Vẻ mặt của Cảnh Diễn ở dưới ánh đèn mờ mịt nhu hòa không rõ, anh nắm cổ tay cô thật chặt, chỗ ấy mảnh dẻ anh chỉ cần khép lại ngón tay là có thể dễ dàng nắm chặt, cô quá gầy rồi. Bọn họ dựa vào rất gần, anh có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa trên người cô, anh yên lặng nhìn cô. Vặn chân mày trầm giọng nói "Anh không đồng ý." Tô Hiểu Mộc có chút sợ sệt, mím môi không chịu tiếp lời, anh lại nâng tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, bình tĩnh mà kiên định lặp lại một lần "Tô Hiểu Mộc, em nghe rõ rồi chứ, anh không đồng ý ly hôn."
Không ly hôn, còn có thể giữ cô lại cố gắng vãn hồi, ly hôn rồi, anh thật không có nắm chắc rồi.
Tô Hiểu Mộc chua sót cười cười: "Lúc trước em đưa ra yêu cầu kết hôn với anh anh không đồng ý, sau đó là em ép anh, bây giờ em nói ra ly hôn anh cũng không đồng ý, có lẽ là em cố chấp, em tùy hứng, em làm sai rồi." Cô chợt ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, tình cảm trong mắt rất phức tạp, trầm mặc một lát, mới hé môi gằn từng chữ nói, "Một khi đã như vậy, vậy em sẽ tùy hứng ép anh một lần nữa đi."
Trong phòng bệnh lập tức an tĩnh lại, không khí rất lạnh.
Đêm nay gió nổi lên, đến sau nửa đêm vậy mà đợt tuyết đầu tiên rơi xuống bắt đầu mùa đông tới, bông tuyết bay múa đầy trời, không có phương hướng, có chút giống như tình yêu đóng băng bây giờ của bọn họ.
Rất nhanh Cảnh Diễn đã biết từ “ép” trong miệng Tô Hiểu Mộc là có ý gì, bởi vì bắt đầu từ ngày đó cô không có biện pháp ăn vào bất cứ thứ gì, hầu như là ăn cái gì nôn ngay ra cái đó.
Cảnh Diễn gần như ngay cả công ty cũng không đi, tiêu phí phần lớn thời gian ở trong bệnh viện cùng cô, thấy rõ được vẻ mặt xanh xao vàng vọt cô đơn của cô, sắc mặt lại của anh càng ngày càng ủ dột hơn, anh cũng nghiêm túc trưng cầu ý kiến của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, học theo các loại sách dạy nấu ăn, không ngại phiền toái tự mình đưa tới bệnh viện cho Tô Hiểu Mộc ăn. Cô cũng không từ chối, mỗi một lần cũng rất nghe lời ăn, chẳng qua là sau khi anh đi lại nôn ra toàn bộ, cơ hồ ngay cả mật cũng vét sạch rồi, ngay cả y tá cũng không đành lòng tiếp tục nhìn.
Mới chỉ mấy ngày, cả người Tô Hiểu Mộc lại gầy một vòng, cuối cùng không thể không dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì nhu cầu căn bản của chức năng cơ thể.
Lại qua hai ngày.
Trong phòng bệnh, Lăng Tử Kỳ không nhịn được nói: "Em muốn anh ta ký tên ly hôn, phương pháp có rất nhiều loại, nếu không thì cứ dùng anh làm lá chắn, như vậy độ tin cậy có thể sẽ cao hơn một chút, cần gì tự mình khổ cực như vậy?" Anh vừa giao ban, thay ra áo bác sĩ màu trắng, chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài hai hàng cúc màu quân đội hưu nhàn, tóc cắt rất ngắn, làm cho anh càng thêm nhanh nhẹn anh tuấn. Thấy cô nãy giờ không nói gì, chỉ là đứt quãng ho khan, anh vặn lông mày bổ sung nói."Em biết, anh không ngại ."
Tô Hiểu Mộc đón nhận ánh mắt của anh, lắc đầu nói: "Người khác còn dễ nói, tình huống của em anh rõ ràng nhất, em thật sự là không muốn ăn, không phải giận dỗi." Thật ra cô thật sự là không có khẩu vị, chẳng qua là mượn cái này làm ít mánh khóe, lợi dụng sức khỏe của cô để kích động điểm yếu của Cảnh Diễn, buộc anh cúi đầu chịu thua trước, anh là người, mặc dù tính cách rất nội liễm cứng rắn, nhưng là nội tâm cũng dịu dàng nhất, chỉ là vấn đề thời gian."
Cô hướng về phía anh suy yếu cười cười, "Về phần nói nếu dùng anh làm lá chắn, phỏng chừng anh ấy cũng sẽ không tin, hơn nữa... em không muốn lợi dụng anh."
Không cần thiết dùng lời nói dối đâm một phát là hỏng này, lại càng không nên dính dáng đến Tử Kỳ, cô không có loại quyền lợi này, hơn nữa mỗi lần đối mặt với anh, trong lòng cô cũng sẽ nổi lên áy náy nhè nhẹ, cô nợ anh rất nhiều, không thể nợ nữa.
Lăng Tử Kỳ nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp cô, cô xinh đẹp đứng bên cạnh thầy hướng dẫn, cong mắt cười tủm tỉm nói với mình: "Xin chào, tôi là Tô Hiểu Mộc." Nụ cười trong vắt khi đó làm cho người ta liếc qua thấy ngay, mà không giống nụ cười không chân thật bây giờ, giấu tất cả buồn vui dưới đáy lòng.
Tay của anh nắm lại nắm, lại chậm rãi buông ra, thở một hơi dài. Cô không muốn lợi dụng mình... Cho tới bây giờ cô đều là tiến lùi rõ ràng như thế, anh nên may mắn cô tôn trọng mình tôn trọng tình bạn của bọn họ, nhưng tại sao còn mơ hồ cảm thấy mất mát? Thật ra từ lúc tám năm trước cô nàng đã từ chối mình rồi.
"Vậy em thật định cứ kết thúc với anh ta như vậy? Anh nghe nói chuyện này anh ta xử lý vô cùng tốt, những lời đồn đại kia không khuếch tán nữa, tin tức cũng không có bài báo tiêu cực nào, anh ta còn lấy danh nghĩa của em làm quỹ công ích, rất oanh động, về phần người phụ nữ kia cũng nhận được trừng phạt..." Phỏng chừng ai cũng không ngờ tới Cảnh Diễn thật có thể lòng dạ sắt đá đối phó người phụ nữ được gọi là “mối tình đầu” của anh ta.
"Được rồi, đừng nói nữa" Hai tay Tô Hiểu Mộc ra dấu stop.
Lăng Tử Kỳ tức cười, nhìn nét mặt của cô đoán chừng cũng là biết rồi, xem ra là hạ quyết tâm, đề tài này không cần thiết lặp lại nữa, anh quay đầu, thấy khung ảnh nhỏ bày trên tủ đầu giường, là ảnh Tiểu Nghiêu chụp ở Disney, trên đầu đội mũ vịt Donal, nụ cười trên mặt giống Tô Hiểu Mộc như đúc. Buổi sáng trước khi thằng bé đến trường “ngàn căn vạn dặn” bảo mình phải đưa ảnh chụp đến bệnh viện, nói sợ lúc mẹ nhớ nó là có thể nhìn ảnh giải buồn, khóe miệng anh gợi lên độ cong ấm người: "Lúc ta mới quen, Tiểu Nghiêu mới hơn hai tuổi một chút nhỉ."
Tô Hiểu Mộc cũng theo ánh mắt anh nhìn ảnh con trai nhà mình, nheo mắt lại cười cười: "Đúng vậy, vừa lên lớp nhỏ mẫu giáo bé." Lại dùng tay diễn tả một độ cao, "Mới cao tí tẹo như vậy."
Lăng Tử Kỳ dựa vào lưng ghế dựa phía sau, cười nhẹ: "Thằng bé cũng không sợ người lạ. Cứ thích anh bế nó chạy khắp nơi, em còn ghen tị đó."
"Đúng vậy. Chỉ mới gặp mấy lần, lòng nó đã hướng về anh rồi." Tô Hiểu Mộc tựa hồ đang nhớ lại tình cảnh khi đó, nụ cười càng dịu dàng càng rực rỡ, "Hơn nữa vừa khéo đoạn thời gian đó đang có một bộ phim về bác sĩ rất thành công, em liền đánh đồng anh với những bác sĩ phong lưu trong phim kia. Sợ anh làm hư thằng bé, cái gọi là gần mực thì đen..."
Ý kiến này thật làm cho Lăng Tử Kỳ dở khóc dở cười, anh nhe ra một hàng răng trắng noãn, mỉm cười nói "Bề ngoài quá anh tuấn không phải là lỗi của anh chứ? Hơn nữa, phong lưu nhưng không hạ lưu, chẳng lẽ em không nghe nói càng là người hoa tâm gặp được đúng người lại càng chuyên tình sao?"
Sau khi lời này nói xong, hai người bọn họ đều ngây ngốc, biểu cảm trên mặt Lăng Tử Kỳ là ngượng ngùng.
Tô Hiểu Mộc mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc: "Tử Kỳ, tâm ý của anh em đều hiểu, nhưng là..."
"Nhưng là Cảnh Diễn gặp được em sớm hơn anh một bước, cho nên em không thể tiếp nhận anh." Lăng Tử Kỳ rất bình tĩnh nói tiếp, cúi đầu nói, "Anh đều biết, Hiểu Mộc, anh đều... biết."
Nhìn sườn mặt rõ nét của anh, Tô Hiểu Mộc mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vào lúc anh sắp rời đi mới cố lấy dũng khí nói: "Tử Kỳ, không cần trở thành một Tô Hiểu Mộc khác, một mình em ngốc là đủ rồi, anh... đáng giá người tốt hơn." Giọng nói của cô rất nhẹ, cũng rất kiên định, cô không muốn anh lãng phí thời gian trên người mình nữa, rất không đáng, không có ai hiểu được cái loại tư vị bị dày vò gấp bội phần này hơn cô.
Tay Lăng Tử Kỳ nắm tay nắm cửa xiết chặt, cứng ngắc mà đứng, hồi lâu sau, mới gật gật đầu nói "Em thật dong dài. anh không phải nói rồi sao, anh hiểu, đừng lo lắng cho anh."
Anh vừa mới đi ra khỏi thang máy, vừa vặn chạm ngay mặt Cảnh Diễn đang cầm bữa tối chuẩn bị đi vào, bước chân hai bên dừng một chút.
Cơn tức của Lăng Tử Kỳ không biết đến từ đâu, một phát cướp lấy hộp đừng thức ăn kia hung hăng ném xuống đất, thức ăn tỉ mỉ chế biến rơi vãi lung tung, anh dùng lực níu lấy vạt áo Cảnh Diễn cười lạnh: "Anh có biết cô ấy nôn đến độ cổ họng đã bị thương nghiêm trọng hay không? Lúc cô ấy yêu anh anh không cần cô ấy, bây giờ cô ấy muốn buông tay anh lại kéo thật chặt?"
Cảnh Diễn theo bản năng bắt lấy cánh tay anh ta, ánh mắt sâu thẳm khó lường, gợi lên khóe miệng tự giễu phản bác: "Tôi không hề không cần cô ấy."
Con ngươi Lăng Tử Kỳ thu nhỏ lại, sắc mặt tái mét quát to: "Không hề? Vậy sớm làm gì đi? Nhất định phải bức người đến nước này mới vừa lòng?"
Bên cạnh sớm có bác sĩ quen biết kéo Lăng Tử Kỳ ra, khổ tâm khuyên giải an ủi, sau một lúc lâu, Lăng Tử Kỳ cũng tỉnh táo lại, hơi sửa sang lại quần áo một chút, giương mắt nhìn lại, Cảnh Diễn so với anh còn chật vật hơn, vạt áo phẳng phiu bị nắm nhăn lại, trên quần còn dính một ít thức ăn lỏng. Anh nhìn anh ta thật lâu, mới hờ hững mở miệng, "Cô ấy vừa mới uống non nửa bát cháo, không bằng chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút đi."
Là câu hỏi, cũng là dùng giọng điệu trần thuật, dường như biết Cảnh Diễn sẽ không từ chối anh, cho nên anh lập tức đi về phía bãi đỗ xe.
Cảnh Diễn khẽ nhếch môi, đi theo phía sau anh ta rời khỏi bệnh viện, bọn họ đi vào một quán bar, bởi vì sắc trời còn sớm, cho nên người đến không nhiều lắm, tốp năm tụm ba ngồi một bàn, DJ trên sàn nhảy mở một bản tình ca buồn Âu Mỹ, du du dương dương, bọn họ ngồi ở trên ghế dài màu đỏ trong góc, không quá ồn ào cũng không tính là yên tĩnh, cũng thích hợp nói chuyện phiếm.
Lăng Tử Kỳ tựa hồ là khách quen của nơi này, vẫy tay gọi bồi bàn tới đây, đối phương rất tự nhiên nói ngay: "Lăng tiên sinh, vẫn là Whisky?" Anh gật gật đầu, lại xoay người hỏi Cảnh Diễn: "Anh muốn uống gì?"
Thấy Cảnh Diễn lắc lắc đầu, anh giương mắt liền nói: "Hai chén trước."
Còn ngồi chưa ấm chỗ, Cảnh Diễn đã nói thẳng hỏi anh ta: "Anh muốn nói chuyện gì với tôi?" Anh hơi nghiêng cơ thể về phía trước, hai tay đan nhau đặt ở trên đầu gối, hơi nghiêng mặt nhìn thẳng anh ta.
Lăng Tử Kỳ cũng không tránh không nhường, anh thậm chí có chút thưởng thức tính cách trầm ổn nội liềm như anh ta, cách một lát, anh mới chậm rãi nói: "Nghiêm khắc mà nói, anh coi như là tình địch của tôi, anh xuất hiện sớm hơn tôi bốn năm, là cha của Tiểu Nghiêu, nhưng lại là tôi, cùng Hiểu Mộc vượt qua sáu năm gian nan nhất của cô ấy, Tiểu Nghiêu trưởng thành, sự nghiệp không được như ý, sức khỏe không tốt, tất cả đều là tôi ở bên cạnh cô ấy..."
"Anh... cũng không cần lấy đến để khiêu khích tôi, có cái gì nói nói thẳng là được rồi." Cảnh Diễn nheo lại ánh mắt sắc bén, lành lạnh mở miệng.
"Vậy tôi cũng không quanh co lòng vòng, mặc dù lập trường của chúng ta khác nhau, nhưng mục đích của chúng ta đều là giống nhau, chúng ta đều muốn Hiểu Mộc tốt. Nhưng anh phải thừa nhận một điều, tôi so với anh, thậm chí so với cô ấy đều hiểu biết cô ấy là một người như thế nào hơn." Lăng Tử Kỳ dừng một chút, bartender đưa rượu tới, anh uống một hớp thật to, thở ra một hơi mới tiếp tục nói."Nếu anh vẫn không đồng ý ly hôn, kéo dài như vậy chỉ có thể lưỡng bại câu thương, cô ấy đã gần một tuần ăn không vào cái gì rồi?"
Cảnh Diễn mang theo hàn ý ngắt lời anh ta: "Anh cho là. Tôi sẽ nhường cơ hội cho anh?”
Lăng Tử Kỳ cũng không thèm để ý, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Dù cho tôi có cơ hội, cũng sẽ không phải là anh nhường cho tôi, mà là Hiểu Mộc cho, chẳng qua, trên thực tế cô ấy vừa mới từ chối tôi." Mặc kệ anh uống hay không uống, Lăng Tử Kỳ lễ phép chạm chén với anh, sau đó uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt dưới ánh sáng mờ tối bị hơi rượu say đỏ càng thêm anh tuấn rõ ràng, "Tôi ghen tị với anh, không cần làm cái gì, đã dễ dàng nhận được tình yêu toàn tâm toàn ý của cô ấy, mà tôi làm được nhiều hơn nữa, cô ấy cũng chỉ coi tôi là bạn bè, hết lần này đến lần khác anh còn không quý trọng." Anh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo không ủng hộ.
Anh ta ghen tị với anh? Cảnh Diễn trầm mặc, thật ra anh mới ghen tị sự ăn ý không cần phải nói giữa anh ta và Hiểu Mộc.
"Sức khỏe của cô ấy vốn đã không tốt. Tiếp tục truyền dịch dinh dưỡng nữa, sẽ chỉ tệ hơn, vậy anh..." Lăng Tử Kỳ giương mắt, "Có phải nên vì cô ấy làm chút gì đó hay không? Theo tính cách của Hiểu Mộc, chuyện cô ấy quyết định thì sẽ không thay đổi, anh ép cô ấy như vậy, sẽ chỉ làm cô ấy càng cách càng xa, thay vì chạy trốn tới chỗ anh không biết, không bằng hãy thử buông tay."
Trong nháy mắt kia, Cảnh Diễn tựa hồ hiểu được anh ta muốn biểu đạt những gì, chẳng qua vẻ mặt của anh vẫn giọt nước không lọt như cũ. Chỉ là thản nhiên nói, "Buông tay dễ dàng như vậy mà nói, anh bây giờ sẽ không ngồi ở chỗ này, nói những lời này với tôi." Nói vậy ai cũng nhìn ra được, tình cảm của anh ta với Hiểu Mộc rất sâu, rất khó có thể bỏ xuống.
"Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không biết tôi đang làm cái gì." Lăng Tử Kỳ buồn bã rủ rỉ một câu, dường như đã sắp say, "Nhưng mà tôi biết, làm như thế nào là tốt nhất đối với Hiểu Mộc, anh có sẵn lòng nghe tôi một lời hay không."
Anh bỗng ngước mắt, vẻ mặt có vài phần không đoán ra: "Xin lắng tai nghe."
Lăng Tử Kỳ cười như không cười, sáp lại gần anh nói một câu nói.
Cảnh Diễn biến sắc.
Lăng Tử Kỳ liếc nhìn anh bật cười: "Làm sao? Đường đường tổng giám đốc Cảnh thị, thần thoại giới tài chính kinh tế, ngay cả bản lĩnh dũng khí như vậy cũng không có sao? Vậy anh còn có tư cách gì nói yêu cô ấy?
Ở dưới ánh sáng mờ mờ của quán bar, đôi mắt thâm thúy như Hắc Diệu thạch của Cảnh Diễn phát sáng đến dọa người,
Không ai biết bọn họ đã làm ước định gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Tử Kỳ vừa dậy đã nhận được điện thoại của Cảnh Diễn.
Cảnh Diễn nói: "Tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm một chuyện."
Sau khi anh nghe xong, nằm ngửa nhìn trần nhà màu xanh nước biển, hồi lâu mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Được rồi, tôi đáp ứng anh."
Tô Hiểu Mộc, em nói anh đáng giá có được tốt hơn, nhưng người tốt hơn nữa cũng không phải là em, mà anh có thể vì em làm nhiều như vậy, thật sự thật sự hy vọng, em có thể hạnh phúc cả đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...