Bất Chấp Tất Cả

Tô Hiểu Mộc nhớ có câu ca từ là nói như thế này — nhớ nhung là một loại cảm giác rất huyền diệu, như bóng, với hình. (em đồng ý – Vương Phi)

Có đôi khi nhớ đến chỗ sâu, thậm chí có thể đau đến không thể hô hấp, giống như cô.

Giống như Cảnh Diễn một người đàn ông rất ít bộc lộ tình cảm ra ngoài như vậy, bây giờ nói rất nhớ cô, rất nhớ rất nhớ, tâm tình của cô rất phức tạp. Kiên trì mười năm, tình cảm mười năm như thủy triều xông tới, cô phải gắng sức nhịn xuống nước mắt mới không chảy xuống, cô không thể không thừa nhận, cho tới bây giờ cô vẫn là rất yêu anh, rất yêu rất yêu, cho dù bọn họ tách ra, vị trí của anh ở trong tim cô vẫn là không người nào có thể thay thế.

Cô nghĩ sai rồi, rời khỏi anh, cũng không thể làm cho mình trở nên thoải mái trở nên vui vẻ.

Trong ngõ nhỏ phố nhỏ sâu thẳm chật hẹp chỉ có hai người bọn họ, bầu trời thỉnh thoảng nở rộ một bông pháo hoa, trong nháy mắt chiếu sáng lên khuôn mặt của bọn họ, một người đang suy nghĩ sâu xa, một người đang say túy lúy.

Sau một hồi lâu, Tô Hiểu Mộc mới chậm chạm kéo lại thần trí, nắm ngược lại tay anh, vuốt ve dấu răng nhàn nhạt trên da kia, nhẹ nhàng mà thấp giọng lẩm bẩm tên của anh: "Cảnh Diễn..."

Nghe vậy, Cảnh Diễn say đến mơ hồ, theo bản năng ôm lấy cô chặt hơn một chút, nụ hôn hạ xuống ở trên mái tóc của cô, ấm áp lên tiếng trả lời: "Ừ?"

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, anh vẫn nhắm mắt lại như cũ, dáng vẻ ngủ say không hề phòng bị, khóe môi khẽ cong làm mềm mại đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh. Trước kia buổi tối còn ở chung, cô ngủ không sâu, luôn nửa đêm ho tỉnh, anh lại ngủ còn nông giấc hơn cô, hầu như mỗi lần tỉnh lại đều có thể nghe được tiếng anh dịu dàng trấn an: "Hmm? Có phải khó chịu lắm hay không? Muốn uống nước hay không?" Chưa từng có mảy may không kiên nhẫn.

Một tháng ly hôn này, không có người này ở bên cạnh, nửa đêm tỉnh lại đối mặt với cả ăn phòng tối om và hiu quạnh, cô dĩ nhiên là không quen rồi.

Pháo hoa năm mới tựa hồ đã phóng xong, hết thảy trở về yên tĩnh.


Cô kéo tay anh ra, dựa vào thói quen từ túi áo bên phải áo vest của anh lấy di động ra, lục tìm số điện thoại tài xế của anh, ngẫm nghĩ một chút, lại không gọi nữa, lý do cô cho mình là, bây giờ là năm mới, để cho người ta nghỉ ngơi đi.

"Cảnh Diễn? Anh có thể tự đi không?" Cô vỗ vỗ mặt anh để cho anh tỉnh táo, khoát cánh tay của anh lên trên cánh tay mình, cố hết sức nâng anh dậy từng bước một đi tới sân.

Trong phòng thật ấm áp, mở bóng đèn nhỏ, Tô Hiểu Mộc để cho Cảnh Diễn nằm ở trên ghế sô pha dài cạnh cửa, nới lỏng cổ áo anh, giày cũng cởi, lại đi phòng tắm lấy khăn mặt nóng lau mặt cho anh, đắp chăn lông lên, bận rộn một lúc lâu, thấy anh ngủ rất sâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Lại lẳng lặng nhìn anh hồi lâu như vậy, chỉ cảm thấy hai bên xa tận chân trời gần ngay trước mắt, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, tình cảm của bọn họ luôn là lệch một bước như vậy. Rõ ràng dựa vào gần như thế, nhưng giống như là cách thiên sơn vạn thủy

Tô Hiểu Mộc dời ánh mắt, không tiếng động nhìn ra ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ, đêm rất sâu.

Không nghĩ tới mình cứ dựa vào sô pha ngủ thiếp đi như vậy, chỉ nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt, cô bỗng chốc tỉnh lại, chỉ thấy cơ thể Cảnh Diễn run rẩy, mày nhíu lại thành chữ "xuyên", vẻ mặt cũng căng chặt, tựa hồ đang đè nén cái gì đó. Tô Hiểu Mộc còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Diễn đã nghiêng đầu nôn mửa liên tục, mùi hơi tanh lan ra trong hơi ấm.

Tô Hiểu Mộc kinh hãi, chợt đứng lên, không ngờ đá phải bàn trà nhỏ, phát ra tiếng vang rất lớn, cốc nước đặt ở bên trên cũng đập ở trên mặt đất, nhất thời hỗn loạn một nùi. Cô cái gì cũng không để ý, tới gần bên người anh, đưa tay sờ trán anh, là lạnh ngắt, còn không ngừng mà toát ra mồ hôi lạnh, cô thoáng chốc sợ hãi, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?" Thấy anh ôm chỗ dạ dày, cô nhớ tới thường ngày anh làm việc và nghỉ ngơi cũng không tính là bình thường, không có người đốc thúc sẽ không thể ăn cơm đúng giờ, tối nay lại uống nhiều rượu như vậy, trong lòng nàng lạnh một mảnh, "Có phải đau dạ dày hay không?"

Nhưng Cảnh Diễn vốn là say rượu, lại đau căn bản không có cách nào trả lời, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, Tô Hiểu Mộc muốn đỡ anh đứng lên, đụng đến trên lưng anh đã bị mồ hôi lạnh làm ướt toàn bộ, cô cắn cắn môi, lập tức quyết định đưa anh đi bệnh viện.

Lúc này, Tiền Tiểu Tiểu vừa cùng đồng nghiệp mừng năm mới trở về nghe thấy được tiếng vang không bình thường bên đông sương, không nhịn được đến gần, nghe được thanh âm lo lắng của Tô Hiểu Mộc, trong lòng cô căng thẳng, ở trước cửa sổ thấp bé gõ lại gõ, quan tâm hỏi: "Chị Tô? Đã xảy ra chuyện gì? Cần em hỗ trợ không?"

Tô Hiểu Mộc đang lo không có người giúp cô, lập tức chạy đi mở cửa, cũng không khách khí với cô ấy nói luôn: "Tiểu Tiểu, đến đây, giúp chị một chút, chị muốn đưa anh ấy đi bệnh viện."


"Được." Tiền Tiểu Tiểu nghe ra sự khẩn thiết trong giọng nói của cô, đáp ứng rất nhanh, lại vào lúc nhìn thấy Cảnh Diễn trên ghế sô pha sợ run một hồi lâu, kìm lòng không đậu gọi, "Ngài Cảnh?"

"Em, biết anh ấy?" Tô Hiểu Mộc chần chờ hỏi.

Tiền Tiểu Tiểu thầm kêu không ổn, xấu hổ không biết giải thích cho cô như thế nào, sau đó nhanh trí, nói tiếp: "Chị Tô, em xem tình huống của anh ấy phải lập tức đưa đi bệnh viện, về phần chuyện khác... đợi tới chỗ đó rồi lại nói được không?" Cô tranh thủ chút thời gian suy nghĩ một chút nên sửa chữa tai vạ này như thế nào.

Nghe xong lời của cô ấy, Tô Hiểu Mộc lại liếc mắt nhìn một cái Cảnh Diễn, gật gật đầu: "Được rồi."

Hai cô hợp lực dìu Cảnh Diễn đến đầu ngõ, gọi một chiếc taxi nhanh chóng đi đến bệnh viện. Mặc dù đã có bác sĩ chăm sóc anh, nhưng Tô Hiểu Mộc vẫn lo lắng, sắc mặt so với bệnh nhân còn khó coi hơn vài phần.

Tiền Tiểu Tiểu nắm tay cô an ủi: "Chị Tô, đừng lo lắng, không sao đâu." Cảm giác được cô còn đang run rẩy, không biết là bởi vì duyên cớ lạnh, hay là cái gì khác.

Rất nhanh y tá đã nói cho các cô biết, Cảnh Diễn là bị viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ trực ban đã kịp thời xử lý, bây giờ đang truyền dịch, hơn nữa cần ở lại viện quan sát hai ngày, Tô Hiểu Mộc cho đến lúc này mới thực sự buông lỏng.

Chờ Cảnh Diễn truyền dịch xong, lại đưa đến phòng bệnh, đã gần đến sáu giờ sáng, mùa đông trời sáng rất muộn, bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen. Tiền Tiểu Tiểu đến căn tin bệnh viện mua hai bát sữa đậu nành nóng và bánh bao hấp, cùng Tô Hiểu Mộc ngồi ở trên ghế hành lang.

Tô Hiểu Mộc không có khẩu vị, chỉ là cầm sữa đậu nành ấm áp cho ấm tay, cũng không có nói chuyện.

Tiền Tiểu Tiểu ăn hai cái bánh bao hấp xuống bụng, có chút lo lắng mới thấp thỏm mở miệng: "Cái đó...chị Tô." Cô nhìn thoáng qua cằm dưới kéo căng của Tô Hiểu Mộc, lại chợt không biết nên giải thích như thế nào.


Tô Hiểu Mộc nhấp một hớp sữa đậu nành, chậm rãi nói: "Em nói đi, chị nghe đây."

Thấy vẻ mặt của cô có chút nghiêm túc, Tiền Tiểu Tiểu có chút không dám đối mặt với cô: "Tên thật của em là Tiền Tiểu Tiểu, cũng là tốt nghiệp học viện điện ảnh, chẳng qua em không có anh họ Đầu Trọc cần cho thuê phòng ở, em, em bây giờ làm việc ở công ty của ngài Cảnh."

"Anh ta bảo các người cùng nhau lừa gạt tôi? Anh ta muốn giám thị tôi?"

"Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải." Tiền Tiểu Tiểu cuống quít xua tay phủ nhận, lại nhỏ giọng nói thầm, "Nếu có người giống ngài Cảnh lừa gạt em như vậy, em cũng cam tâm tình nguyện bị lừa."

Tô Hiểu Mộc ngạc nhiên quay đầu yên lặng chăm chú nhìn cô ấy.

Tiền Tiểu Tiểu thở dài: "Chị Tô, không nói dối chị, em cũng bị hen suyễn nhẹ." Cô dừng một chút, chân thành quay lại nhìn Tô Hiểu Mộc, "Em nghĩ cũng là bởi vì có kiến thức phương diện này, người như em tốt nghiệp chuyên ngành ít được chú ý lại không có thành thạo nghề nào mới có thể được Cảnh thị nhận vào. Chuyển đến ở bên cạnh chị, vào lúc chị cần hỗ trợ kịp thời xuất hiện, là yêu cầu duy nhất của ngài Cảnh với em."

Phỏng vấn nhân sự của Cảnh thị Cảnh Diễn rất ít trực tiếp tham dự, chẳng qua có một ngày ở bộ phận nhân sự tình cờ thấy được sơ yếu lý lịch của Tiền Tiểu Tiểu, ở mục tiền sử bệnh có điền hen suyễn nhẹ, anh trực tiếp gặp mặt cô. Ngay từ đầu Tiền Tiểu Tiểu còn có chút khẩn trương, chẳng qua Cảnh Diễn đưa ra mấy vấn đề cô đều có thể đối đáp trôi chảy, thì tự tại hơn rất nhiều, mặc dù cô có nghi vấn, vì sao toàn bộ vấn đề vị ông chủ lớn này hỏi toàn chả liên quan gì đến kỹ năng nghiệp vụ của cô?

Anh tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của cô, lành lạnh nói: "Vợ tôi có bệnh hen suyễn, nếu cô đồng ý ở nhà bên cạnh cô ấy, vào lúc cô ấy cần giúp cô ấy một tay, cô sẽ trúng tuyển ngay."

Tiền Tiểu Tiểu mới ra xã hội, con người lại sáng sủa, phản xạ có điều kiện hỏi: "Vì sao ngài không tự mình chăm sóc chị ấy chứ?" Bọn họ không phải vợ chồng sao?

Lời của cô vừa nói ra khỏi miệng, vừa đối diện với khuôn mặt rét lạnh của Cảnh Diễn lại lập tức hối hận, hận không thể nuốt đầu lưỡi vào, người ta làm như vậy tất có lý do, mình chỉ cần đồng ý là được, còn hỏi nhiều làm cái gì? Cô chỉ là một người tốt nghiệp học viện nhỏ không có bối cảnh, Cảnh thị, bao nhiêu thạc sĩ tiến sĩ du học từ nước ngoài trở về tranh nhau tiến vào? Sau đó cô mới biết được, thì ra là ngài Cảnh cùng vợ của anh ấy vừa ly hôn, hai người chuẩn bị ở riêng, nhưng theo trình độ quan tâm của anh ấy quan hệ của bọn họ tựa hồ không đến mức đi đến một bước kia, rõ ràng, còn yêu mà.

Tiền Tiểu Tiểu cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó, càng nói càng ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Chị Tô, chị là người tốt, đối với em cũng tốt, em không nên dối gạt chị, nhưng là em thật sự rất cần công việc này..." Cô cúi đầu nhìn hoa in trên áo lông của mình, "Chị giận em là phải, chẳng qua có câu này em không nên nói nhưng em vẫn là da mặt dày nói với chị. Em hy vọng chị đừng trách ngài Cảnh, anh ấy thật sự rất không dễ dàng. Còn nhớ mấy đêm lạnh nhất kia không? Chị ho kịch liệt, ngay cả em cũng đau lòng cho chị, sau đó ngài Cảnh hỏi em tình huống của chị, em nói ngay cho anh ấy, không nghĩ tới mấy ngày đó anh ấy đều đến tứ hợp viện, ngồi ở dưới hành lang gấp khúc trông coi."


"Anh ấy vẫn luôn ở đây?" Tô Hiểu Mộc có chút khó có thể tin, hốc mắt nóng lên.

Cô mới bệnh qua một trận, sức khỏe không được tốt lắm, mấy ngày đó thời tiết cũng không tốt, vừa đến sau nửa đêm đã ho đi ho lại.

"Vâng! Trời lạnh biết bao chứ, nhưng ngài Cảnh dường như lại sợ chị biết được, mỗi lần đều nửa đêm đến, trời còn chưa sáng đã rời đi, chuyện công ty cũng không thấy anh ấy thiếu sót nửa phần." Tiền Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, cô không phải là nhân vật chính trong câu truyện, nhưng bị phần tâm ý này cảm động đầu tiên.

Anh không phải là người sắt, nếu là người sắt tối nay cũng sẽ không chật vật như vậy rồi, anh chẳng qua là kiên nghị ẩn nhẫn hơn người bình thường thôi.

Tô Hiểu Mộc trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói: "Chị đã biết, vất vả cho em rồi, Tiểu Tiểu."

"Chị Tô..." Tiền Tiểu Tiểu có chút do dự, ấp úng một lát mới nói, "Xin lỗi." Vô luận như thế nào, nói dối là không đúng.

Tô Hiểu Mộc vỗ vỗ bả vai của cô ấy, lắc đầu nói: "Không sao, em đi về trước đi, nơi này có chị."

Chờ sau khi Tiền Tiểu Tiểu rời đi, cô lại ngồi một lát, mới đẩy cửa phòng bệnh ra.

Cảnh Diễn không biết tỉnh từ khi nào, hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy.

Sau đó anh suy yếu cười cười: "Năm mới vui vẻ."

"Anh cũng biết là năm mới, lại làm em sợ như vậy." Tô Hiểu Mộc nói rất chậm rất chậm, đến cuối cùng ngón tay mảnh khảnh nắm thành quả đấm, nước mắt không nhịn được từ khóe mắt rơi xuống, "Cảnh Diễn, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi cũng không biết bao nhiêu ngày không nghỉ ngơi rồi, aiz, người đi làm chính là khó được thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui