Bắt Cóc Em Về Làm Vợ


• Tại phòng y tế
"Á...." Vương Nguyên nhăn mặt kêu lên.
"Nhẹ tay thôi." Triệu Dĩnh lo lắng nói với giáo viên y tế vết thương trên trán cậu tuy chỉ là ngoài da nhưng sức đập rất mạnh chỉ sợ là sẽ tổn hại đến não.
"V...vâng...!" Giáo viên y tá run rẩy trả lời.
Trời ạ bà vốn đang rất thong thả uống trà thì đột nhiên có hai người mặc áo đen xông vào khiến bà sợ muốn chết tiếp theo đó là một người đàn ông dẫn theo sinh viên trường này bước vào.
• Rầm...* Một lần nữa cánh cửa phòng lại bị đạp một cách hung hăng khiến cho mọi người trong phòng đều giật mình.

Còn cánh cửa như sắp bị bể.
"Nguyên Nhi...." Vương Tuấn Khải bước vào tuy khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng anh đang thật sự rất tức giận.
"Tuấn...Khải..."
"Các người bảo vệ thế nào hả ?" Anh tức giận hét lên cũng may là trước mặt cậu nên anh có thể kìm chế không đánh cho mấy tên ám vệ một trận.
"Xin lỗi chủ tử."
"Tuấn Khải anh đừng trách họ.

Là lúc đầu do em không muốn họ ra mặt thôi." Cậu nắm lấy cánh tay anh khẽ lên tiếng.

"Cút hết ra ngoài mau.

" Vương Tuấn Khải đanh mặt lại lạnh nhạt lên tiếng.
Ngay cả giáo viên y tế cũng run rẩy mà chạy ra khỏi phòng.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại anh và cậu.

Vương Tuấn Khải quay sang nhìn cậu khuôn mặt có chút tái xanh thấy anh nhìn cậu gượng cười "Em...không sao ! chỉ hơi choáng thôi."
"Nghỉ học đi." Anh thở dài lên tiếng.
"Tuấn....Tuấn Khải."
"Sai lầm của anh là đã cho phép em đi học đó."
"Em không sao.

Khó khăn lắm em mới được đi học chỉ mới ngày đầu thôi mà em còn mới quen được bạn nữa.

Em không thể nghỉ đâu ."
"Không được ."
"Tuấn Khải...chỉ còn một năm nữa là em tốt nghiệp rồi...Anh à..." Vương Nguyên nũng nịu nói cậu lắc lắc cánh tay anh nài nỉ.

Khuôn mặt anh vẫn chẳng có chút biểu tình không lên tiếng.
"Đi mà....cho em đi học....em sẽ tự bảo vệ mình mà..."
"...." Lại một lần nữa im lặng.

Vương Nguyên hết cách đành phải dùng đến chiêu cuối cùng.

Cậu hít một hơi thật mạnh ôm lấy cánh tay anh mè nheo
"Chồng à....đừng giận mà cho em đi học đi.


Nha nha , có được không ?"
Từ cái miệng nhỏ xinh phun ra chữ "Chồng à" mỗi lần anh giận cậu đều dùng cách này đều công dụng cả và lần này cũng không ngoại lệ.

Nghe hai từ ngọt ngào ấy lòng của Vương Tuấn Khải bỗng nhẹ hẳng dù rất vui nhưng anh lại làm bộ mặt lạnh như tiền quay sang nhìn cậu "Chỉ lần này thôi đấy."
"Ừm.

em biết rồi." Cậu cười tươi khóe miệng Vương Tuấn Khải cũng cong lên anh cưng chiều vuốt tóc cậu "Có đau lắm không ?"
"Không đau Anh đưa tay nâng mặt cậu lên hôn lên vết thương ngay trán nhìn thấy vết thương này trong lòng nhất thời tức giận hận không thể ngay lập tức giết chết tên khốn nào làm cậu ra nông nỗi này.

Anh vốn là đang họp ở công ty điện thoại đột nhiên nhận được tín hiệu từ sợi dây chuyền anh tặng cậu anh vội vã giao phó tất cả mọi việc lại cho hai tên kia.

Tức tốc chạy đến đây trên đường đi cứ nơm nớp lo sợ cậu xảy ra chuyện.

Lũ ám vệ vô dụng !!
"Về nhà thôi cặp của em cứ để ám vệ đến lấy." Anh lạnh nhạt lên tiếng.
Nghe câu nói của anh Vương Nguyên mở tròn mắt "Không phải anh nói..."
"Em bị thương rồi về nhà nghỉ đi.


Mai sẽ lại đến lớp."
"Thì ra là vậy ! " Cậu thở phào.
Vương Tuấn Khải ôm ngang eo bế cậu lên Vương Nguyên giật mình la lên "Anh...làm gì vậy ?"
"Không phải em nói đầu vẫn còn choáng sao ? Để anh bế em lên xe."
"Không cần ! em tự đi được." Vương Nguyên vùng vẫy.
"Ngoan ngoãn ngồi im đi." Anh sải bước khóe miệng lại vô thức giương lên.
Ám vệ đứng chờ ở ngoài thấy anh bước ra liền cúi đầu chào.

Anh hất mạnh về phía bên trái hiểu ý ba ám vệ liền đi đến lớp Z.
Anh lại thong thả bế cậu đi dọc hành lang Vương Nguyên che mặt xấu hổ nói "Ai daaaa...!Anh thật không biết ngượng sao ?"
"Không !" Một câu trả lời ngắn gọn dành cho câu hỏi của cậu.
Vương Nguyên đành phải ngồi im cho anh bế dụi đầu vào lồng ngực anh thật là xấu hổ chết mất.

Thấy hành động của cậu Vương Tuấn Khải bật cười rồi bước lên xe ra khỏi trường tổng hợp Diamond đi về tòa nhà của riêng hai người....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận