưa An An đến bệnh viện, làm lỡ công việc, thật xin lỗi."
"Bạn học cũ không nên khách khí a." Cù Lập Tu cười nói: "An An là viên ngọc quý cậu nâng trong tay, mình có thể không quan tâm con bé sao? Bạn học năm đó bây giờ đường ai nấy đi, mình cũng chỉ còn liên hệ với một mình cậu, nói thật với cậu, mình từ xa chuyển đến đây công tác, không có bạn bè gì, gặp được cậu mình rất cao hứng! Nếu cậu cảm thấy ngại thì từ nay đừng xem mình là người ngoài, sau này mình và cậu làm bạn.

Rảnh rỗi cùng nhau tụ tập, mình cũng không đến nỗi cô quạnh ở đất Lâm Uyên, cậu nói có đúng không?"
Lời nói này chân thành, lại không theo khuôn mẫu, Trần Kiết Nhiên nghe xong cảm xúc có chút dâng trào, kích động, nói: "Được, sau này chúng ta là bạn, Cù Lập Tu, cậu thật sự là người có lòng nhiệt tình, nếu cậu không chê, tối nay đến nhà mình dùng bữa đi, coi như mình cảm ơn cậu đã cõng An An đến đây."
"Không chê! Vừa vặn mình ăn cơm căn tin đến chán rồi, Trần Kiết Nhiên, hôm nay nhất định cậu phải đãi mình mấy mon ngon cho thoả!"
Trần Kiết Nhiên nói, đó là chuyện đương nhiên.
Ba người đợi lấy thuốc, buổi chiều Cù Lập Tu có tiết dạy, cẩn thận hẹn gặp lại vào buổi tối, Trần Kiết Nhiên cho hắn địa chỉ nhà.
Tối hôm đó Cù Lập Tu đúng hẹn mà tới, quả nhiên Trần Kiết Nhiên làm một bàn thức ăn ngon, Cù Lập Tu khen không dứt miệng.


Hắn là người thích nói chuyện, một buổi tối nói không ngừng nghỉ, cũng không biết vô tình hay cố ý, hỏi: "Trần Kiết Nhiên, sao chỉ có cậu và An An? Chồng cậu đâu?"
Trần Kiết Nhiên: "Mình..."
Trần An An trách móc: "Mẹ con còn chưa kết hôn mà, làm sao có thể có chồng?"
Cù Lập Tu: "Không kết hôn? Vậy An An..."
"Con là do mẹ con nhận nuôi."
"Hoá ra là vậy." Cù Lập Tu bỗng tỉnh ngộ, thấy mẹ con hai người đều không kiêng kỵ chuyện này, mới yên tâm thở phào: "Mình đã nghĩ, cậu và mình cùng tuổi, tại sao đã có con gái tận mười mấy tuổi? Hoá ra là như vậy, An An, năm đó lúc còn trên ghế nhà trường mẹ con đã là người tốt bụng, nàng nhận nuôi con cũng không có gì là lạ."
"Tâm địa tốt, tính khí tốt, lại nấu ăn ngon, Trần Kiết Nhiên, sau này nam nhân nào lấy được cậu, thực sự là người có phúc."
Cù Lập Tu cười cười nói.
Trần Kiết Nhiên cũng giễu cợt: "Cậu đừng nói móc mình, cũng không nhìn một cái mình thế nào."
"Thế nào? Mình thấy rất tốt!" Cù Lập Tu nói: "Trên đời, kẻ nhìn mặt mà bắt hình dong là người nông cạn, hai người bên nhau quan trọng là thấu hiểu, chia sẻ, như thế cuộc sống mới có tư vị, đúng không?"
Cù Lập Tu nói lời này khiến hảo cảm về hắn trong Trần Kiết Nhiên tăng thêm một tầng, thầm nghĩ cao trung không phát hiện, Cù Lập Tu là người có tư tưởng cao nhã như thế.
"Cù lão sư nói lời này, chắc không phải lão sư coi trọng mẹ con đó chứ?" Trần An An nháy mắt trêu ghẹo.

Truyện Khoa Huyễn
"An An đừng nói bậy!" Trần Kiết Nhiên quát khẽ, hướng về Cù Lập Tu: "Thật xấu hổ, An An bị mình dạy hư rồi, nói chuyện tuỳ tiện không suy nghĩ."
"Không việc gì." Cù Lập Tu cười ha ha, nói: "Thật ra đúng là lão sư muốn cưới một nữ nhân tính cách gần như mẹ con, đáng tiếc vừa mới đi làm, trong túi vẫn chưa có tiền, muốn sống yên phận ở Lâm Uyên này còn rất xa vời, nói gì đến chuyện thành gia? Trái lại để nữ nhân tốt như mẹ con theo lão sư chịu khổ, chỉ sợ mẹ con còn nhìn không lọt mắt a!"

Tán gẫu một hồi liền nói đến chuyện kết hôn rồi, Trần Kiết Nhiên biết hắn chỉ là trêu ghẹo Trần An An, nhưng mặt vẫn đỏ tới mang tai đứng ngồi không yên, trùng hợp lúc này có người gõ cửa, Trần Kiết Nhiên mượn cơ hội trốn thoát, dĩ nhiên vị khách không mời mà đến kia là Cố Quỳnh.
"Sao lại đến đây?" Trần Kiết Nhiên có chút sững sờ.
Cố Quỳnh nhìn nàng một mặt vô tội, trong lòng bực mình, đều nói đến kết hôn rồi, cô có thể không lên sao? Còn không đến, tiểu tức phụ của cô sắp trở thành tiểu tức phụ của Cù Lập Tu rồi.
Vốn tưởng Cù Lập Tu và Lương Tử Oánh không có mối quan hệ gì là có thể yên lòng, ai mà ngờ, hắn chủ ý muốn trêu ghẹo Trần Kiết Nhiên.
Hoặc là nói Trần Kiết Nhiên như món bảo bối bị bụi che hào quang, dù như vậy cũng đã bị người để ý, hôm qua là Lương Tử Oánh, hôm nay là Cù Lập Tu, ngày còn không biết sẽ là ai đây?
"Chưa ăn tối, đói bụng." Cố Quỳnh tựa làm nũng, cúi đầu bên tai nàng, cố ý làm ra dáng vẻ ám muội trước mặt Cù Lập Tu.
Cù Lập Tu là trai thẳng, căn bản không nhìn ra Cố Quỳnh và Trần Kiết Nhiên có gì mờ ám, lại nhất thời không nhận ra người đến là Cố Quỳnh, chỉ cho là chị em tốt của nàng đến chơi, nữ nhân chơi với nhau chính là như vậy, chẳng có gì lạ.
Ngay trước mặt người khác bày ra tư thế thân mật, tâm Trần Kiết Nhiên nhảy một cái, nàng muốn lùi về sau, lại bị Cố Quỳnh hững hờ giữ sau lưng, theo đà hướng về trong ngực, trái lại hai người dính càng gần hơn.
- ----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-09-23 22:45:23~2020-09-24 22:01:47 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên quần lót Đại thúc, chuyên nghiệp đi ngang qua 2 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Anna 2 bình; thiêu nha là thật sự, khách này 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui