Hiểu rõ nhất
"Cái gì?" Cảnh Diễn không thể tin nổi nhìn Tô Hiểu Mộc, cặp tài liệu trên tay không tự chủ rơi xuống đất, gian nan lặp lại, "Em có? Là . . . . . có em bé?"
Tô Hiểu Mộc đang lau tóc, giương mắt nhìn người đàn ông còn đang ngây ngốc kia, híp mắt nở nụ cười: "Vâng, gần hai tháng rồi." Cô ném khăn lông qua một bên, thanh thản đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, cầm tay của anh hỏi, "Làm sao, anh không vui sao?"
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô, trái tim Cảnh Diễn đập mạnh và loạn nhịp một cái, ôm cô ở trong lòng mình, cúi người hôn xuống cái trán trơn bóng của cô: "Đứa ngốc, sao anh có thể không vui? Là vui mừng đến. . . . . . không biết nên phản ứng thế nào cho phải. . . . . ."
Trong gương, khóe môi của anh khẽ cong lên, bàn tay nắm cả đầu vai cô có chút run rẩy, những chi tiết nhỏ này cũng đã tiết lộ tâm tình của anh rồi.
Tô Hiểu Mộc cũng mím môi cười, đầu ngón tay hơi mát vuốt ve cái cằm mọc đầy râu của anh, dọc theo hầu kết dần dần nhảy xuống, một đường lan tới lồng ngực của anh, thì thầm: "Thật sự vui mừng? Vậy làm sao lạnh nhạt như vậy chứ?"
"Hiểu Mộc. . . . . ." Cảnh Diễn đè lại bàn tay không an phận của cô nắm thật chắc, hơi thở nặng thêm, anh hít một hơi thật sâu, mới nói, "Em đừng suy nghĩ nhiều! Anh đương nhiên là rất vui vẻ, anh. . . . . . em muốn làm thế nào mới tin anh?"
Ầy, muốn bộ dạng tỏ ra mừng như điên của Cảnh Diễn, quả thật là quá khó khăn cho anh rồi.
Tô Hiểu Mộc bật cười lắc đầu.
Ngón cái của Cảnh Diễn ở trong lòng bàn tay của cô vẽ vòng vuốt ve, dường như nhớ tới cái gì, bỗng chốc đứng lên: "Đi, chúng ta đi bệnh viện!"
Tô Hiểu Mộc bị động tác bất thình lình của anh làm cho dở khóc dở cười, kiên quyết kéo anh lại hỏi: "Ngài Cảnh, bây giờ đã mấy giờ rồi? Đi bệnh viện làm gì chứ?"
"Đương nhiên là đi làm kiểm tra. . . . . . sức khỏe của em, còn có con. . . . . ." Tựa hồ là cung phản xạ tình cảm của anh chậm nửa nhịp, lúc này mới gấp đến độ ở trong phòng đi qua đi lại, "Không được, anh phải gọi điện thoại hỏi một chút bác sĩ khoa phụ sản nào tốt nhất, đúng rồi, Hi Viện cũng biết bệnh viện họ Khương kia . . . . . . không được, bây giờ chúng ta đi luôn!"
"Được rồi, được rồi, anh quay qua quay lại em cũng hoa cả mắt rồi, hôm nay em mới đi bệnh viện rồi, bác sĩ nói sức khỏe của em tốt lắm, cục cưng cũng rất tốt, anh đừng lo lắng." Tô Hiểu Mộc không nhịn được từ phía sau anh ôm anh, "A Diễn, em và con đều rất tốt."
Cảnh Diễn trong nháy mắt đứng đơ một chỗ rồi, cảm thụ được nhiệt độ của cô truyền đến, nhất thời quên cả ngôn ngữ.
Một lúc lâu, anh xoay người, nhẹ nhàng mà ôm lấy cô: "Hiểu Mộc, cám ơn em." Anh biết cô là vì đền bù tiếc nuối của mình, mới kiên trì muốn một đứa con nữa.
"Nào có giữa vợ chồng nói lời cám ơn, anh thật khách khí!" Hiểu Mộc giận đẩy anh ra trách.
Cảnh Diễn cười yếu ớt, ngồi xổm người xuống dán mặt ở bụng của cô, dịu dàng cọ cọ: "Cục cưng, cha là cha con đây, con nghe thấy được không? Cha và mẹ, anh trai đều sẽ rất yêu con, người một nhà chúng ta bên nhau vui vẻ."
Người một nhà.
Nước mắt của Tô Hiểu Mộc lập tức tuôn ra ngoài.
Cho tới nay, hành trình của Cảnh Diễn đều sắp xếp đầy, hiếm có lúc nghỉ ngơi, chẳng qua kể từ khi sau khi anh kết hôn tình huống này dần dần có thay đổi.
Mỗi ngày anh đều cố gắng hết sức về nhà sớm, mỗi tuần ít nhất nghỉ ngơi một ngày làm bạn với vợ con, vừa bắt đầu người có cái nhìn không tốt với cuộc hôn nhân này, cũng dần dần không còn tiếng nào.
Mà sau khi Tô Hiểu Mộc mang thai sự thay đổi của Cảnh Diễn còn lớn hơn nữa, mặc dù trên mặt của anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng khóe môi luôn là cong lên, khóe mắt đuôi lông mày mang theo ôn hòa, làm dịu đi vẻ lạnh nhạt của anh.
Hôm nay mới bốn giờ chiều anh đã hủy bỏ tất cả hành trình, bởi vì hẹn hiểu Mộc còn có con trai ăn cơm.
Trước khi đi anh nói với thư ký: "Tôi nhớ được cậu là thời điểm này năm ngoái kết hôn? Hình như chính là hôm nay nhỉ? Tan việc về nhà sớm một chút ở cùng người nhà."
Sự quan tâm của anh khiến cho thư ký gần như muốn dùng nước mắt vui mừng để hình dung tâm tình kích động của mình.
Ông chủ nổi tiếng bằng làm việc điên cuồng càng ngày càng ôn hòa rồi, anh thậm chí có chút không thích ứng.
Cảnh Diễn tự mình lái xe đi đón Hiểu Mộc.
Cô đang đi dạo ở công viên nhỏ dưới nhà, đã mang thai hơn bốn tháng rồi, em bé có chút yếu ớt, mấy tháng trước náo loạn không ngừng, cô nôn nghén suốt, mấy ngày gần đây mới khá hơn một chút.
Tô Hiểu Mộc dọc theo đường lát đá chậm rãi đi, có một bác gái đẩy một chiếc xe trẻ em đi qua, đứa bé ngồi ở bên trên y y nha nha vui vẻ cười.
Trái tim của cô lập tức mềm nhũn ngay, ánh mắt vẫn đi theo bác ấy không chịu dời đi.
Ánh nắng chiều dịu dàng giội ở trên người cô, mạ lên một lớp màu vàng kim, ấm áp rất dễ chịu.
"Đi đã bao lâu rồi? Có mệt không?" Cảnh Diễn đến gần cô, đưa tay sờ sờ bụng của cô, còn nói, "Vừa rồi nhìn cái gì đấy? Ngay cả anh gọi em cũng không nghe thấy."
Tô Hiểu Mộc lắc đầu cười cười, chỉ vào bác gái bế cháu trai chơi đùa cách đó không xa nói: "Anh nhìn xem, đứa bé kia thật đáng yêu, hồng hào mềm mại . . . . . ."
Ánh mắt Cảnh Diễn không có rời khỏi cô, chẳng qua là nhàn nhạt cười: "Không cần hâm mộ, tương lai con gái của chúng ta còn đáng yêu hơn."
Tô Hiểu Mộc trắng mắt liếc anh một cái: "Sao anh biết là con gái?"
Vì niềm vui bất ngờ, bọn họ cũng không lựa chọn biết giới tính em bé.
Cảnh Diễn cù cù lòng bàn tay cô: "Anh hy vọng là con gái, như vậy anh có thể thương yêu con bé hết mực rồi." Nhìn con bé chào đời, trưởng thành, thương con bé yêu con bé, làm một người cha tốt.
"Thế em và Tiểu Nghiêu anh hết thương rồi à?" Tô Hiểu Mộc sờ sờ đứa nhóc trong bụng, vô cùng ghen tỵ.
"Thương, đều thương, anh thương em nhất, như vậy được rồi chứ?" Tính trẻ con của vợ làm cho Cảnh Diễn vừa tức vừa cười, vẻ mặt bất đắc dĩ ôm cô đi lên xe.
Tô Hiểu Mộc thuận thế khoác chặt cánh tay anh: "Vậy còn không kém nhiều lắm!"
Như mong muốn của Cảnh Diễn, mấy tháng sau Tô Hiểu Mộc bình an sinh ra tiểu công chúa nhà họ Cảnh, có con trai có con gái, cô và Cảnh Diễn cuối cùng gom được một chữ "Tốt" rồi.
Chữ “Tốt” tiếng Trung là "好", do hai bộ nữ女 (con gái) và bộ tử 子 (con trai) hợp thành
Lúc sinh con, Cảnh Diễn luôn ở bên cạnh Tô Hiểu Mộc, nửa bước cũng không chịu rời đi, sự khẩn trương và quan tâm của anh khiến cho đồng bào phái nữ trong bệnh viện đều không ngừng hâm mộ.
Người cha này vừa cao to vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn chăm sóc vợ con chu đáo như vậy, làm vợ còn cầu gì hơn?
Tô Hiểu Mộc lại thở ngắn than dài, không phải là cô ngại Cảnh Diễn không đủ quan tâm, mà là quá mức quan tâm, ngay cả lúc nào ăn cơm, lúc nào ngủ cũng quản quá chặt, nửa phần không nhượng bộ.
Bởi vì là sinh thường, cô rất nhanh đã xuất viện rồi.
Hạ Tiểu Nhiễm đi thăm cô và cục cưng, thuận tiện nghe cô "tố khổ".
Phòng trẻ con được trang trí rất ấm áp, cục cưng đang ngủ say.
Hạ Tiểu Nhiễm mỉm cười nhìn một lát, sợ đánh thức bé con ngủ, rất nhanh đã đi ra.
Cô thấy Tô Hiểu Mộc sắc mặt hồng hào, phục hồi được rất tốt, bèn chế nhạo cô ấy: "Cậu đó thường nói “mình ở trong phúc mà không biết phúc”, chính cậu còn không phải như vậy? Anh ấy là quan tâm cậu, cậu cũng thông cảm cho tâm tình của anh ấy một chút."
Tô Hiểu Mộc thở dài: "Làm sao mình không biết? Nhưng là, mình không muốn anh ấy quá mức khẩn trương, ban đêm gần đây anh ấy luôn là nửa đêm tỉnh dậy, nói cảm thấy mình hoặc là con có chuyện. . . . . ."
Không khí có chút yên lặng, Hạ Tiểu Nhiễm yên lặng một chút, lại ha hả trêu ghẹo: "Nếu nói quan tâm quá thì sẽ bị loạn, không nghĩ tới ngài Cảnh đại danh đỉnh đỉnh cũng không thể may mắn thoát khỏi!"
Tô Hiểu Mộc ừ hừ một tiếng: "Họ Phó nào đó chỉ sợ chỉ có hơn chứ không kém."
Lời của cô làm cho Hạ Tiểu Nhiễm nhớ tới bộ dáng chồng dỗ con gái ngủ đêm qua, cũng xấu hổ cười một cái.
"Đúng rồi, đặt tên cho em bé chưa?" Hạ Tiểu Nhiễm nhớ tới hỏi.
Tô Hiểu Mộc buồn rầu lắc đầu: "Còn chưa quyết định đâu! Tên này từ mấy tháng trước đã bắt đầu suy nghĩ rồi, anh ấy luôn cảm thấy cái này cũng không được cái kia cũng không tốt."
"Hiểu, hiểu, Phó Hi Nghiêu cũng là như vậy, nếu không phải sau đó ông nội mở miệng quyết định chữ “Duyệt”, không biết anh ấy muốn lằng nhằng tới khi nào."
Hai người phụ nữ cùng nhau than thở.
Chẳng lẽ con gái thật sự là người yêu kiếp trước của cha?
Buổi tối, Cảnh Diễn trở về chơi cùng con gái rất lâu, mới đi thư phòng tiếp tục xử lý công vụ đoạn thời gian trước gác lại.
Bác gái hầm canh, Tô Hiểu Mộc liền đưa đi lên cho anh một bát nóng, phát hiện anh nào có làm việc, vẫn cầm từ điển xem.
Cô tức giận nói: "Tất cả những cái tên anh nghĩ lúc trước đều rất tốt, cứ từ bên trong chọn một cái là được, như Tiểu Nghiêu, cũng là chủ biên nói chữ này tốt, em dùng luôn."
Tên con trai bỏ qua một bên không nói, tên con gái cũng lấy khá nhiều rồi, cái gì mà Cảnh Trí, Cảnh Dạ, Cảnh Hạm đều rất tốt mà. . . . . .
Cảnh Diễn thấy cô đang bưng canh nóng hổi, sợ cô bị bỏng, vội đứng dậy nhận lấy đặt lên bàn, nhướng mày nói: "Tên anh còn muốn suy nghĩ một chút. Sao em còn chưa ngủ? Đã mấy giờ rồi?" Cô còn mấy ngày nữa mới ra tháng đó.
"Thế sao anh còn chưa ngủ?" Tô Hiểu Mộc phản bác anh, "Em đang chờ anh đấy."
Cảnh Diễn dứt khoát tắt đèn, cùng cô trở về phòng.
Lúc anh tắm rửa xong Tô Hiểu Mộc đã quấn chăn nằm xuống rồi, giường của em bé thì ở cách đó không xa, thuận tiện cho buổi tối trông nom.
Sau khi tắt đèn, anh vừa nằm xuống Tô Hiểu Mộc đã dán sát vào.
Anh hôn xuống tóc mai của cô: "Sao vậy? Đánh thức em rồi?"
Tô Hiểu Mộc lắc đầu lại cọ cọ một chút ở trong lòng anh, khó được làm nũng: "Không ôm anh em không ngủ được. . . . . ."
Cảnh Diễn cười, mặc dù ở trong bóng tối không nhìn thấy nụ cười của anh, nhưng là lồng ngực phập phồng chứng minh tâm tình của anh rất tốt, anh đưa tay điều chỉnh vị trí của cô, nhẹ nói: "Ngủ đi!" Nếu không phải tự mình trải qua, anh cũng không biết chuyện nuôi trẻ con là mệt mỏi như vậy.
Lúc trước, lại chỉ có một mình cô.
Lại càng yêu thương cô hơn.
"A Diễn, em vừa mới nghĩ ra một cái tên cho cục cưng." Tô Hiểu Mộc mềm mại nói.
"Chữ gì?" Cảnh Diễn ôm chặt cô, kiên nhẫn nghe.
Cô nói: "Chữ Mộ, cục cưng gọi là Cảnh Mộ, họ của anh, tên đồng âm với em, anh cảm thấy được không?"
Mộ và Mộc đều đọc là [mù]
Trái tim Cảnh Diễn đập loạn nhịp, anh cảm thấy đây không phải là lý do cô lấy chữ này.
Mộ, cũng chính là yêu say đắm.
Cô bất chấp nguy hiểm sinh con gái cho anh.
Khi anh không tìm được cô, Hạ Tiểu Nhiễm nói với anh, anh biết không, anh là tình yêu say đắm của cả đời Hiểu Mộc?
Anh vòng sợi tóc cô quanh đầu ngón tay ngắm nghía, cười nói: "À, Cảnh Mộ, Cảnh Diễn ái mộ Tô Hiểu Mộc? Tên này được, dùng luôn cái này đi."
Anh đối với tên của con gái rất chấp nhất, lại vì cái tên này mà trong nháy mắt không kiên trì nữa.
Rõ ràng là chút tâm tư nhỏ của cô, muốn giấu trái tim mình ở tên con gái, nhưng trong mắt anh nhận được đọc hiểu hoàn toàn khác lại làm cho cô vui mừng vạn phần.
Chẳng qua, vợ chồng một thể, bọn họ bây giờ, không cần so bì người nào yêu người nào hơn, người nào quan tâm người nào hơn.
Chỉ nguyện cứ ở cùng nhau như vậy, ân ân ái ái, thật dài thật lâu, là đủ rồi.
Ngày thứ hai Tô Hiểu Mộc đi Thượng Hải.
Tiểu Cảnh Mộ ngồi ở trên bàn dây đu ở ban công, vẻ mặt không vui quệt mồm, bác gái ở một bên cầm cái lược, dây chun gấp gáp suông, nhưng không có cách nào làm khó cô bé.
"Tiểu Mộ ngoan, để cho bác giúp con buộc tóc được không nha?"
Tiểu Mộ lắc đầu: "Con muốn mẹ buộc cho con. . . . . ."
Bé đã hai ngày không nhìn thấy mẹ rồi, bé không muốn đến nhà trẻ, muốn ở nhà chờ mẹ trở về.
Lúc này, Cảnh Diễn một thân trang phục thể thao, hẳn là vừa mới vận động sáng sớm về, nhìn con gái một cái, lại ngước mắt nhìn bác gái một chút: "Đây là làm sao?"
Bác gái khỏ xử mở miệng, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, Tiểu Mộ không chịu đi nhà trẻ, nhớ bà chủ."
Cảnh Diễn nhận lấy lược và dây chun, phất phất tay với bác gái ý bảo bác rời đi trước.
Anh lúc này mới ngồi xổm xuống bên cạnh con gái, cười nói: "Tiểu Mộ, tại sao không vui thế?"
Tiểu Cảnh Mộ vươn cánh tay nhỏ bé trắng mềm ra ôm cổ Cảnh Diễn, thanh âm rầu rĩ nói: "Cha, con nhớ mẹ."
"Ngày mai mẹ sẽ trở về, bây giờ để cho cha buộc tóc cho con, đưa con đi học được không? Con không phải là thích chơi cùng Gia Duyệt sao?"
Tiểu Cảnh Mộ suy nghĩ một chút, vẫn là bĩu môi, nhưng mà lại ngoan ngoãn xoay người, hướng mái tóc xõa về phía cha mình.
Mặt mày Cảnh Diễn càng dịu dàng rồi, cầm lấy lược cẩn thận chải tóc cho con gái, lại quen thuộc mà tết hai bím tóc, mỗi bên buộc cái nơ màu hồng, nghiễm nhiên thành một tiểu công chúa xinh đẹp.
Cảnh tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy thủ đô chải bím tóc cho nữ sinh nhí ba tuổi? Một màn này nếu như bị bạn bè hoặc là kẻ địch của anh ở trên thường trường thấy được nhất định sẽ cảm thấy khó có thể tin.
Con gái thích xinh đẹp, sau khi anh tết xong dẫn cô bé đến trước gương soi một chút.
Tiểu Mộ mong đợi kéo tóc của mình, có cha dỗ dành, tóm lại là vui vẻ, vừa vặn Cảnh Nghiêu đi tới.
"Cha! Tiểu Mộ!"
"Anh trai! Bế bế!"
Cảnh Nghiêu sảng khoái bế cô bé lên, thằng bé cao hơn một chút so với bạn cùng lứa, giống cha, cho nên bế Tiểu Mộ cũng không coi là cố hết sức.
"Đi, chúng ta đi học nào!"
Tiểu Mộ khanh khách cười ra tiếng, ôm cổ anh trai vẫy Cảnh Diễn: "Cha, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!"
"Được." Cảnh Diễn cưng chiều cười cười.
Tô Hiểu Mộc ký sách ở Thượng Hải trong thời gian hai ngày, lên đường không ngừng nghỉ ngày thứ ba bay trở về.
Cảnh Diễn mang theo một đôi trai gái đi đón máy bay.
Tiểu Mộ rất dính cô, vừa thấy mẹ đã ôm lấy không chịu buông tay, gọi "mẹ ơi, mẹ ơi” không ngừng.
Trái tim Tô Hiểu Mộc cũng siết chặt, vừa bế con gái vừa nói chuyện cùng Cảnh Diễn còn có con trai: "Đã nói không cần đón rồi, tự em cũng có thể trở về."
"Tiểu Mộ cứ la hét đòi tới, anh không cản được." Cảnh Diễn cười cười, định nhận lấy hành lý của cô, mới phát hiện hành lý của cô không có.
Anh nhíu mày, Tô Hiểu Mộc lúc này mới nhớ tới: "Có một bạn độc giả đi cùng máy bay với em, anh ta vừa rồi rất “nice” lấy hành lý giúp em, à, đang ở bên đó."
"Nam?" Chân mày Cảnh Diễn vặn càng chặt hơn rồi, giọng nói cũng lạnh buốt.
Cảnh Nghiêu ở một bên cười ha hả, thằng bé đã mười ba rồi, là một đứa trẻ thành thục, rất nhiều chuyện, cũng thấy rõ ràng.
Chẳng hạn như, cha ghen.
Tô Hiểu Mộc lại vẫn còn không phát hiện, hỏi ngược lại một câu: "Độc giả còn phân biệt nam nữ à, người ta chẳng qua là giúp đỡ thôi mà."
Cảnh Diễn lướt qua cô nhìn đến phía sau cô cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn như mình đang đứng, rất ôn hòa mà cười với bọn họ một cái, giống như mặt trời ấm vào đông.
Cảnh Diễn lại không vui không biết từ đâu tới, giống như là người yêu của mình bị mơ ước, rất khó chịu.
Vợ của anh, anh có thể chăm sóc, không cần người khác.
Bọn họ đi ra phía trước, Cảnh Diễn nhận lấy hành lý của Tô Hiểu Mộc, Tô Hiểu Mộc tự mình nói cám ơn, đối phương tựa hồ là abc (Hoa kiều) vừa trở về nước, tiếng Trung còn không sõi tiếng Anh nói rất hay, thích thú đổi dùng tiếng Anh nói: "Sách của cô rất đẹp, cô cũng rất xinh đẹp, hi vọng lần sau gặp lại."
Được một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn khen ngợi mình, không có một người nào, không có một cô gái nào là không thích.
Tô Hiểu Mộc đỏ mặt lại nói một lần "cám ơn".
Cảnh Diễn cũng dùng giọng nói đầy ý lạnh nói: "Cám ơn anh giúp đỡ vợ tôi." Mấy chữ sau gằn âm đặc biệt nặng, giống như là trẻ con giận dỗi.
Đối phương cũng không để ý, để lại phương thức liên lạc rồi đi.
Lúc lên xe, Tô Hiểu Mộc tìm kiếm trong túi một chút: "Ơ, sao danh thiếp vừa rồi anh Vương cho em không thấy rồi?"
"Không thấy thì không thấy rồi, có cái gì to tát?" Cảnh Diễn xem thường, "Em có mệt không? Về nhà trước hay là đi ăn cơm trước?"
"Ăn cơm đi! Bọn nhỏ cũng đói bụng!" Tô Hiểu Mộc vừa tìm một lần, vẫn là không tìm được, chẳng qua giống như anh nói, cũng không phải là cái gì quan trọng , sau đó cũng quên mất chuyện này.
Cảnh Nghiêu ôm em gái hiểu rõ mà cười, thật ra à, tấm danh thiếp kia sớm đã bị cha lén lút ném đi rồi.
Đàn ông ăn dấm, càng ghê hơn phụ nữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...