Bất Công


Ba tháng nữa sẽ đến kỳ thi giáo tư chứng, Trần Kiết Nhiên không tìm việc làm, mà tìm một phòng đơn ở ngoại thành Lâm Uyên, an tâm ôn tập.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ để vừa một cái giường, một tủ treo quần áo, cách trường học của Trần An An rất xa, từ nhà đến trường đi về mất mấy tiếng đồng hồ, thế là Trần An An bắt đầu ra ở trọ, mỗi cuối tuần Trần Kiết Nhiên lên đón nàng, hai mẹ con đi chợ làm cơm, cùng nhau ăn bữa ngon.
Điều kiện sinh hoạt lập tức trở nên tệ hơn, so với thời gian ở căn phòng dưới tầng hầm còn không bằng, cái giường đơn thậm chí không đủ để mẹ con các nàng xoay trở, Trần An An đi theo mẹ, vui vẻ chịu đựng, không nói nửa câu tức giận trách móc, càng không hỏi Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh xảy ra chuyện gì, thường xuyên tiếp sức cho Trần Kiết Nhiên: "Mẹ, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, mẹ nhất định có thể thi đậu, dựa vào kinh nghiệm thi cử của con, trước một kỳ thi lớn, quan trọng nhất chính là phải giữ tâm thái cân bằng."
Cố Quỳnh dưỡng bệnh xong, sau khi trở lại công ty phải giải quyết một đống vấn đề tồn đọng, lại đến tổng kết hàng năm, kiểm tra báo cáo tài vụ, xây dựng kế hoạch năm sau, sứt đầu mẻ trán.

Chờ đến khi có thời gian trống mới tìm nơi ở của Trần Kiết Nhiên, Trần Kiết Nhiên không ngạc nhiên chút nào.
Chỉ dựa vào cách mà người ta tôn sùng gọi một tiếng "Cố tổng", Cố Quỳnh muốn tra ra nơi ở của nàng quả thực dễ như trở bàn tay.
Trần Kiết Nhiên không cho Cố Quỳnh vào nhà, nàng khoá cửa muốn ra chợ mua thức ăn, không muốn làm trễ nãi thời gian, liền ra hiệu Cố Quỳnh theo sau: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
"Mình đến đón cậu về nhà."
"Tôi không có nhà."
"A Nhiên, mình suy nghĩ lại việc liên quan đến Chu Tiểu Vũ, mình thật sự đã sai, nếu như từ lúc bắt đầu mình đã nghe lời cậu, đoạn tuyệt không lui tới, thì sẽ không phát sinh những chuyện sau đó, cậu theo mình về đi, sau này mình sẽ không như vậy nữa."
Không biết Trần Kiết Nhiên có nghe hay không, chỉ thấy nàng dừng lại, ngồi xổm trước một hàng rau vẫn còn đọng nước, chăm chú lựa chọn thực phẩm.
Phiên chợ ngoại thành ầm ỹ, vệ sinh kém xa bên trong siêu thị khu Lâm Hải, vách tường xi măng rạn nứt, bên dưới còn dính một mảng bùn đen nhớp nháp, tất cả thực phẩm đều được người bán bày biện trên cái bao da rắn trải trên đất, sau đó bắt đầu hét to rao bán, lối đi không quá nửa mét, người sát người di chuyển trong đám đông.
Cố Quỳnh đứng bên cạnh Trần Kiết Nhiên, đột ngột mũi giày bóng lưỡng bị người nào đó đạp lên một cái, đôi giày da màu trắng nhất thời nhiễm một vệt bùn đen.
"Xin lỗi a." Người giẫm vào chân cô thuận miệng nói một tiếng xin lỗi rồi rời đi.
Cố Quỳnh nén giận nói không có gì, cẩn thận tìm chỗ đứng, lại bị người bán hàng rong quát lớn: "Này, đừng giẫm lên hàng của tôi! Đi ra chỗ khác mà đứng!"
Cố Quỳnh như con thiên nga rơi vào ổ gà, cô và chợ rau thật sự không hợp.
Mua rau xong tiếp tục đi vào bên trong, Trần Kiết Nhiên đi tới chỗ bán gà, Trần An An nói muốn uống canh gà, Trần Kiết Nhiên dự định mua gà quê, chờ nàng về sẽ nấu cho nàng ăn.
Chỗ bán gia cầm so với chỗ bán rau dưa càng buồn nôn hơn nhiều, mùi hôi làm người ta nôn mửa là chuyện không cần phải nói, mấy chục con gà rụt cổ chen nhau trong lồng tre, Trần Kiết Nhiên chọn một con gà sống, thời điểm người bán xách con gà ra, trên chân gà còn dính phân, Cố Quỳnh liếc mắt nhìn, buồn nôn nhiều lần, suýt chút nữa ói ra.
Trần Kiết Nhiên buồn cười, vị đại tiểu thư này lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên xem người khác giết gà.
Dọc đường đi, Cố Quỳnh nín thở không dám hô hấp, cô cảm thấy trên người mình lúc này ắt hẳn nhiễm mùi gia cầm tươi sống, cho dù rời khỏi chợ rồi, vẫn cảm thấy mỗi hơi thở đều mang theo mùi mấy con gà lúc nãy, hận không thể tìm chỗ nào tắm rửa thật sạch, đổi quần áo từ đầu đến chân, sau đó ném bộ quần áo cũ này ra xa, không muốn mặc lại lần thứ hai.

Trước kia Trần Kiết Nhiên vẫn cẩn thận che giấu cuộc sống tàn tạ trước mặt Cố Quỳnh, bất luận là thời học sinh, hay sau đó gương vỡ lại lành, rốt cuộc bây giờ nàng đã có thể triệt để cắt dứt ý niệm này, trước mặt Cố Quỳnh nàng thích làm gì thì làm, không cần đem hết toàn lực ẩn giấu cái gì.

Đây chính là nếp sinh hoạt chân thực của nàng, dạo chợ mua thức ăn, mặc quần áo tối màu, bớt ăn bớt mặc.
Đây là cuộc sống của người bình thường, người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng như Cố Quỳnh làm sao có khả năng thích ứng.
Gần về đến nhà, Cố Quỳnh nói: "A Nhiên, theo mình về đi."
Trần Kiết Nhiên không hề lay động: "Cố Quỳnh, tôi ở đây, còn muốn đi đâu?"
Cố Quỳnh cố chấp lặp lại: "Theo mình về nhà."
Trần Kiết Nhiên khẳng định: "Cố Quỳnh, hai chúng ta không thể có nhà, không thể bên nhau, không thể có tương lai."
"Là cậu tự mình nói, cậu yêu thích mình."
Lặp đi lặp lại, nói nhiều thì vô vị, lần trước Trần Kiết Nhiên đã nói đủ nhiều, không muốn phí lời, bước vào phòng, ngăn Cố Quỳnh ngoài cửa.
Cố Quỳnh như cái tượng gỗ dựng ngoài cửa, đợi rất lâu, mãi đến khi xung quanh vắng lặng không người qua lại, mới di chuyển thân hình.
Sau khi về đến nhà, Cố Quỳnh suy nghĩ suốt đêm.
Ngày Trần Kiết Nhiên rời đi nàng nói rất nhiều, cái gì yêu Trần Kiết Nhiên lúc trước hay Trần Kiết Nhiên hiện tại, lại nói Trần Kiết Nhiên chỉ muốn yêu chính mình, hôm đó Cố Quỳnh có chút không tỉnh táo, không nhớ rõ, thứ nhớ nhất chính là Trần Kiết Nhiên muốn kết thúc.
Nói một tràng có yêu hay không, khúc mắc của Trần Kiết Nhiên, xem xét đến cùng, nằm gọn trong hai chữ: Tự tin, hoặc là bốn chữ: Cảm giác an toàn.
Gặp phải một chuyện khó khăn liền lùi bước, chăm chú lùi mình vào trong vỏ trai, chỉ có như vậy mới bảo vệ được chính mình, đây là phản ứng tự vệ.
Trong lòng Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh là kẻ cao cao tại thượng chi phối người khác, mà nàng là kẻ tầm thường ở cõi giun dế, không có công việc, không nơi nương tựa, không chút tự tin.
Cố Quỳnh muốn nhìn nhận Trần Kiết nhiên từ vị trí bình đẳng, nhưng vị trí của hai người bất bình đẳng là điều không thể chối cãi, Cố Quỳnh dồn lực ép cho ngang bằng, cũng là lảo đà lảo đảo, miễn là cô muốn, thì có thể lật tung bất cứ lúc nào.
Cho dù Cố Quỳnh biết rõ trong lòng mình nghĩ gì, sẽ vĩnh viễn cùng Trần Kiết Nhiên đồng nhất đứng ở trục hoành, muốn che chở cho nàng, không bao giờ làm nàng tổn thương, nhưng đứng từ góc nhìn của Trần Kiết Nhiên, chỉ là Cố Quỳnh tạm thời không siết chặt bàn tay, phàm là không biết lúc nào cô cao hứng, Trần Kiết Nhiên liền bị bóp chết.
Nói tới cùng cái Trần Kiết Nhiên gọi là càng yêu bản thân mình hơn, cũng chỉ là muốn cân bằng thêm một điểm, đáng tiếc như muối bỏ biển, bản thân nàng cũng hiểu rõ điều này.
Mấy ngày sau, Cố Quỳnh một lần nữa đến cửa nhà Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên vừa mở cửa, Cố Quỳnh liền nói: "Mình muốn theo đuổi cậu."

Không cho Trần Kiết Nhiên có cơ hội hiểu: "Cái gì?"
"Mình muốn theo đuổi cậu." Cố Quỳnh giải thích: "Không cần quay về, là bắt đầu lại từ đầu, A Nhiên, không Trần Kiết Nhiên, bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ theo đuổi cậu một lần nữa, cậu có thể từ chối mình, có thể lạnh nhạt với mình, cũng có thể dùng chổi rơm đuổi mình đi, thế nhưng mình muốn theo đuổi cậu, đuổi tới ngày cậu kết hôn, mình sẽ chết tâm."
"Cô..."
"Mình sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn gì, mình theo đuổi cậu, dựa vào bản lĩnh của chính mình, nếu thật sự không đuổi kịp, mình chấp nhận."
Đối mặt với Cố Quỳnh chấp nhất, Trần Kiết Nhiên ngao ngán: "Cố Quỳnh, dựa vào điều kiện của cô, hoàn toàn có thể tìm thấy một người giống như Chu Tiểu Vũ, một người yêu cô đến không thể kiềm chế."
"Mình chỉ cần cậu."
Ánh mắt Cố Quỳnh trước giờ chưa từng kiên định như thế.
"Tuỳ cô, ngược lại tôi không đáp ứng." Trần Kiết Nhiên đóng cửa lại.
Kỳ thực Cố Quỳnh không có động thái gì đặc biệt, mười ngày nửa tháng đều không lộ mặt.
Chủ nhật cuối cùng của năm, Lương Tử Oánh hai năm chưa lộ diện đột ngột đến nhà.
Lương Tử Oánh biết đạo đức Cố Quỳnh nằm ở đâu, vốn nghĩ dùng Cù Lập Tu kích thích cô, để Cố Quỳnh kiếm chuyện sinh sự gây rối với Trần Kiết Nhiên, không nghĩ tới cố Quỳnh thông minh hơn nàng tưởng.
Một kế không được thì dựng thêm một kế, Lương Tử Oánh ra quân át chủ bài, Chu Tiểu Vũ.
Hai người vô tình quen biết, lúc đó Chu Tiểu Vũ đang học cao trung, nghe xong buổi toạ đàm của Lương Tử Oánh ở đại học Lâm Uyên, sau khi tan lớp nằm nhoài bên bục giảng, nói ước mơ của nàng sau này chính là thi vào Lâm Sư đại, hơn nữa còn muốn giống như Lương Tử Oánh bây giờ.
Ngày đó bắt gặp ánh nhìn của Chu Tiểu Vũ, Lương Tử Oánh phút chốc hoảng hốt, thật giống như nhìn thấy Trần Kiết Nhiên thời cao trung, thế là kế thượng tâm đầu.
Chu Tiểu Vũ chỉ là nữ sinh mười bảy mười tám tuổi mà thôi, gần như một lòng sùng bái Lương Tử Oánh, Lương Tử Oánh mềm giọng hống nàng, nàng liền cam tâm tình nguyện báo danh đến Lâm Sư Đại, lại cam tâm tình nguyện giăng bẫy Cố Quỳnh.
Chỉ là sau đó có vài việc nằm ngoài dự liệu của Lương Tử Oánh, Chu Tiểu Vũ quá ngu, chủ động đến khiêu khích Trần Kiết Nhiên, để Trần Kiết Nhiên nắm được đầu mối.
Nhưng cũng không quá quan trọng, quan trọng là Lương Tử Oánh đã đạt được mục đích -- Trần Kiết Nhiên triệt để không còn đặt hi vọng nơi Cố Quỳnh.
Chuyện này có nghĩa là Trần Kiết Nhiên đang đau khổ dằn vặt, vừa vặn để Lương Tử Oánh nhân cơ hội tiếp cận.
Lương Tử Oánh mang rất nhiều đồ đến, cho rằng Trần Kiết Nhiên thương tâm gần chết, nội tâm trống vắng, chắc chắn sẽ không tính toán một lỗi sai nhỏ của nàng ngày trước.
Trần Kiết Nhiên không thèm nhìn một cái, trực tiếp ném đi một mạch, mặt mày Lương Tử Oánh không dễ nhìn, nụ cười co giật.
"Cút, tôi không muốn thấy cô." Nếu Trần Kiết Nhiên người gõ cửa là Lương Tử Oánh, thì nàng đã không mở cửa.

"Chị!" Lương Tử Oánh dùng tay chen vào khe cửa, không để ý ngón tay bị cánh cửa ép chặt: "Cho dù chúng ta không phải chị em ruột, cũng nương tựa lẫn nhau sống mười tám năm, chị thật sự không niệm tình cũ sao?"
Trần Kiết Nhiên nhìn nàng, nụ cười cương cứng, hỏi vặn: "Lương Tử Oánh, giữa tôi và cô có cái gì tính là tình cũ?"
Lương Tử Oánh nghẹn lời.
Trần Kiết Nhiên giúp nàng nói: "Cô trọng tình trọng nghĩa, vì lẽ đó có thể xông vào nhà tôi làm nhục tôi đúng không?"
"Đó là vì em hồ đồ mất lí trí, chị, em đã sám hối, cho nên hai năm qua mới không tìm chị, em làm ra chuyện như vậy, em không phải người, nhưng cũng chỉ vì em quá yêu thích chị, tất cả những điều này đều là lỗi của Cố Quỳnh, nếu không có cô ta, hai chúng ta sẽ không ra nông nỗi này, em với chị mới là người cùng một chiến tuyến, chị nên oán hận Cố Quỳnh mới phải!"
Trần Kiết Nhiên cười trào phúng: "Lương Tử Oánh, so với Cố Quỳnh cô còn không bằng, tốt xấu gì Cố Quỳnh biết người nào làm người đó chịu."
"Cố Quỳnh Cố Quỳnh, chị đã chia tay với cô ta rồi, trong đầu vẫn đều là hình bóng cô ta?" Con ngươi Lương Tử Oánh đỏ chót: "Cố Quỳnh là kẻ thối nát, đáng để chị nhớ như vậy sao?"
Trần Kiết Nhiên nhìn Lương Tử Oánh, trong mắt lẫn vài tia đáng thương.
Lương Tử Oánh bị ánh mắt thương hại làm cho tức giận: "Trần Kiết Nhiên sao chị có thể tàn nhẫn như vậy, Cố Quỳnh ngoắc mười đầu ngón tay chị đã ngoan ngoãn chạy theo, từ sơ trung em đã bắt đầu yêu thích chị, yêu thích chị nhiều năm như vậy, mà chị nỡ đối xử với em như vậy?"
"Nhưng tôi không thích cô." Trần Kiết Nhiên nói: "Tôi hận cô, là cô cướp lấy cuộc đời của tôi."
Rốt cuộc có thể quang minh chính đại nói ra, Trần Kiết Nhiên cảm thấy trầm tích hai mươi mấy năm qua được phun ra khỏi lồng ngực, ánh mắt trong trẻo lên không ít.
Đây là chuyện đê hèn mà Trần Kiết Nhiên không muốn thừa nhận nhất, đời này nàng không có ưu điểm gì, chỉ có một điểm lương thiện, bây giờ nói ra, thì ra một điểm thiện lương nàng cũng không có, nàng chỉ là tiểu nhân nhu nhược, sẽ oán hận, sẽ đố kỵ, sắc mặt đáng ghê tởm.
"Chị hận em?" Lương Tử Oánh lầm bầm lặp lại một lần, nụ cười trở nên quỷ dị vặn vẹo: "Chị hận em."
"Vậy em cũng không ngại để chị hận em thêm một điểm." Ngữ khí Lương Tử Oánh bình tĩnh đến kỳ dị.
Trần Kiết Nhiên bỗng nhiên ngửi được mùi nguy hiểm.
"Cô..." Trần Kiết Nhiên trợn to hai mắt.
Đã không còn kịp, Lương Tử Oánh dùng một cái khăn lông che miệng Trần Kiết Nhiên.
Khoang mũi hít vào một lượng bột mịn, Trần Kiết Nhiên mất đi ý thức.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với ta ngày hôm qua kích động hành vi hướng về độc giả xin lỗi, ta rất xấu hổ, không nên lỗ mãng, ảnh hưởng độc giả xem trải nghiệm.
Khiến cho hiện tại nội dung vở kịch đều cảm thấy không kích thích.
Lại nói một điểm đi, tại sao Cố Quỳnh không phải cặn bã nhất, nhưng là thảm nhất?
Bởi vì Trần Kiết Nhiên không còn gì khác.
Không sai, cũng là bởi vì Trần Kiết Nhiên không còn gì khác.

Nàng không giống ta đã từng viết quá bất luận cái nào nhân vật.
Tỷ như Hà Mặc Thiên, trước đây là thiên chi kiêu tử, cho dù ngồi tù mười năm, sau khi ra tù vẫn cứ có bản lĩnh dựa vào chính mình thu được một phần không tệ sinh hoạt, huống hồ sau đó đổ án, rửa sạch tội danh của nàng, làm cho nàng hãnh diện.
Tỷ như Quý Thần Ly, mặc dù là cô nhi, nhưng là có tỷ tỷ tráo, từ nhỏ đã là Bá Vương, cho nên nàng mới dám làm ra bức Minh Lãng kết hôn chuyện như vậy, bởi vì nàng coi trời bằng vung.
Tỷ như Tiêu Đồng, là gia đình tình huống cùng Trần Kiết Nhiên tối như một, thế nhưng nàng có tài hoa, ngăn nắp (Chí ít bề ngoài ngăn nắp), được người tôn kính, cho dù ẩn lui sau khi cũng không cần vì dưới một bữa cơm làm sao bây giờ mà phát sầu.
Trần Kiết Nhiên không còn gì khác tạo nên nàng cực đoan tự ti, vì lẽ đó Cố Quỳnh không cách nào lấy một cao cao tại thượng thân phận đến yêu nàng.
Lại một, Cố Quỳnh rơi xuống đám mây, không phải là bị động rơi xuống, mà là chủ động từ bỏ.

Ta cho rằng ta tại văn trung đã làm nền đến rất rõ ràng, Cố Quỳnh chính là cái luyến ái não, trong xương cùng Trần Kiết Nhiên là như thế, hi vọng không buồn không lo quá hơi nhỏ tiền tháng ngày, cái gọi là tổng giám đốc, công ty, tất cả đều là bị nàng phụ mẫu sắp xếp, mẫu thân nàng đẩy nàng đi tới, nàng xưa nay đều là thái độ thờ ơ.

Trước đây không từ chối là bởi vì không nhúc nhích lực, muốn cùng Trần Kiết Nhiên cùng một chỗ, đương nhiên liền có thể nhận rõ cái gì mới phải cuộc sống mình muốn.
Trần Kiết Nhiên là cái nhu nhược người bình thường, Cố Quỳnh cũng chỉ là một bị đẩy tới địa vị cao nhu nhược người bình thường (Đương nhiên nàng so với người bình thường xinh đẹp gấp trăm lần).
Vì lẽ đó tuy rằng đều đang nói Cố Quỳnh thảm, thế nhưng ta cho rằng Cố Quỳnh đã là của ta máu chó văn bên trong hiếm thấy người hạnh phúc, lão bà hài tử nóng giường đầu, cùng Trần Kiết Nhiên đồng thời chữa khỏi mặt, làm việc với nhau, đồng thời dưỡng hài tử.
Kỳ thực của ta văn bên trong vẫn tôn sùng người bình thường hạnh phúc.

Đại khái là bởi vì ta nội tâm thật sự tin tưởng người bình thường hạnh phúc chính là viên mãn nhất hạnh phúc chuyện này đi.
Nói quá nhiều, hi vọng cái này cũng là ta một lần cuối cùng đem mình viết văn ý nghĩ giải thích cho độc giả nghe đi.
Tác giả là không nên đối với mình tác phẩm bình thuật quá nhiều.
----------
Cảm tạ tại 2020-10-20 10:49:11~2020-10-21 12:06:00 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn, hoa nở phú quý 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi 2 cái; louisezhong, một con hiên E, Thất Đoạn Cận, nổ thành Mạt Mạt, km, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Quốc gia là ta đối tượng 50 bình; cùng cũng 40 bình; giống như đúc yên hỏa 13 bình;hhhhhhfy, di nhớ đến 10 bình; Tiểu Bàn từ 8 bình; con mèo cuộc sống hạnh phúc 5 bình; Anna 2 bình; thiêu nha là thật sự, lão tài xế mang mang ta 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui