Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
"Boong."
"Boong."
Trong hoàng cung vang lên một hồi chuông tang, đủ bảy tiếng mới dừng lại.
Hoàng hậu trong thiên lao chán nản ngồi xuống đất, một lát sau mới vừa khóc vừa cười nói: "Xong rồi, xong hết rồi."
Sau khi bà cập kê thì gả cho hoàng đế, kế tiếp trở thành hoàng hậu dưới một người trên vạn người, rồi lại thành công sinh ra người thừa kế cho hoàng thượng, số phận của bà vốn đã định trước có thể sống trong vinh hoa cả đời, tại sao trong chớp mắt lại trở thành tù nhân?
Nếu thái hậu khỏe lại, thì Phương gia bọn họ còn có một con đường sống, hiện tại thái hậu mất rồi, tất cả mọi người trong thiên hạ đều cho rằng bà là người hãm hại thái hậu, toàn bộ Phương gia bọn họ...
Trước khi chết thái hậu còn không quên khen ngợi Hiển vương hiếu thuận, vì vậy dưới ngòi bút của sử quan, Yến Tấn Khâu lại được lưu vào trong sách sử.
Thái hậu trước khi lâm chung có nói: Tử Lăng là người hiếu thuận, ai gia không con, chỉ lo lắng cho nó, hy vọng hoàng đế đối đãi tốt với nó.
Toàn bộ kinh thành đều treo vải trắng, Khải Long đế vì thể hiện lòng hiếu thuận của mình, cũng không quan tâm đến thân phận mà đội khăn tang cho thái hậu, còn ăn chay hằng ngày, mỗi khi nhắc tới thái hậu đều nói ngày xưa bà đối xử rất tốt với ông, còn không kìm lòng được khóc sướt mướt.
Hành động lần này của Khải Long đế cuối cùng cũng vãn hồi lại được một ít tiếng hiếu, tuy rằng vẫn có rất nhiều người cho là ông đang diễn trò, thế nhưng nhìn chung cũng không có trở ngại gì.
Những lời đồn về việc hoàng hậu độc chết thái hậu đã sớm lan truyền ra bên ngoài, không cứu vãn được. Có lẽ do bản tính, mọi người thường sẽ dành một sự tôn trọng với người đã khuất, cho nên đa phần những lời đồn đều nói về việc làm của hoàng hậu ác độc đến thế nào, thái hậu cô đơn trong hoàng cung buồn khổ bao nhiêu.
Có người còn đồn rằng hoàng hậu đã từng cố ý phân cho thái hậu ăn tổ yến bị hư hỏng, ngày thường rất vô lễ với thái hậu.
Danh tiếng hoàng hậu xuống dốc không phanh, quả thực không khác gì độc phụ hại nước, thậm chí không ít tiên sinh thuyết thư còn miêu tả hoàng hậu thành một người chỉ biết âm mưu quỷ kế, hoàn toàn không có chút thiện tâm, nếu không thì sao thái tử lại hư hỏng đến vậy, nhất định là do hoàng hậu không dạy dỗ thái tử tốt.
"Người đời luôn có thói quen không tốt là kết tội con hư là tại mẹ, còn nếu con cái có tiền đồ thì chính là hổ phụ sinh hổ tử," Hoa Tịch Uyển ngắm nhìn cây trâm trong tay, sau đó chậm rãi cắm vào tóc mình rồi lau hết phấn son trên mặt đi, "Tuy rằng hoàng hậu không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không xấu xa như đồn đại, bà chỉ là..."
Hoa Tịch Uyển đột nhiên dừng câu chuyện lại, nhìn Yến Tấn Khâu đang khoác trên người bộ áo bào bằng vải bố ngồi cạnh mình, "Lời đồn bên ngoài..."
"Không liên quan gì tới ta cả," Yến Tấn Khâu chọn một chiếc vòng bạc trong hộp trang sức đeo vào tay nàng, sau đó liếc nhìn cây trâm bạc duy nhất trên búi tóc nàng, "Hoàng hậu rơi đài đến mức này rồi, không đáng để ta phí sức vào bà ta nữa."
Hoa Tịch Uyển nghe vậy cười một tiếng, "Ta không hỏi về lời đồn này, mà là lời đồn về tiểu hoàng tôn kìa."
"Đây là trời cao cảnh cáo," Yến Tấn Khâu sửa sang ngoại bào lại một chút, ngoại bào bằng vải bố rất thô ráp, thế nhưng bên trong hắn lại mặc áo lót tơ tằm rất thoải mái, vì vậy cũng không thấy khó chịu, "Người đời chỉ thích tin tưởng vào những điều họ muốn, nên việc này không mấy liên quan đến ta."
"Ha ha," Hoa Tịch Uyển mỉm cười, tháo chiếc vòng bạc Yến Tấn Khâu đeo cho mình ra, "Đang trong kì đại tang, đeo cái này làm gì."
Nhìn gương mặt thuần khiết của Hoa Tịch Uyển, Yến Tấn Khâu thở dài một hơi: "Ta vẫn là không đành lòng để nàng chịu chút thiệt thòi nào cả."
Hoa Tịch Uyển cười cười, đưa tay nhéo nhéo tai của hắn: "Miệng lưỡi trơn tru."
Yến Tấn Khâu bắt lấy tay Hoa Tịch Uyển, trộm hôn trên má nàng một cái: "Đây chính là lời thật lòng của ta."
"Chàng có nghe nói câu này chưa?"
"Câu nào?"
Hoa Tịch Uyển cười ha ha nói: "Tin vào miệng lưỡi nam nhân, chi bằng tin ban ngày có quỷ."
"Hồ ngôn loạn ngữ," Yến Tấn Khâu cười bất đắc dĩ, hắn thật không ngờ Hoa Tịch Uyển lại dám nói lời kinh thế hãi tục thế này, đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, "Lời này không thể để cho người khác nghe thấy được."
"Chàng có phải là người khác đâu, " Hoa Tịch Uyển vứt cho đối phương một ánh mắt quyến rũ, lại thấy ánh mắt Yến Tấn Khâu ngày càng nóng bỏng, mới trở tay đẩy hắn ra, đứng dậy sửa y phục của mình lại một chút, "Hay vương gia chuẩn bị tiến cung đi nhé, bây giờ đang là kì đại tang đấy."
Yến Tấn Khâu bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Ta hiểu rồi."
Ban ngày hai người vào cung khóc tang cho thái hậu, vì khí trời quá oi bức, cho nên sau khi khâm thiên giám tính toán thì đã quyết định chôn cất thái hậu vào ngày mười, đó đã là ngày lành gần đây nhất rồi.
Xung quanh kim quan của thái hậu đặt vô số bồn băng, băng vừa tan phân nửa sẽ thay băng mới, để tránh việc thi thể thái hậu bị hư hỏng, nhưng mặc dù như vậy thì khi Hoa Tịch Uyển tiến vào linh đường vẫn ngửi thấy hương gỗ tử đàn lẫn với các loại hương nến, khiến nàng hết sức khó chịu.
Nàng quỳ gối trên nệm hương bồ, lắng nghe tiếng khóc tang nức nở của mọi người, ném từng xấp tiền giấy vào trong chậu lửa, xuyên qua ánh lửa nàng nhìn thoáng qua linh cữu của thái hậu, trong lòng có một loại cảm giác phức tạp không nói ra được. Một người đứng đầu hậu cung như thái hậu, coi như đã là nhân vật cười đến cuối cùng rồi, có ai lại nghĩ tới bà sẽ chết vì loại thủ đoạn kia chứ.
Nàng hoàn toàn không tin việc này là do hoàng hậu gây ra, có lẽ là trong lòng hoàng đế cũng không tin, thế nhưng chuyện này chứng cứ thực sự quá rõ ràng xác thực, nếu như hoàng đế bằng lòng đứng ra nói giúp cho hoàng hậu nhưng không thành công lật lại bản án, thì trong mắt người đời chỉ cho rằng hoàng đế vì muốn bao che cho hoàng hậu, mà cố ý kéo dài thời gian thôi.
Hoàng hậu bầu bạn nhiều năm bên cạnh hoàng đế, thế nhưng hôm nay khi bà bị người khác ám toán, chỉ sợ nam nhân của bà sẽ không dám mạo hiểm thanh danh của mình mà minh oan cho bà đâu.
Những bóng trắng bên cạnh nàng đồng loạt quỳ xuống, nàng quay lại nhìn người vừa đến, hơi cúi đầu nói: "Thái tử phi."
"Chào Hiển vương phi," Thái tử phi cũng ném mấy tờ tiền giấy vào trong chậu lửa, rồi dùng khăn lụa xoa xoa viền mắt ửng đỏ nhưng không có tí nước mắt nào của mình, "Thoạt nhìn vương phi có vẻ gầy đi nhiều, xin hãy giữ gìn sức khỏe nhiều hơn."
"Chỉ là do mấy ngày gần đây ngủ không ngon giấc mà thôi," Hoa Tịch Uyển thuận theo nói, "Thái tử phi vừa mới hạ sinh hoàng tôn không lâu, sao có thể tới chỗ này được chứ?" Nếu như nàng tính không lầm, thì thái tử phi vẫn chưa ở cữ đủ một tháng?
"Ta muốn nhìn thái hậu một lần trước khi chôn cất bà," Lâm thị nói xong lời này, lại ném một xấp tiền giấy vào chậu, thấy lửa trong chậu càng lúc càng lớn, nàng mặt không chút thay đổi nói, "Với lại nghe nói vương phi ở chỗ này nên ta càng muốn tới đây xem một chút."
Hoa Tịch Uyển không hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng ta cho nên không nói gì.
"Nghe nói đường tỷ của vương phi cùng huynh trưởng của ta đã định ngày thành thân rồi?" Lâm thị cũng không thèm để ý chuyện Hoa Tịch Uyển không nói gì, "Huynh trưởng của ta là một nam nhân đáng tin cậy, cô nương Hoa gia các người gả cho hắn thì không cần lo lắng sẽ chịu ấm ức."
Hoa Tịch Uyển tiếp tục đốt vàng mã, để lửa trong chậu không tắt: "Đang trên linh đường, ta nghĩ không nên bàn luận mấy vấn đề này."
"Ngươi nói đúng," Lâm thị quay sang dập đầu ba cái trước linh cữu của thái hậu, rổi bỏ toàn bộ giấy tiền trong tay vào chậu lửa, "Mấy chuyện vui vẻ này, nói ở chỗ này thật không thích hợp."
Hoa Tịch Uyển nhận thấy Lâm thị có gì đó không đúng bèn cau mày do dự chốc lát lại mở miệng nói: "Xin thái tử phi giữ gìn sức khỏe nhiều hơn, hoàng tôn điện hạ vẫn cần ngài chăm sóc đấy."
Lâm thị cười cười, mỉm cười ở linh đường thật quá thất đức, thế nhưng Hoa Tịch Uyển lại thấy trong nụ cười này chứa vô vàn chua xót và khổ sở.
"Ta đã từng nghĩ, nếu ta không gả đến hoàng gia thì ta sẽ rất vui vẻ nếu được làm bạn với một nữ nhân như ngươi," Lâm thị nhẹ nhàng cầm tay Hoa Tịch Uyển một lát, "Đáng tiếc thế gian này không có cái gọi là "nếu như", Hiển vương phi, hy vọng ngươi sẽ không giống như ta."
Nói xong câu này, nàng ta liền đứng lên, cúi chào thật sâu trước linh cữu của thái hậu, rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi linh đường.
"Thái tử phi," Hoa Tịch Uyển mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, vội vàng quay đầu nhìn theo, nhưng chỉ thấy Lâm thị rất dứt khoát và đĩnh đạc bước đi.
Nàng sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, sau đó thấy lửa trong chậu sắp tắt, bèn vội vàng ném thêm mấy xấp tiền giấy vào, nhưng chân mày vẫn không tự chủ được mà nhíu chặt lại.
Đúng lúc này, bên cạnh nàng lại có thêm một người quỳ xuống, là thế tử phi Từ vương, hai người bọn họ gật đầu chào nhau, sau đó cùng trầm mặc đến buồn chán quỳ ở đó không nói gì.
Nửa canh giờ sau, thế tử phi Trữ vương cùng Thịnh quận vương phi đến thế chỗ cho hai người họ, các nàng xoa xoa đôi chân đã quỳ đến tê dại chậm rãi rời khỏi linh đường, bên ngoài linh đường còn nhiều tộc nhân hoàng thất trông coi, bọn họ đều mang vẻ mặt bi thương, dường như ở trong lòng bọn họ thái hậu là người mà bọn bọ tôn sùng nhất vậy.
Yến Tấn Khâu nhìn thấy Hoa Tịch Uyển đi ra, tư thế đi hơi lạ, biết là do nàng phải quỳ quá lâu nên đầu gối bị đau, hắn không kìm lòng được đi đến đỡ lấy nàng ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh, thế nhưng trước mặt nhiều người hắn lại không tiện làm việc khác, nên không thể làm gì hơn là nhẹ nhàng bóp bóp bàn tay của nàng một cái.
Thế tử phi Từ vương ngồi xuống ở bên kia, nàng và Hoa Tịch Uyển liếc nhau, lại gật đầu với nhau lần nữa.
Thế tử phi Từ vương nghĩ thầm, nếu ở đây không phải là linh đường của thái hậu, chắc chắn Hiển vương đã không kìm lòng được xoa bóp đầu gối cho Hiển vương phi rồi. Nàng vốn cho rằng Hiển vương đối với Hiển vương phi chỉ là hư tình giả ý, nhưng bây giờ lại cảm thấy, nếu như tất cả điều này đều không phải tình cảm thật lòng, vậy thì Hiển vương thật đáng sợ, bởi vì một người có thể giả vờ đến trình độ như vậy, thì không biết còn tàn nhẫn với mình đến thế nào nữa?
Mỗi ngày đều có vãn bối hoàng thất thay phiên nhau quỳ bên linh cữu thái hậu, rồi ngồi xe ngựa treo đèn lồng trắng về phủ mình vào ngày hôm sau. Ngày hạ táng thái hậu, bầu trời đặc biệt quang đãng, ánh mặt trời sáng sớm cũng nóng đến cháy da.
Hoa Tịch Uyển và Yến Tấn Khâu ngồi xe ngựa đi về phía trước, mỗi khi đội ngũ dừng lại, bọn họ sẽ xuống xe ngựa quỳ xuống làm lễ, cho đến khi lễ quan nói đứng lên, mới có thể đứng dậy lên xe ngựa đi tiếp.
Cứ bị giày vò như vậy đến nửa đường, Hoa Tịch Uyển cảm giác mình sắp thành "người quay" rồi, sau khi vụng trộm uống mấy chén trà lạnh ở trong xe ngựa, mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Linh cữu được đưa vào hoàng lăng, thái hậu lấy danh hào là Từ Hoà thái hậu hợp táng cùng tiên đế, khi cánh cửa đế lăng đóng lại, tất cả những người đưa tiễn linh cữu đều đồng loạt quỳ xuống lạy ba cái dập đầu chính cái. Sau khi hoàng đế đích thân đọc một bài điếu văn do tự tay ông viết xong, mọi người mới được đứng dậy.
Trước khi lên xe ngựa, Hoa Tịch Uyển không kìm lòng được quay đầu nhìn lại đế lăng ở sau lưng, trong lòng có một cảm giác hiu quạnh không nói nên lời.
"Cẩn thận phía dưới," Yến Tấn Khâu nhẹ nhàng nâng tay nàng, ôn nhu nói, "Bên ngoài nóng, mau đi vào thôi."
Quay đầu lại nhìn nam nhân đứng bên cạnh mình, Hoa Tịch Uyển cười cười, rồi giẫm lên ghế đẩu vào xe ngựa.
Yến Tấn Khâu cũng bước lên xe ngựa, sau khi tiến vào thấy Hoa Tịch Uyển cả người đầy mồ hôi, liền lấy chiếc khăn gấm trong tay áo ra, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt giúp nàng, "Trở về hãy ngủ một giấc thật ngon."
Hoa Tịch Uyển trở tay nắm lấy tay hắn, cười nói: "Tốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...