Bắt Cóc Em Về Làm Vợ


Vương Tuấn Khải nhìn vợ nhỏ khóe miệng giương lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ Vương Nguyên đứng dậy xắn tay áo lên cởi áo giúp anh.

Chiếc áo sơmi nằm gọn trên móc treo.

Khuôn mặt cậu vô cùng nghiêm túc gỡ miếng băng trên vai anh ra.

Nhìn vợ nghiêm túc như vậy Vương Tuấn Khải có chút bất ngờ khi cậu làm việc gì đó thì luôn nghiêm túc như vậy sao ?
"Có đau lắm không ?" Vương Nguyên nghiêng người hỏi.
"À...cũng đau." Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày .
"Anh....à...em....cái..." Cậu như đang muốn nói cái gì đó nhưng lại xấu hổ không dám lên tiếng.
Cứ ngập ngừng mãi thấy cậu như vậy Vương Tuấn Khải lạnh nhạt cất tiếng "Tháo thắt lưng ra."
"Hơ..." Vương Nguyên giật mình khuôn mặt thoáng đã đỏ ửng.

Cậu run run tháo thắt lưng cho anh chiếc thắt lưng nhanh chóng bị rút ra.
Thấy cậu không ngừng run rẩy Vương Tuấn Khải mới lên tiếng "Em cần anh chỉ từng chút sao ? Với lại...em cần gì phải run như vậy ? Em đang suy nghĩ cái gì đen tối sao ?"
"Kh...không có ! Em không suy nghĩ gì hết !" Vương Nguyên giật mình vội lắc đầu xua tay phủ nhận.

"Thật vậy sao ?"
"Ư...ừm..."
"Vậy tiếp tục đi !"
Cậu ngẩn người tiếp tục ? Tức là cậu phải giúp anh cởi hết đồ ra sao ? Vương Nguyên mím môi cậu nhắm mắt lại sau khi cởi bỏ hết đồ giúp anh Vương Nguyên nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác đưa khăn tắm cho anh quấn lất phần hông.

Vương Tuấn Khải cười khẽ đưa tay cầm lấy lợi dụng lúc cậu quay đi chỗ khác dùng hai tay thong thả quấn khăn.

Tay phải vẫn hoạt động bình thường.
Đợi khi cậu cất tiếng hỏi đã xong chưa anh lại buông tay phải xuống giả vờ nhăn nhó trả lời "Xong rồi."
"Anh....bước vào bồn tắm đi."

"Chúng ta...tắm chung " Vương Tuấn Khải cười tà Vương Nguyên nghe câu nói của anh xấu hổ mà đỏ mặt cậu gằn giọng nói
"Anh mà không nghiêm túc là em mặc kệ anh đấy nhé !"
"Anh có chỗ nào không nghiêm túc?"
"Chính là lúc nãy."
"Anh đâu có nói đùa !"

"Anh...anh..." Cậu mím môi nghiến răng nghiến lợi mà nói tiếp "Vương Tuấn Khải anh đừng nghĩ tay anh bị thương mà thừa cơ ăn hiếp em đấy ."
"Bình thường anh vẫn ăn hiếp em mà."
"Anh..." Vương Nguyên như tức đến nghẹn họng người đàn ông này cái gì cũng có thể nói được.

Thật là tức chết cậu mà.
Vương Tuấn Khải thấy cậu có vẻ tức giận liền lên tiếng "Mau lên em để cho anh như thế này hoài sao ?"
Vương Nguyên bặm môi trừng mắt nhìn anh dù sao anh cũng đang bị thương...phải nhẫn nhịn.

Cậu kéo cánh tay trái của anh Vương Tuấn Khải ngồi trong bồn tắm từ từ tận hưởng cậu lấy khăn kì lưng cho anh.
Trong lòng anh rạo rực cả lên khóe miệng lâu lâu lại giương lên Vương Nguyên "làm việc" khá nghiêm túc tuy rằng cậu có thể nghe thấy và cảm nhận được tiếng tim đập thật đều khi chạm vào người anh nhưng cậu vẫn cậu giữ bình tĩnh.

Bởi vì chỉ cần cậu có một hành động nào đó kì lạ thì anh sẽ lập tức biến thành sói nhào tới mà ăn cậu dù cho anh có đang bị thương hay không.
Sau một hồi tắm rửa cho anh xong Vương Nguyên run run đứng dậy cậu cảm thấy hơi lạnh rồi....Vương Tuấn Khải đứng dậy quấn khăn ngay hông anh nhìn cậu đưa tay chạm vào bên gò má hồng hồng "Sao vậy ?"
"Ưm...hơi lạnh...." Cậu híp mắt trả lời sau đó lau người giúp anh.

Vương Tuấn Khải nói cậu ở lại tắm anh ra ngoài tự mặc đồ.

Còn dặn là tắm nhanh kẻo bị cảm Vương Nguyên cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Ngồi bắt chéo chân trên sofa mềm mại anh chăm chú nhìn màn hình laptop thông tin hiện lên trong màn hình với dòng chữ màu đỏ nổi bật "Tập đoàn tài chính CNA chính thức kí hợp đồng và hợp tác lâu dài với tập đoàn kinh doanh nhà hàng Thương Phong."
"Đã bắt đầu rồi sao ?" Thanh âm lạnh lẽo vang lên thật khẽ ánh mắt anh đục ngầu rất đáng sợ thật không biết lúc này anh đang suy nghĩ gì chỉ thấy vẻ mặt thật rất thích thú..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận