Bất Công


Thị trấn Thạch Loan cách Lâm Uyên không xa, Cam Ảnh nhờ đồng sự đưa Trần Kiết Nhiên đến ga xe lửa, sau khi hắn trở về, cô vẫn không yên tâm, hỏi lại một lần, có phải đã tận mắt nhìn thấy nàng lên tàu?
"Đó là chuyện đương nhiên, giao việc cho tôi cô còn không yên tâm sao? Tuyệt đối hoàn thành sứ mệnh đưa em gái đến nơi an toàn." Đồng sự nhặt một quả quýt lên xé ra làm hai, đưa cho Cam Ảnh một nửa, lại hỏi: "Đội phó, sao cô quan tâm đứa trẻ đó như vậy a?"
"Phí lời, tiểu cô nương một thân một mình ra ngoài mưu sinh không dễ dàng, nếu tôi không thấy thì cũng thôi, chẳng lẽ biết rồi mà không quản?" Cam Ảnh xé múi quýt cho vào miệng, cười cười vỗ nhẹ lên đầu đồng sự: "Đừng quên chúng ta là cảnh sát, có thể giúp liền giúp, nếu không chẳng phải sẽ có lỗi với bộ cảnh phục này sao?"
"Vẫn là đội phó giác ngộ hơn người." Đồng sự cợt nhả né tránh, lại hỏi: "Có điều số tiền bị thu làm vật chứng không thể giải quyết nhanh như vậy, Trần Kiết Nhiên làm sao lấy được?"
Cam Ảnh cười không nói.
Đồng sự bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ -- đội phó, đó là tiền của cô sao? Cô gạt nàng?"
"Bớt dài dòng, cậu có trả lại cho tôi không? Đừng ở chỗ này cản trở tôi thanh nhàn." Cam Ảnh cười, xua xua đồng sự ra ngoài.
Hắn đoán không sai, 2000 tệ kia xác thực là của Cam Ảnh, cô suy đi nghĩ lại nhiều điểm, dựa vào tính khí của Trần Kiết Nhiên, nếu cho thêm nhất định nàng sẽ không nhận.

Nữ sinh đơn phương độc mã lăn vào đời, chỗ nào cũng cần dùng tiền, 2000 tệ thật không thấm vào đâu.

Cam Ảnh thở dài, chỉ hy vọng đứa trẻ này nhớ lời của cô, gặp chuyện khó khăn sẽ gọi cho cô, không cần gồng mình gánh vác.
...
7 giờ tối Trần Kiết Nhiên lên tàu, tới Lâm Uyên đã tờ mờ sáng.
Nhân lúc ngồi trên tàu nàng đã ngủ thêm một giấc, lúc này cơ thể tinh thần còn tốt, nhưng có chút đói bụng, nàng biết đồ bán ở trạm xe rất đắt, không dám mua, trực tiếp đi theo biển chỉ dẫn đến tàu địa ngầm.
Phố thị Lâm Uyên phồn hoa, đứng từ chỗ này cũng có thể thấy được chút ít, trạm tàu địa ngầm to lớn, dựa vào mấy con đường chia thành vài tầng, có sân ga ở tầng thứ 3 sâu dưới mặt đất, lại có sân ga trên đất 2 tầng, các chuyến tàu đan xen, hành khách nối liền không dứt, người người xếp hàng dài đợi soát vé, có nhân viên dẫn dắt khai thông.
Trần Kiết Nhiên đứng trước quầy vé chần chừ không biết làm sao, nhìn những tấm bảng bên trên, viết rõ hàng tá con đường và điểm đến.
Nàng đứng đó do dự rất lâu, người phía sau nóng lòng thúc giục: "Nhanh lên đi a? Không thấy nhiều người đang đợi sao? Rốt cuộc cô có mua vé hay không? Nếu không đi thì né sang một bên, đừng quấy rối."
"A...Xin lỗi!" Trần Kiết Nhiên hoảng hốt nhường vị trí của mình, đứng sang bên cạnh, người phía sau thấy rõ mặt nàng, biểu tình kinh hãi: "Mặt mũi như vậy thì đừng ra đường doạ người khác chứ? Đúng là phiền phức."
Hắn kêu la lớn giọng, những người vốn không tâm tâm cũng bị thu hút sự chú ý, chuyển ánh nhìn hướng về Trần Kiết Nhiên.
Ánh mắt của họ giống như kim đâm vào người nàng, Trần Kiết Nhiên vội vã cúi đầu, dùng tóc che khuất gương mặt, nhanh chóng rời đi.
Lâm Uyên là nơi có nhịp sống hối hả, mới sáng sớm, tàu điện ngầm đã chen chúc chật chội, người đi làm sợ đến muộn cho nên dù chật kín vẫn cố gắng chen vào, vài người đứng trong tư thế hai tay đỡ lên cửa không thể động đậy.
Cũng may sau khi đến trạm dừng Cao Phong hành khách liền vãn bớt, người người chia ra bốn phương tám hướng lên từng chuyến tàu khác, chung quanh lúc này thậm chí có thể dùng hai chữ vắng vẻ để hình dung, trên tàu chỉ còn sót lại vài công nhân viên.
Nhưng Trần Kiết Nhiên vẫn không biết mình nên đi đâu.
Có nên tới khu vực quanh trường Đại học Lâm Uyên để thử vận may? Trần Kiết Nhiên ngồi xổm trong góc, đặt ngón trỏ vẽ vẽ trên nền gạch bóng loáng, suy tư, nếu vậy nàng thuận tiện thăm dò môi trường sống, hơn nữa nơi đó nhiều sinh viên, khẳng định cũng có nhiều tiểu thương, vì vậy xác suất tìm được việc cũng cao hơn.
Trong mắt loé lên vài tia hưng phấn, nàng nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thực hành.
Đại học Lâm Uyên nằm trong trung tâm thành phố, bên cạnh còn có thêm vài trường đại học, với tiếng tăm lẫy lừng của Lâm Uyên, chắc chắn sinh viên tụ tập tiêu xài sẽ rất nhiều.

Sau khi Trần Kiết Nhiên mua xong vé tàu, trên người chỉ còn hơn 1800 tệ, lại nghĩ, hiện tại nàng không có nơi ăn chốn ở, cũng không có việc làm, nếu như ở nơi có chi phí quá đắt đỏ, phỏng chừng mấy ngày liền cháy túi, sau này biết phải làm sao?
Nàng nhìn nhân viên ga tàu mặc trên người bộ đồng phục màu đen, thiết nghĩ họ quen thuộc Lâm Uyên, nàng nên hỏi thăm một chút!
Nói không chừng có thể thu được hướng đi đúng đắn.
Trần Kiết Nhiên đứng dậy, bước lên phía trước, đột nhiên dừng chân, sờ sờ lên mặt.
Dùng dáng dấp này hỏi thăm, có lẽ sẽ doạ người khác.
Trần Kiết Nhiên cắn môi, kéo trong ba lô ra một cái tay áo T-shirt màu bạc, ngăn trở mặt của mình, mới tiếp tục bước lên, lấy hết dũng khí hỏi dò một người nhân viên ngồi bên cửa sổ: "Mỹ...Mỹ nữ, chào chị..." Trần Kiết Nhiên không biết cách tiếp cận người khác, lần đầu tiên thử làm chuyện này, trong lòng rất hồi hộp, nói chuyện gập gềnh trắc trở: "Xin...Xin hỏi..."

"Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?" Nhân viên mỉm cười nhìn thẳng Trần Kiết Nhiên.
"Tôi...Tôi vừa tới Lâm Uyên, muốn tìm một chỗ tạm thời lưu lại, xin hỏi ở Lâm Uyên nơi nào có chi phí sinh hoạt thấp một chút?"
"Chào cô, đầu tiên hoan nghênh cô đến Lâm Uyên." Cô gái phóng thích thiện ý: "Nếu như cô muốn tìm nơi có chi phí sinh hoạt tương đối thấp, tôi xin gợi ý vài điểm ngoại thành cách thành phố, ví dụ như khu Lâm Tây, khu Bắc Khâu, khu đại học Lâm Đông, khu gần cảng biển và trung tâm thành phố du khách đông đảo chi phí sẽ cao hơn."
Từng khu từng khu từ miệng nhân viên tuôn qua lỗ tai, ánh mắt Trần Kiết Nhiên mờ mịt, cô gái kia lại tiếp tục kiên nhẫn kiến nghị: "Trạm tàu điện ngầm này cách khu Lâm Tây tương đối gần, đứng tầm 5 phút là tới, nếu muốn đến Bắc Khâu, đoán chừng phải ngồi 20 phút, vì vậy tôi khuyên cô nên đến khu Lâm Tây, cô có thể xuống ở trạm giao lộ Tây Nam, nơi đó là ngoại ô thành phố, giá cả chi tiêu, phòng cho thuê cũng rẻ hơn rất nhiều."
Trần Kiết Nhiên nắm lấy trọng điểm trong lời nói, xuống tàu ở giao lộ Tây Nam, nàng cảm kích nói tiếng cảm ơn, đeo túi du lịch, đến quầy mua vé.
Quả nhiên giống lời nàng nói, nơi này cảnh tượng thật khác, nhà cao nhất cũng chỉ bảy, tám tầng, cột điện đan xen, hầu như trên cánh cửa ở mỗi toà nhà đều treo bảng có phòng cho thuê.

Trần Kiết Nhiên đánh bạo hỏi mấy nhà, tuy nhiên giá không rẻ, mỗi căn phòng trống có giá khoảng 1200, phòng đầy đủ tiện nghi thấp nhất là 1500, mà số tiền trong túi Trần Kiết Nhiên còn không đủ tiền cọc.
Hỏi một vòng, nàng cảm thấy có chút lạnh, bụng lại đói, bèn tìm quán ăn, ăn bát mì.
Cho dù nơi này đã là ngoại ô Lâm Uyên nhưng vật giá vẫn không rẻ.

Ở Tây Triều muốn ăn một bát mì có thịt chỉ 7 tệ, còn ở đây muốn ăn bát mì trứng phải trả 12 tệ, Trần Kiết Nhiên gọi mì trứng, ăn như người chết đói mấy ngày, ngay cả nước mì cũng uống sạch.
Từ tối hôm qua đến giờ, lúc này Trần Kiết Nhiên mới có đồ ăn lót dạ, ăn uống no đủ, lại thấy quán vắng khách, nàng chủ động nói chuyện phiếm với chủ quán, hỏi thăm quanh đây có nơi nào cho thuê trọ giá cả hợp lí hay không.
Bà chủ nhiệt tình vừa ghi chép cái gì đó, vừa đáp: "Cô muốn tìm nhà trọ thì không thể ở lại đây, chỗ này ở bên cạnh ga tàu điện ngầm, tiền thuê nhà không thể có giá mềm, cô ngồi xe buýt đi xa ga tàu một chút, ở đó tiền thuê nhà sẽ rẻ hơn, áng chừng 800 tệ một tháng.
Một tháng 800 tệ? Vẫn nằm ngoài khả năng của nàng.

Trần Kiết Nhiên cảm ơn bà chủ sau đó lại hỏi thăm người trên đường, tìm ra trạm xe buýt.
Nàng nói năng ngày càng trôi chảy, không còn lắp bắp e dè như trước, mới phát hiện giao tiếp với người ngoài cũng không quá đáng sợ.
Lần này, Trần Kiết Nhiên xuống xe ở một nơi vắng vẻ hơn nữa, nàng tiếp tục tìm phòng, quả nhiên giá cả thấp hơn, có điều nàng vẫn không kham nổi.
Nơi này có nhiều quán cơm nhỏ, bên ngoài hàng quán dán bảng tuyển người làm bao ăn bao ở, tiền lương 3500 tệ đến 4000 tệ một tháng, so với Tây Triều thì cao hơn nhiều.

Trần Kiết Nhiên dự định giải quyết chuyện việc làm trước, nói không chừng có thể một công đôi việc, có luôn chỗ ở.
Nàng ghé vào vài nơi, thế nhưng ai ai cũng lắc đầu.

Trần Kiết Nhiên chủ động hạ thấp tiền lương, nói là một tháng chỉ cần nhân 2000 tệ là được, dù vậy vẫn không người nào đồng ý thuê nàng.
Cuối cùng, một chủ quán thấy nàng thành khẩn, không nhịn được mà nói: "Học sinh, trên mặt cô...Cái này..." Hắn e dè nói rõ, tự chỉ tay trên mặt mình một vòng: "Thực sự quá đáng sợ, chỗ chúng tôi chỉ là quán ăn nhỏ, không chỉ thuê người phục vụ mà còn là thuê người rửa rau rửa chén, tiếp khách, cô như vậy, chỉ sợ khách chưa vào cửa đã bị cô doạ chạy mất rồi, đối với chuyện làm ăn của chúng tôi thật không tốt! Đừng nói 2000 mà ngay cả cô muốn làm không công tôi cũng không thể thuê cô, cô đừng trách tôi nói thẳng, mọi người kiếm cơm đều không dễ dàng, cô nên đi chỗ khác hỏi thì hơn."
Mấy câu nói, thẳng thắn thành thật, khiến tâm Trần Kiết Nhiên lạnh thấu, nàng loanh quanh đến khi đường sá lên đèn, vẫn không tìm được người nguyện ý thuê mình.

Một buổi chiều, Trần Kiết Nhiên không chỉ phỏng vấn cho vị trí phục vụ, mà còn có bảo vệ, nhân viên phụ bếp, nhưng đều thất bại, vết sẹo khổng lồ trên mặt, còn ai dám thuê nàng đây?
Tại sao muốn tìm một công việc phổ thông lại khó đến vậy?
Nàng kéo dài thân thể nặng nề ngồi bên lề đường, nhìn mấy tiểu thương đẩy xe bán đồ ăn chiếm lĩnh mặt đường.
Thiết nghĩ nàng không có tiền vốn.
Không sao, trời không tuyệt đường người.


Nàng dùng sức xoa xoa mặt, lấy lại tinh thần.
Cam Ảnh từng nói với nàng, khổ tận cam lai, nàng từng nếm trải đau khổ, ngày tháng sau này nhất định sẽ thuận thuận lợi lợi, không cần ủ rũ, phải sống tích cực.
Trần Kiết Nhiên đứng dậy tìm quán mì, chuẩn bị dùng bữa tối.
So với bên cạnh ga tàu điện ngầm, mì trứng ở đây 10 tệ một bát, nhưng Trần Kiết Nhiên vẫn không nỡ.
"Bà chủ, có thể cho tôi một bát mì dầu muối, sau đó bán rẻ cho tôi một chút được không,...Tôi, tôi không có nhiều tiền như vậy." Trần Kiết Nhiên gạt bỏ mặt mũi, thương lượng với bà chủ.
Câu nói này nếu là nàng ngày trước, chắc chắn sẽ kiên quyết không mở miệng, những món đồ nàng không thể mua, chỉ cần dừng bên ngoài ngắm nhìn cho thoả là được rồi, sẽ không mất mặt trả giá, nàng không muốn đem khó khăn của mình đổi lấy sự thương hại của người khác.
Nhưng Trần Kiết Nhiên của hiện tại không thể để ý nhiều như vậy, cho dù xấu hổ hơn nữa, chỉ cần có thể tiết kiệm tiền, mặt mũi tôn nghiêm có đáng gì? Sống tiếp mới là việc quan trọng.
Lúc này đã quá giờ cơm, trong quán khách không nhiều, bà chủ đang chuẩn bị đóng cửa, thấy Trần Kiết Nhiên vào một mình đã không muốn tiếp, nhưng nhìn nàng gầy gò, ăn mặc cũ kỹ, mới động lòng trắc ẩn làm một bát mì theo yêu cầu, cuối cùng lấy 5 tệ.
Bát mì kia rất nhiều mì, nhiều đến nỗi không có nước dùng, bà chủ múc một chén canh xương đưa cho Trần Kiết Nhiên, bên trên thái thêm mấy cọng hành xanh biếc, dậy mùi thịt nức mũi.
"Cái này coi như dì cho cháu, không cần trả tiền, uống đi." Bà chủ kéo ghế ngồi bên cạnh nàng.
Viền mắt Trần Kiết Nhiên ấm nóng, sương mù mờ ảo, cảm kích vô cùng, khàn giọng đa tạ.
"Nhanh ăn đi." Bà chủ cười cười: "Để nguội ăn sẽ không ngon."
Bát mì chỉ có dầu và muối, đối với người bình thường chắc chắn rất khó nuốt, thế nhưng Trần Kiết Nhiên lại ăn say sưa ngon lành, gắp hai đũa lớn cho vào miệng, trên bàn có tương ớt, nước tương, nhưng nàng tuyệt nhiên không động vào.
"Ăn chậm thôi, cẩn thận kẻo nghẹn." Bà chủ thay nàng lau một vệt mồ hôi: "Nhạt nhẽo như thế mà cháu có thể ăn vào sao? Có muốn thêm một chút tương ớt? Thứ này tự tay dì làm, mùi vị rất ngon."
"Không cần." Quả thực Trần Kiết Nhiên mắc nghẹn, đưa tay tạc tạc vào ngực, nhuận khí, bưng chén canh xương uống một ngụm lớn, đẩy vắt mì mắc kẹt xuống thực quản, cười cười: "Cháu trả ít tiền, ăn thế này là được rồi, tương ớt đều là tiền, cháu không thể để bà chủ lỗ vốn."
Bà chủ mở cửa tiệm nhiều năm, từng gặp những kẻ giả nghèo giả khổ, những kẻ thoải mái ăn một bát mì hận không thể cuỗm luôn cả hộp khăn giấy, nhưng chưa từng thấy đứa trẻ nào thành thực tới vậy, thành thực đến nỗi làm người đau lòng.
Tuổi của con gái của bà so với Trần Kiết Nhiên không chênh lệch nhiều, nhìn vết sẹo trên mặt lại thấy nàng một thân cô độc dốc sức bươn chải, không dám tưởng tượng nếu con gái của mình phải trải qua những việc tương tự...
Mỗi một điểm lo lắng, ánh mắt nhìn Trần Kiết Nhiên lại từ ái thêm mấy phần, ôn nhu hỏi nàng đến từ đâu, tại sao một mình chạy đến Lâm Uyên.
"Cháu đi làm công." Trần Kiết Nhiên vừa ăn vừa cười.
"Cháu không đi học sao?"
"Làm công kiếm tiền, tích góp học phí, sau đó đi học." Trần Kiết Nhiên thả đũa xuống, vỗ vỗ bụng, đây là bữa ăn no nhất mấy ngày nay: "Cảm ơn dì."
"Cảm ơn cái gì, đâu phải dì cho không cháu." Bà chủ nghe nàng nói tích góp tiền đi học, đau lòng thay nàng: "Cháu tìm được việc rồi sao?"
"Không có." Trần Kiết Nhiên vò đầu: "Cháu như vậy," nàng chỉ chỉ mặt của mình: "Rất doạ người, lại không có bằng cấp, nên không chỗ nào muốn thuê."
Nàng thản nhiên nói với người khác về vết sẹo trên mặt, thời điểm đó trong lòng khẽ đau, nhưng trên mặt cố làm ra dáng vẻ ung dung.
Bà chủ nhìn nàng, thở dài: "Trước khi tìm được việc làm, mỗi ngày cháu hãy đến đây ăn cơm đi, con gái một mình bươn chải ở bên ngoài không dễ dàng, có thể bớt chỗ nào hay chỗ đó, đúng rồi, cháu có chỗ ở chưa?"
Thật ra bà chủ cũng dán bảng tuyển người, nhưng bà không có ý nhận Trần Kiết Nhiên.
Bà còn phải nuôi gia đình, trên dưới có già có trẻ, con gái năm nay học đại học năm nhất, chính là thời điểm cần dùng tiền nhiều nhất, một tháng trừ chi phí thuê nhân công và điện nước tiền lời từ cái quán nhỏ này không nhiều, mỗi ngày đều vất vả sớm tối, nếu như miễn cưỡng thuê Trần Kiết Nhiên, e sợ khách hàng sẽ không dám vào cửa.
Kỳ thực đối với Trần Kiết Nhiên, mỗi ngày có thể tới đây ăn bát mì nhạt đã là đại ân đại đức, nàng vô cùng cảm kích.
Trần Kiết Nhiên nói nàng vẫn chưa tìm được chỗ ở, bà liền giới thiệu cho nàng một nhà trọ quen biết.
Phòng trọ này cho thuê dưới hình thức ở ghép, một phòng chen mười mấy tấm giường, không có điều hoà, kín gió, không khí ẩm mốc, một đêm 20 tệ, không cần tiền cọc, mà quán trọ bên cạnh, một phòng một giường lớn giá lên đến 180 tệ.
Nơi này không cần nói cũng biết, an ninh chắc chắn không đảm bảo, Trần Kiết Nhiên ngủ không yên, cả đêm chỉ lo ôm ba lô, nàng sợ bị người cướp mất.
Nàng rơi vào giấc mộng, lúc bắt đầu cảm giác rất tốt, nhưng đảo mắt cuồng phong liền kéo tới, nàng còn mơ thấy một nữ nhân xinh đẹp, đột ngột biến thành ác ma, mặt xanh nanh vàng muốn uống máu nàng.


Trần Kiết Nhiên thất kinh hét một tiếng, ngồi dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt thân thể, mở mắt ra mới phát hiện trời đã sáng choang.
Nàng vuốt vuốt tóc cột gọn, ổn định thần hồn, vươn mình xuống giường, tiếp tục tìm việc.
Trần Kiết Nhiên tìm tới nhà vệ sinh công cộng, vặn vòi nước rỉ sắt rửa mặt, súc miệng, nhìn vào tấm gương, xác nhận tóc tai gọn gàng, dùng sức vỗ vỗ má.
Mãi đến khi mặt đỏ phừng, mới thu đủ dũng khí.
Cần nỗ lực tìm việc làm, nàng ghi nhớ lời của Cam Ảnh, tự yêu lấy mình, chăm sóc bản thân, sau này mọi thứ đều sẽ tốt lên.
Mọi thứ đều sẽ tốt lên, nhưng không phải hôm nay.
Trần Kiết Nhiên lại trải qua một ngày miệt mài nhưng không thu được kết quả, thời điểm ngồi trong quán, ánh mắt buồn buồn.
"Vẫn không tìm được việc làm sao?" Bà chủ hỏi.
Trần Kiết Nhiên lắc đầu, trầm mặc ăn mì.
Bà chủ thở dài, nhìn tờ giấy đỏ tuyển nhân viên của mình, không nói gì.
Đã đến ngày thứ ba, vẫn như cũ, không có công việc.
Trần Kiết Nhiên ăn mì, bà chủ cầm một quả táo đến cho nàng.
"Đây là?" Trần Kiết Nhiên kinh ngạc.
"Quà bình an, hôm nay là đêm giáng sinh, ăn rồi liền bình an."
Trần Kiết Nhiên giật mình nhớ đến, hôm nay là ngày 24 tháng 12.
Ngày mai chính là sinh nhật nàng.
Nháy mắt nàng đã 19 tuổi.
19 năm qua, nàng chỉ trải qua một ngày sinh nhật đúng nghĩa, chính là thời điểm ở bên cạnh Cố Quỳnh.
Đáng tiếc ngày hôm đó, nàng đã quên ước nguyện.
Bởi vì lúc đó quá mỹ mãn, Trần Kiết Nhiên tự cảm thấy điều ước mọi năm đã trở thành hiện thực, nàng hài lòng, không còn ước nguyện thêm điều gì.
Trần Kiết Nhiên đón lấy quả táo, im lặng một lúc, sau đó tiếp tục ăn mì.
Càng ăn càng mặn.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn vào miệng.
Không được khóc.
Trần Kiết Nhiên giơ tay áo lên mạnh mẽ lướt qua, khịt khịt mũi, càng ra sức ăn mì.
Không được khóc, phải cười, nàng muốn vui vẻ hơn, nàng muốn yêu chính mình.
Sinh nhật năm nay, không ai quấy rối nàng, nàng có thể tự mua cho mình một cái bánh gatô, đường đường chính chính ăn mừng sinh nhật.
Mà không phải dựa vào sự bố thí của người khác.
Trần Kiết Nhiên nuốt nước mắt trở lại.
Hốc mắt đỏ ngầu, nhưng không lưu một giọt lệ.
Thời điểm nàng ăn mì, một nữ nhân trung niên đi vào cửa hàng, hẳn là bạn của bà chủ, vừa tiến đến đã hô to tên bà chủ.
Bà chủ ngẩng đầu, cười tươi: "Chịu rời khỏi chiếu bài rồi a? Sao nào, hôm nay thắng bao nhiêu tiền?"
"Này, chẳng buồn nói, ba nhà ăn một mình tôi thua, thảm rồi." Nữ nhân trung niên tiện tay kéo ghế.
"Không phải đánh bài là như vậy sao? Có thua có thắng?" Bà chủ rót cho người kia chén nước.
Nữ nhân trung niên nhận lấy, uống một hớp, thở dài: "Ngày hôm nay thật xui xẻo, đánh bài thua cũng thôi, nhân viên chê công việc cực khổ nên cũng nghỉ rồi, ôi, bà nói xem, tại sao người trẻ tuổi bây giờ đều không thể chịu khổ? Tôi còn đang tính tăng lương để hắn quay lại đây.
"Không nói những cái khác, công việc đó quanh năm lấm lem, kỳ thực không có tiền đồ, làm sao họ đồng ý làm dài lâu?"
"Hôm nay hắn vừa nghỉ tôi đã phát sầu, thật không dễ tìm người thay thế, tôi gấp đến độ đứng ngồi không yên."
Trần Kiết Nhiên thu toàn bộ cuộc hội thoại vào tai, đứng dậy tự đề cử mình: "Dì muốn tìm người làm công phải không? Dì thấy cháu thế nào?"

Hai người không hẹn, cùng nhau quay đầu nhìn nàng.
"Cháu?" Người phụ nữ trung niên nhìn nàng một chút: "Nhìn cháu gầy yếu không có nổi ba lạng thịt, công việc này hết sức vất vả, sao cháu có thể làm?"
"Đúng vậy." Bà chủ vội phụ hoạ: "Tiểu Trần, bà ấy đang tuyển người dọn vệ sinh, các nam nhân khoẻ mạnh đều chê khổ cực, dì biết cháu tìm việc sốt ruột, nhưng lương một tháng chỉ 1600 tệ, không đáng, nghe a di, từ từ tìm việc a?"
Hai người khuyên Trần Kiết Nhiên đừng nhảy vào hố lửa, nhưng nàng lại giống như chộp được cơ hội: "Dì, miễn là dì chịu thuê cháu, mỗi tháng một ngàn ba...Không một ngàn hai là được! Dì cho cháu thử đi, ngược lại dì cũng không thiệt thòi, đúng không?"
Nữ nhân trung niên cảm thấy cũng có đạo lý, nhìn nàng khẩn thiết, do dự một lúc, xét thấy hiện nay vẫn chưa tìm được người thích hợp, gật đầu đồng ý: "Được, lát nữa dì sẽ nói với cháu giờ làm việc và quy định, cháu nhất định phải nhớ kỹ."
"Ôi, cảm ơn dì! Cảm ơn dì!" Trần Kiết Nhiên kích động.
Rốt cuộc nàng đã thành công tìm được việc làm, tuy tiền lương không cao, nhưng cẩn thận tiết kiệm vẫn có thể để dành đủ học phí a.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng chừng sai lầm, đại khái ngày mai mới sẽ có Cố Quỳnh phân cảnh, xin lỗi hại các vị trắng chờ mong.
------------
Một điểm giải thích rõ ràng..

harry potter fanfic
Có người mang theo chính mình chủ quan phán đoán đến xem của ta văn, ta chỉ muốn nói không cần phải.
Cái gì báo thù làm mất mặt loại hình sảng văn tình tiết đều là chính các ngươi ức nghĩ ra được, ta chưa từng có đã nói đây là một quyển làm mất mặt báo thù sảng văn, hoặc là cứu rỗi văn.
Đây là một phần công rất tra máu chó văn, biết máu chó là có ý gì sao? Này bài này thật sự không một chút nào thoải mái, tại sao không nghe ta tại văn án, chương 1 bên trong khuyến cáo? Tại sao muốn nhìn sảng văn độc giả muốn tới tìm ta? Buông tha lẫn nhau có được hay không? Ta cầu các ngươi, thật sự.
Viết văn đã rất mệt, ta không muốn tốn cùng không thích xem máu chó văn người battle, ngươi không thích xem máu chó tra công văn, liền đi tìm ngươi thích xem xem có được hay không? Tại sao phải cùng ta lẫn nhau dằn vặt đâu?
Ngươi cho rằng chính là ngươi cho rằng sao? Ta từ đầu tới đuôi lúc nào viết quá đây là một phần cứu rỗi văn? Ta tại văn án, chương 1, cùng với sau đó rất nhiều chương bên trong đều đang nhắc nhở đây là một phần tra công văn, công tra, phi thường tra, cũng nhắc nhở qua độc giả phân rõ tiểu thuyết cùng hiện thực.
Ta xưa nay chưa từng nói đây là một phần cứu rỗi văn, cũng xưa nay chưa từng nói đây là một phần làm mất mặt báo thù sảng văn.
Đây chính là một phần công rất tra máu chó văn mà thôi.
Muốn nhìn làm mất mặt báo thù sảng văn ngươi có thể đi sảng văn loại hình bên trong tìm, hà tất đến theo ta dây dưa đâu? Này bài này không có báo thù làm mất mặt, cũng khó chịu, chính là lại ngược lại tra lại máu chó.
Còn có nói tam quan bất chính, ngươi không thích chính là tam quan bất chính sao? Ngươi nói cho ta này bài này điểm nào tam quan bất chính?
Trần Kiết Nhiên biết Cố Quỳnh phạm tra sau có tiện hề hề tiếp tục quấn quít lấy nàng sao? Không phải không cần nàng bố thí lập tức liền đi thái độ? Nàng sinh hoạt cảnh ngộ to lớn cực khổ có nghĩ tới coi thường mạng sống bản thân sao? Không phải vẫn một mực ở kiên trì lý tưởng của chính mình dũng cảm sinh hoạt? Ta có đối với văn trung sai lầm hành vi phát biểu quá bất kỳ chính diện đánh giá sao?
Ngươi không thích chính là tam quan bất chính, liền muốn từ thế giới này biến mất? Ngươi sẽ không không nên nhìn sao? Tấn Giang liền còn lại ta này một quyển văn sao ta xin hỏi ngươi?
Thích xem sảng văn tại sao không đi tìm sảng văn xem? Thích xem cứu rỗi văn tại sao không tìm cứu rỗi văn xem? Tại sao muốn tới tóm lấy của ta máu chó tra công văn mắng ta tam quan bất chính?
Vốn là dùng tam quan đánh giá một quyển văn chính là một loại ràng buộc tác giả sáng tác tự do bầu không khí, hiện tại làm sao biến thành như thế chuyện đương nhiên chuyện? Các ngươi là cảnh sát sao? Có quốc gia phát giấy phép sao? Tại sao muốn chung quanh xuất cảnh?
Ta nguyên tưởng rằng đem hết thảy lôi điểm tại văn án cùng chương 1 rõ rõ ràng ràng nói ra sẽ tránh khỏi loại tình huống này phát sinh, kết quả vẫn là phát sinh.

Lẽ nào viết máu chó văn, đắp nặn tính cách không hoàn mỹ nhân vật liền đáng đời bị mắng sao? Ta đến cùng đã làm sai điều gì? Dựa vào cái gì cô đơn chỉ bởi vì ta văn viết ngươi không thích ngươi liền đến mắng ta, liền đến chửi bới của ta tam quan?
Ta trái pháp luật phạm tội sao? Ta làm trái với đạo đức sự sao? Tại sao muốn tại bình luận khu thăng đường? Ngươi đến cùng là cái gì rắp tâm?
Ta đều nói mắng nhân vật OK, tùy tiện mắng, chỉ cầu các ngươi không cần tăng lên trên tác giả không cần thay vào hiện thực là được, tiểu thuyết trong thế giới sự để nó ở lại tiểu thuyết thế giới, thay vào hiện thực đi nháo liền vô vị.
Thật sự, thích xem báo thù ngược tra sảng văn có thể đi tìm sảng văn nhãn mác, Tấn Giang có sảng văn nhãn mác, không cần tóm lấy của ta ngược văn nhãn mác không tha, ta không chịu đựng nổi.
Ngươi thế nào cũng phải cho phép trên thế giới có thích xem máu chó ngược văn cùng yêu viết máu chó ngược văn người tồn tại chứ? Cũng không thể e ngại ngươi mắt ngươi liền đuổi tận giết tuyệt không phải? Cho chúng ta lưu một thở dốc địa phương đi, cầu ngươi.
Những kia chửi đến rất khó nghe 0 điểm bình luận hiện tại cũng đã bị báo cáo cắt bỏ (Không phải ta xóa, là quản lý viên xóa, ta không có như vậy đại quyền lực), hi vọng yêu thích này bài này độc giả ở thêm 2 phân bình, đem còn sót lại mấy cái ảnh hưởng chúng ta tâm tình bình luận đè xuống.

(Không sai, ta dùng chúng ta, là chỉ ta, cùng với giống như ta ham muốn máu chó văn cùng tốt môn, tác giả cùng độc giả xưa nay đều không phải đối lập, chúng ta ham muốn nhất trí, chúng ta chính là chưa từng gặp mặt bằng hữu, ta đều đem thích xem của ta văn độc giả xem là đồng nhất phe cánh người, ta biết ta không cô đơn.)
Thích xem máu chó văn độc giả đem vì thích xem máu chó văn đánh vào công bình trên, để bọn họ biết chúng ta vẫn có được chúng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui