Bắt Cóc Em Về Làm Vợ


Vương Nguyên quay đầu lại có chút ngỡ ngàng "Tuấn Khải ? Sao anh lại ở đây ?"
"Có chút chuyện !" Vương Tuấn Khải nhàn nhã nói.
Triệu Dĩnh thấy anh thì cúi đầu chào "Đi mua đồ sao không dùng thẻ anh đưa ?"
"Ưm...không cần em có thể tự trả." Vương Nguyên cười nói.
Lúc trước anh có đưa cho cậu một cái Platinum Card nói là khi nào cần thì hãy sử dụng nhưng cậu cũng có thẻ tín dụng riêng nên không cần dùng đến.
"Mau tính tiền !" Vương Tuấn Khải đanh mặt lại hất mặt về phía chiếc thẻ mà anh đưa ý muốn nói hãy dùng cái thẻ ấy.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Platinum Card trước mắt có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó vui mừng muốn ngất đi Platinum Card là cái khái niệm gì? Bên trong thẻ chính là quẹt tiền không giới hạn chỉ có những nhà tài phiệt hay những thương gia giàu có mới sở hữu được cái thẻ quý báu này.

Người phục vụ hai tay cầm lấy quẹt một lần rồi luyến tiếc trả lại cho anh.
Vương Tuấn Khải đưa tay cầm lấy chiếc thẻ bỏ vào trong bóp cầm lấy hai món đồ trên quầy thu ngân sau đó nắm tay cậu ra ngoài "Tuấn Khải để em cầm con voi." Vương Nguyên chìa tay mong đợi con voi to bự ấy từ anh Vương Tuấn Khải mỉm cười đưa cho cậu.

"Ấy Tuấn Khải ! Cái tên chết tiệt này cậu làm tôi đi tìm đấy." Một giọng nói tức giận phát ra vừa mới bước ra khỏi cửa Dịch Dương Thiên Tỉ đã xối xả nói.
"Chuyện gì ?" Vương Tuấn Khải bình thản nói như anh vô tội.
"Thiên Thiên !" - Vương Nguyên nghiêng đầu từ đằng sau con voi bằng bông.

Quả thật con voi ấy rất bự do cậu nhỏ con hay do con thú bông ấy cao to mà che hết cả tầm nhìn của cậu "Chào anh."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cái đầu mới ló ra của Vương Nguyên hơi bất ngờ một chút à...anh đã hiểu lí do vì sao tên bằng hữu của anh đột nhiên biến mất "Chào em."
Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẩy quay sang vô vãi Vương Tuấn Khải cười hắc hắc"Thì ra cậu đột nhiên biến mất là do phát hiện cậu bé này sao ?"
"Hửm ? Có chuyện gì vậy ?" Vương Nguyên khó hiểu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.
"Vừa nãy tụi anh đang đi khảo sát thị trường cửa hàng thì cậu ta đột nhiên bỏ đi đâu mất.

Hóa ra là do em!"
Câu nói của anh khiến hai gò má cậu ửng hồng Vương Tuấn Khải liếc Dịch Dương Thiên Tỉ anh đưa tay cầm lấy con thú bông trong tay Vương Nguyên sau đó lạnh lùng nói"Cậu đi một mình đi."
Anh thong thả kéo Vương Nguyên đi đến nơi đậu xe của anh.

"Tên kia..." Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận hét lên.

Thấy chủ nhân rời đi Triệu Dĩnh cũng bỏ đi.


Dịch Dương Thiên Tỉ chán nãn lấy điện thoại gọi thêm bằng hữu đi cùng.
Vương Tuấn Khải tay xách nách mang một đống đồ do cậu mua.
Chợt phát hiện ra tay cậu rất lạnh trên tóc còn phủ ít bông tuyết liền mau chóng đưa cậu vào xe.

Anh để đồ vào trong cốp xe sau đó ngồi vào trong cầm lấy hai bàn tay cậu đưa lên miệng thổi cho ấm nóng lên "Sao không mang bao tay ?" - Anh lạnh nhạt nói áp hai bàn tay nhỏ nhắn vào tay anh.
"Em...quên !" Lòng bàn tay anh rộng lớn bao trọn tay cậu Vương Nguyên cũng cảm nhận được sự ấm áp tươi cười nói.
"Sẽ bị cảm ! Phải biết chăm sóc bản thân !" Anh nhẹ nhàng phủi lớp tuyết trên tóc cậu cưng chiều nói.
"Em biết rồi...hih...trên tóc anh cũng dính tuyết nè !" Vương Nguyên híp mắt nói cậu đưa tay lên phủi phủi mấy hạt tuyết trắng kia.
"Về nhà thôi."
"Vẫn còn sớm anh không cần đến công ty sao ?"
"Không cần !" Chiếc xe bắt đầu di chuyển "Sao lại mua nhiều đồ đến vậy ?" Vương Tuấn Khải vừa lái xe vừa hỏi.
"Em mua để chuẩn bị cho tối nay còn nữa em còn mua quà cho anh Tiểu Hổ và cả bác quản gia nữa." Cậu vui vẻ nói.

"Vậy sao ? Là quà gì vậy ?"
"Không nói cho anh biết đợi khi nào em tặng thì anh mới được biết !"
"Bí mật đến vậy sao ?"
"Vâng !" Vương Nguyên làm bộ dạng đầy bí mật lém lỉnh cười cười.

Vương Tuấn Khải bật cười đưa tay nhéo cái má ửng hồng của cậu rồi tiếp tục lái xe.

thoáng chốc đã ra khỏi trung tâm thành phố tập !
Về với tòa biệt thự phương tây to lớn và yên tĩnh....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận