Thiệu Tu Dung bị nhốt vài ngày, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, vì thế thượng tướng Thiệu cho ông ta hai ngày để xử lý công việc tồn đọng ở trong công ty. Trợ lý nhận được điện thoại của ông chủ liền vội vàng chạy tới, đưa tài liệu gần đây cho ông ta, cung kính đứng ở một bên ghi lại sắp xếp sau này, tiếp theo nghe Thiệu Tu Dung nói muốn thử sống chung với Cố Tiêu nửa tháng thì trợ lý không khỏi ngẩn ra.
Người trợ lý này đã ở cùng Thiệu Tu Dung thời gian rất dài, khá hiểu về sự tình của hai người họ, sâu trong lòng cảm thấy chuyện này thật sự quá hiếm thấy, tuyệt đối là một đột phá to lớn, có điều tuy là thế, trợ lý cũng không ôm hi vọng, bởi vì hai người này dây dưa nhiều năm như vậy căn bản không phải chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết, huống chi Cố Tiêu cũng là người vô cùng cố chấp, chuyện đã hạ quyết tâm sao có thể dễ dàng thay đổi?
“Ông chủ cảm thấy khả thi sao?”
“Có lẽ.” Thiệu Tu Dung vẽ lên nụ cười nhẹ thường ngày, nghiêm túc lật tài liệu xem, cũng không ngẩng đầu lên mà nói “Hòa bình ngồi xuống nói chuyện cũng không tệ, thật ra… quan hệ của tôi và cậu ta trước đây không có xấu như vậy.”
Trợ lý nhịn không được hỏi “Vậy nếu không được thì sao ạ?”
Tay Thiệu Tu Dung hơi khựng lại, nghiền ngẫm rồi cười cười, cũng không trả lời, trợ lý nhìn lại vào mắt ông ta, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, lập tức không dám hỏi lại.
Thiệu Trạch vẫn rất quan tâm chuyện của Thiệu Tu Dung, bởi vậy y rất nhanh biết được tin tức thời hạn nửa tháng, y nhếch mày, rúc vào lòng Cảnh Hạo cười tít mắt nhìn ba mình, ý tứ rất sâu xa.
Cố Tiêu xoa đầu y “Có gì thì cứ nói thẳng đi.”
Vì thế Thiệu Trạch sâu kín thở dài “Người cha như hoa như ngọc của con còn chưa nuôi con được mấy năm đã phải gả cho người khác rồi.”
Cảnh Hạo “…”
“Yên tâm đi, trái tim của ba đều dành cho con và mẹ con, gả không được đâu.” Cố Tiêu dịu dàng an ủi y “Vì bù lại quá khứ tiếc nuối, ba quyết định sau khi kết thúc chuyện này liền mang con về DR, nuôi con thêm hai mươi năm nữa rồi mới thả con đi.”
“…” Cảnh Hạo ôm vợ, im lặng siết chặt cánh tay, đối với hai cha con nhà này hắn quả thật không có lời để nói, thầm nghĩ nếu thật sự như vậy hắn sẽ hủy DR đi.
Thiệu Trạch tìm một vị trí thoải mái nằm “Không bàn nữa, đừng nuôi kẻ thù cho con, trừ phi ba tìm người giết Thiệu Tu Dung, nếu không ông ta nhất định sẽ xé xác con ra.” Y dừng một chút, mỉm cười hỏi “Trước đây ông ta bắt con sửa mặt là vì con trông giống mẹ, nhưng ba đoán được thật ra ông ta là vì cái gì không?”
Trong lòng Cố Tiêu vừa động, nhất thời nheo mắt lại.
“Con lưu lạc bên ngoài lâu như vậy bỗng nhiên về nhà, tất nhiên ba sẽ rất thương con.” Thiệu Trạch cũng không chờ Cố Tiêu trả lời, tâm tình sung sướng cảm khái “Nhưng con là Omega, không chỉ có chất dẫn dụ ngọt ngào mà còn có bộ dạng giống mẹ con, nói không chừng…”
Nói không chừng lâu ngày nảy sinh tình cảm liền phát triển theo phương hướng tình yêu giữa cha con… Cố Tiêu cùng Cảnh Hạo không hẹn mà nghĩ ở trong lòng, bị phỏng đoán hủy hoại tam quan lại trái lễ tiết của Thiệu Tu Dung khiến cho đồng loạt trầm mặc.
“Ba xem, bất cứ nguy hiểm tiềm ẩn gì ông ta cũng sẽ không bỏ qua.” Thiệu Trạch nhìn ba mình, chuyển tới đề tài chính “Cho nên ba thật sự cho rằng nửa tháng sau ông ta sẽ ngoan ngoãn thu tay lại sao?”
“Không sao, ông ngoại con sẽ giải quyết.” Cố Tiêu nói xong không khỏi trầm ngâm, Tu Dung thật sự quá thông minh, chưa chắc cậu ta đoán không ra thượng tướng Thiệu sẽ có cách thức phía sau, có lẽ cậu ta đã âm thầm chuẩn bị xong cách ứng phó rồi, nửa tháng sau rốt cuộc sẽ ra sao còn rất khó nói, Cố Tiêu tự hỏi một lát, lại xoa đầu con trai “Giao cho ba đi, thời gian này con nên ở cùng ông ngoại nhiều một chút.”
Thiệu Trạch ngoan ngoãn đáp lại, không có phản đối.
“Còn vấn đề thôi miên của con, ba đã liên lạc với Kiều Tịch, cũng hỏi mấy thiên tài y học trong nhà, họ nó thôi miên sẽ không lợi hại tới trình độ đó đâu.”
Thiệu Trạch nhắc nhở “Nhưng mà môn phái của Huyền Mộc Yến và Kiều Tịch khá thần bí cổ xưa, hơn nữa thầy của họ rất nghịch thiên, theo Kiều Tịch nói bản lĩnh của ông ta đều dạy hết cho Huyền Mộc Yến, ai biết có bí thuật gì không.” Y dứt lời thì lắc lắc cái tay bị thương “Ba xem, con đã tự mình nghiệm chứng đó.”
Cố Tiêu không cử động “Kể cả thật sự có thể đạt tới trình độ này thì cũng tuyệt đối không phải là hoàn mỹ, nếu không Huyền Mộc Yến muốn làm gì mà chẳng được, vậy nên khẳng định có hạn chế hoặc kẽ hở.”
Cảnh Hạo nheo mắt “Có lẽ là hạn chế số lần?”
Thiệu Trạch cũng từng suy nghĩ tới loại tình huống này, chỉ là vẫn không có chứng cớ, với lại hiện tại ở trong nhà họ Thiệu có dưới ánh mắt của ông ngoại, y không thể tìm người thử giết Thiệu Tu Dung lần nữa, chỉ đành tạm thời buông tha.
Có điều thời gian y giao hẹn với Huyền Mộc Yến sắp đến, với sự thông minh của tên biến thái đó nói không chừng đã đoán ra người ở lại khu mười là giả từ lâu rồi, hơn nữa Thiệu Tu Dung đã lấy lại tự do, rất có khả năng sẽ liên lạc với Huyền Mộc Yến… Y chậm rãi mở miệng “Chuyện này qua vài ngày lại nói, có lẽ sắp tới Huyền Mộc Yến sẽ đến nước A, tới lúc đó con tìm thẳng tên đó nói chuyện… Khoan đã.” Y nhìn ba mình “Ba nói xem có khi nào Thiệu Tu Dung bắt ba lại, sau đó bảo Huyền Mộc Yến thôi miên ba khiến ba yêu ông ta không?”
“Không thể nào.”
Thiệu Trạch nhếch mày.
“Thứ nhất, ba của con không có yếu đuối như thế, nào dễ dàng như vậy để cậu ta bắt?” Cố Tiêu cười nói “Thứ hai… cậu ta rất kiêu ngạo, tình nguyện dùng sức mạnh cũng sẽ không dùng thôi miên thay đổi suy nghĩ của ba, bởi vì cậu ta cảm thấy như thế sẽ không phải là ba nữa.”
Thiệu Trạch không khỏi thở dài “Bị một người như vậy thích, ba à, con chỉ có thể chúc ba may mắn thôi. Nếu không chống chọi nổi mà thật sự phải gả cho, con sẽ bỏ nhà trốn đi lưu lạc, ba không cần phải lo lắng cho con, một mình con sẽ sống thật tốt.”
“…” Cảnh Hạo bóp chặt mặt y “Một mình?”
Thiệu Trạch đưa tay đập rớt tay hắn xuống, rúc vào lòng hắn, nhìn ba mình. Cố Tiêu bật cười “Không thể nào gả được, chỉ có nửa tháng thì làm được cái gì chứ?”
“Có đấy.” Mặt Thiệu Trạch đầy nghiêm túc “Trước đây con chính là dùng thời gian ngắn như vậy để có được Cảnh Hạo đấy.”
Cảnh Hạo “…”
Cố Tiêu “…”
Thiệu Trạch nghĩ một lát, bổ sung “Nhưng chuyện của con không giống của ba.”
“Đúng vậy.” Cố Tiêu lấy lại *** thần, ánh mắt chuyển giữa hai người sau đó nhanh chóng rời đi.
“Không giống chỗ nào?” Cảnh Hạo không khỏi cúi đầu nâng cằm vợ mình lên, vươn ngón cái ra vuốt ve bờ môi y mấy cái “Là nói chúng ta có duyên sao?”
“Không phải.” Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Là theo đuổi anh khá dễ.”
“…” Cảnh Hạo bình tĩnh nhìn y, chậm rãi mỉm cười, Thiệu Trạch sững sờ nửa giây, xoay người liền chạy, kết quả bị Cảnh Hạo nhanh tay lẹ mắt tóm lại, khiêng lên lầu.
Thành phố này giống Nhất Duyên, đều ở khu vực duyên hải, hơn nữa có rất nhiều đảo nhỏ, phong cảnh rất đẹp. Gần đây Thiệu Tu Dung vừa vặn phát triển du lịch tại đây, nơi này là một trong những sản nghiệp của ông ra. Thượng tướng Thiệu sau khi biết được không nói hai lời liền quyết định địa điểm ở cạnh biển, bởi vì ông thật sự không muốn hai người đó phá hủy tòa nhà lâu đời của Thiệu gia.
Thiệu Tu Dung cùng Cố Tiêu không có dị nghị gì về vấn đề này, đơn giản thu dọn đồ đạc xong liền chuẩn bị xuất phát, thượng tướng Thiệu thân là người khởi xướng đương nhiên cũng phải đi cùng, mà Thiệu Trạch sợ Thiệu Tu Dung tới đó giở trò gì vì thế y làm nũng với ông ngoại một hồi thuận lợi kéo Cảnh Hạo gia nhập đội ngũ.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát, rất nhanh tới nơi, bọn họ chọn một đảo nhỏ trong đó, đây là hòn đảo Thiệu Tu Dung cố ý giữ lại cho mình, trên đảo xây một căn biệt thự *** xảo để sau này đến giải sầu, ai ngờ lại có thể dùng dưới tình huống như vậy.
Thiệu Trạch nhìn chung quanh rồi chọn một căn phòng cho khách thoải mái, đang định kéo Cảnh Hạo tới bờ biển tản bộ thì chạm mặt Thiệu Tu Dung ở cầu thang, y trầm mặc nửa giây, ngoan ngoãn chào “Cậu.”
Thiệu Tu Dung cười nhạt nhìn y một cái, ừ một tiếng, định đi tìm Cố Tiêu.
Thiệu Trạch nhìn bóng dáng của Thiệu Tu Dung, đồng tử y xoay chuyển sau đó nhanh chóng đuổi theo “Cậu ơi, cháu nghiêm túc suy nghĩ một thời gian cảm thấy nếu cậu theo đuổi được ba cháu, nói không chừng chuyện chất dẫn dụ liền không thành vấn đề, vậy chút ân oán của cậu cháu ta cũng có thể xóa bỏ. Hiện tại có nửa tháng cũng đủ dùng, trước đây cháu chính là nghe lời chỉ bảo của người ta mà thành công theo đuổi được Cảnh Hạo đấy.”
Ánh mắt Thiệu Tu Dung nghiền ngẫm “Hửm?”
“Thật đó.” Mặt Thiệu Trạch đầy thành khẩn “Cậu phải từ từ, nước ấm nấu ếch sẽ có hiệu quả.”
“Ví dụ?”
Thiệu Trạch tự hỏi một chút “… Cháu cũng quên mất rồi, cậu đợi đã.” Y dứt lời liền nhấn tới số điện thoại của Cảnh Tình, nhấn xuống nút mở loa ngoài, nói bạn của anh muốn theo đuổi một Alpha, nên theo đuổi thế nào? Tinh thần của Cảnh Tình lập tức tỉnh táo, nói muốn bắt được trái tim của Alpha thì phải bắt lấy bao tử của người đó, thỉnh thoảng làm nũng, giả bộ yếu đuối, thần tượng của em nói Alpha đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Thiệu Tu Dung cắt ngang “Tôi cũng là Alpha.”
Cảnh Tình thoáng chốc trầm mặc “Dù sao cũng là theo đuổi Alpha, có… có lẽ không khác lắm… nhỉ?”
Thiệu Tu Dung như có chút đăm chiêu, cười ừ một tiếng, xoay người rời đi.
Cảnh Hạo vẫn ở bên cạnh nhìn, thấy ông ta đi xa, không khỏi hỏi “Em muốn làm gì?”
“Em không giết được ông ta thì không thể chỉnh ông ta sao?” Thiệu Trạch cười tít mắt “Anh tưởng tượng thử xem hình ảnh ông ta vì ba em mà nấu cơm, ngốc nghếch tặng ba em hoa hồng, thậm chính giả bộ đáng thương, làm nũng.”
Cảnh Hạo nghĩ như thế nào cũng thấy ớn lạnh “Ông ta sẽ không làm như vậy đâu.”
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, hồn nhiên nói “Ai biết, lỡ ông ta bị tình yêu làm cho mờ mịt, chỉ số thông minh báo hỏng thì sao?”
Cảnh Hạo càng cảm thấy không có khả năng, không nói nhiều nữa mà kéo y đi tản bộ. Lúc này đã là chiều tối, ngày mai mới là ngày đầu tiên của kỳ hạn, hai người thưởng thức xong ánh hoàng hôn lộng lẫy liền tay trong tay vào nhà ăn cơm.
Lúc này Thiệu Tu Dung vừa vặn từ phòng bếp đi ra, bưng một dĩa đồ ăn đặt ở trên bàn, bịch một tiếng vang nhỏ.
Thiệu Trạch “…”
Cảnh Hạo “…”
Cảnh Hạo nhìn món ăn rồi nhìn vợ mình “Kiên cường hơn em đấy, cái này vừa nhìn đã biết là tự tay nấu rồi.”
“…” Thiệu Trạch khẳng định “Trong đó nhất định có trá, ông ta không thể nào nghe lời như vậy được.”
Cảnh Hạo sờ đầu y, kéo y tới bàn ăn ngồi xuống, những người khác đều đã đông đủ. Thiệu Tu Dung đẩy món ăn đó tới trước mặt Cố Tiêu, cười nói “Tốn mất hai tiếng chỉ làm ra được một món này, cậu nếm thử đi.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, Thiệu Trạch thầm nghĩ mặc kệ có trá hay không, có thể nhìn thấy Thiệu Tu Dung làm loại chuyện ngu xuẩn này thật sự khiến y rất thích, Cảnh Hạo thì giữ im lặng, mặt thượng tướng Thiệu co rút lại, rối rắm thật lâu cuối cùng không nói thêm gì.
Biểu tình của Cố Tiêu không thay đổi, nhìn thứ trên dĩa miễn được gọi là đồ ăn này “Cái này có thể ăn sao?”
“Nếm thử chẳng phải sẽ biết ư.”
“À, để người khác ăn thử một chút trước được không?”
Thiệu Tu Dung nở nụ cười “Tùy cậu.”
Cố Tiêu nhìn Thiệu Tu Dung vài lần, chẳng biết xấu hổ đưa ra cho trợ lý ở phía sau, còn vì cậu ta mà bỏ thêm một chút, ý bảo cậu ta nếm thử mùi vị, trợ lý đương nhiên không dám từ chối, run rẩy ăn một miếng, nói tạm được. Vì thế Cố Tiêu vừa lòng, tự múc cho mình một chén canh, thong thả húp.
Thiệu Tu Dung nhếch mày “Vẫn không ăn?”
“Ăn chứ, tôi có thói quen trước khi ăn cơm phải uống một chén canh đã.” Cố Tiêu dứt lời liền tiếp tục ăn canh, ăn khoảng nửa tiếng vẫn chưa ăn xong, mà đúng lúc này trợ lý phía sau bỗng dưng thấy hai chân mềm nhũn, ngã rầm xuống đất, mặt đỏ ửng, thở dốc không ngừng.
Cảnh Hạo “…”
Thiệu Trạch “…”
Thượng tướng Thiệu “…”
Cảnh Hạo cảm thấy nếu không phải lập trường không giống, hắn thật muốn khen ngợi Thiệu Tu Dung, nếu đã là tự tay làm thì bất luận có ngon hay không, dù là ai đi nữa cũng sẽ ăn một miếng tượng trưng, hơn nữa không ai sẽ nghĩ còn chưa bắt đầu kỳ hạn lại dưới con mắt của bao người mà ông ta dám chuốc thuốc.
Nếu đổi thành một người khác phỏng chừng đã trúng kế từ lâu rồi, đáng tiếc Cố Tiêu lại rất gian trá… Cảnh Hạo nhìn hai người kia lại nhìn Thiệu Trạch, nhất thời vừa lòng, thầm nghĩ vẫn là vợ mình khiến người ta bớt lo.
Cố Tiêu không bất ngờ mấy, ưu nhã lau miệng, bảo người đưa trợ lý tới bệnh viện.
Thiệu Tu Dung cười, thở dài “Tiếc thật đấy.”
Thượng tướng Thiệu tức giận đến mặt đen đi “Vô liêm sỉ, mày làm cái gì vậy?”
“Không phải còn chưa bắt đầu sao?”
Thượng tướng Thiệu càng tức giận, ăn xong liền gọi Thiệu Tu Dung tới phòng làm việc đánh cho một trận, tiếp đó tịch thu hết đống thuốc kia.
Trợ lý của Thiệu Tu Dung bóp thuốc mỡ ra bôi cho ông ta, nhỏ giọng hỏi “Có cần lấy lại một chút để sau này dùng không ạ?”
“Không cần, lần này tôi đã bị lộ, với tính cách của cậu ta nhất định sẽ không có khả năng để tôi đạt được đâu, huống chi mai mới là ngày đầu tiên của nửa tháng.” Khóe miệng Thiệu Tu Dung cong lên, ánh mắt nguy hiểm mà nghiền ngẫm “Nếu tôi thắng, sau này không cần dùng chỗ thuốc đó nữa, nếu thua, tôi càng… không cần đến.”
Trợ lý bị hơi thở của Thiệu Tu Dung làm cho trong lòng phát lạnh, gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...