Bắt Cóc Em Về Làm Vợ


Vương Nguyên ngồi xuống nhưng rồi lại đứng dậy cậu đi đến chiếc quầy đựng những chiếc rổ kết xinh đẹp bên trong là những chiếc cài áo đáng yêu khăn choàng bằng len được làm bằng tay với những màu khác nhau cậu xem trên báo chỉ biết đây là một tiệm bánh có bán những nguyên liệu làm bánh chứ không hề biết ngay cả những thứ này cũng có bán những thứ này.

Cậu quay sang ám vệ tươi tắn hỏi "Triệu Dĩnh anh thấy cái ghim cài áo này có được không ?"
"Rất đẹp !" Triệu Dĩnh mỉm cười gật đầu đây cũng là lần đầu tiên Triệu Dĩnh cười với người khác lúc ở trên xe Triệu Dĩnh và Vương Nguyên nói chuyện rất thân thiết Vương Nguyên vui vẻ gọi Triệu Dĩnh là Tiểu Dĩnh như là một cái tên riêng của Triệu Dĩnh.
"Vậy lấy cái này !" – Vật nhỏ nhắn trên tay của Vương Nguyên là cây ghim cài áo bằng kim loại ở đầu có gắn một trái golf đen lấp lánh như pha lê phía dưới trái golf gắn sợi dây bi lủng lẳng phía dưới rồi được đính vào trên thân cây cài tạo thành một vòng bầu dục.

Cậu đưa mắt qua nhìn những chiếc khăn choàng cổ bằng len lựa lấy một cái màu đỏ cầm lên.

Cách đan thật khéo léo cậu muốn tặng quà giáng sinh cho Vương Tuấn Khải đang phân vân không biết nên tặng gì thì bây giờ cậu cũng đã có quyết định.
"Thiếu gia! Đây là những món đồ cậu cần !" Người phụ nữ bước ra trên khuôn mặt kia vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.
"Cô à cháu muốn mua thêm những thứ này gói lại dùm cháu.


Gói riêng nhé" Vương Nguyên đưa chiếc khăn len cùng cây ghim cài áo cho người phụ nữ ấy bàn tay mảnh khảnh và hơi gầy cầm lấy bước đến quầy thu ngân để gói lại cẩn thận.

Sau một hồi người phụ nữ ấy đưa cho cậu hai món quà gói xinh xắn "Của thiếu gia đây !"
"Tính tiền dùm cháu"
"Của cậu hết 350 tệ."
Vương Nguyên đưa cho người phụ nữ ấy đúng với số tiền cần trả sau đó cúi đầu chào ra về "Thiếu gia ! Xin chờ đã !" Chính là lúc cậu định bước ra cửa người phụ nữ xinh đẹp ấy chợt gọi cậu bà tiến lại đưa cho cậu một hộp bánh màu trắng tươi cười nói "Đây là bánh mà tôi tặng cậu ! Tên tôi là Hoàng Ngọc Lan.

"
"Ơ sao có thể chứ !" Vương Nguyên ngạc nhiên nói.
"Không sao đây là quà dành cho khách hàng ." Người phụ nữ híp mắt cười.

Vương Nguyên phân vân sau đó mới đưa tay nhận cậu lịch sự cúi đầu cảm ơn "Cảm ơn cậu !"
"Giáng sinh vui vẻ !" Hoàng Ngọc Làn cúi đầu chào kết thúc sự chào đón bằng 1 câu chúc mừng.

"Giáng sinh vui vẻ ! " Cậu cũng lịch sự nói niềm nở bước ra khỏi cửa.

Chiếc xe Porsche vẫn đứng nguyên vị trí chờ cậu.
Phát hiện ra cậu đang đi tới Tiểu Tường bước ra mở cửa cho cậu "Tiểu Dĩnh khi nào rãnh chúng ta đến đây nhé."
"Vâng."
"Cậu chủ ngài còn muốn đi đâu nữa không ?" Tiểu Tường cung kính hỏi.
"Ừm...tôi muốn đi mua một chút quà Tiểu Tường anh có biết cửa hàng bán quà nào đẹp không ?"
"Tôi biết thưa cậu chủ.

Để tôi đưa cậu đi." Tiểu Tường mỉm cười nói.
"Được !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận