Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Có rất nhiều người trong kinh thành đến hóng chuyện trong buổi xét xử vụ án của Chu gia và Hoa gia về hành vi sủng thiếp diệt thê của Chu gia. Việc này đã nhanh chóng trở thành tin đồn nhiều người biết đến, vì vậy trong nhất thời không người nào dám kết thân với người Chu gia.
Cũng có mấy người hủ lậu nói xấu sau lưng Hoa Tịch Uyển là con gái đã gả đi rồi còn quản chuyện nhà mẹ đẻ... thế nhưng những lời này rất nhanh đã bị người khác phản bác.
"Nếu ngay cả tỷ tỷ nhà mình bị chịu khổ mà cũng không thèm để ý đến, thì đó mới là một nữ nhân lòng dạ rắn rết, Hiển vương phi làm như vậy không hề ảnh hưởng đến phong thái của thế gia vọng tộc."
Mọi người đều khen cách cư xử của Hoa Tịch Uyển, đó một nửa là vì tán thành với cách làm của nàng, nhưng nửa còn lại là vì thân phận của Hoa Tịch Uyển, bọn họ có ý lấy lòng, cho nên hận không thể đi khen ngợi nàng khắp nơi. Con người vốn là như vậy, tìm lợi tránh hại, ai cũng biết vì vụ bê bối Chu gia sủng thiếp diệt thê mà Chu thị lang bị hủy bỏ tư cách chủ khảo của kỳ thi mùa xuân, đồng thời còn bị một bộ phận quan viên vạch tội, không những mất cái chức thị lang còn bị phái đến một nơi nghèo xơ xác nhậm chức quan địa phương.
Chu thị lang vốn còn có cơ hội giành lấy cái ghế thượng thư, bây giờ tất cả đều đã hóa thành bọt nước, có thể thấy được việc giáo dưỡng con cái rất quan trọng, nhiều người trong kinh thành vì chuyện này còn đuổi mấy tiểu thiếp trong phủ đi do sợ bị gán cái tội danh sủng thiếp diệt thê, khiến cho hôi đầu thổ kiểm*.
(*Nguyên văn là 灰头土脸 – Hôi đầu thổ kiểm: Mặt xám mày tro, thất vọng, chán nản, nản lòng, chán chường)
Việc này mới vừa lắng xuống, Đại lý tự lại dậy sóng vì vụ án Lâm Bình quận mã bị ám sát, bởi vì qua điều tra, Đại lý tự tra ra việc này dường như có liên quan đến thái tử và Lâm Bình quận chúa.
Lâm Bình quận mã là người của thái tử, tại sao thái tử lại muốn giết hắn? Lâm Bình quận chúa là thê tử của hắn, vì sao cũng muốn giết hắn, trong chuyện này nhất định phải có ẩn tình khác.
Càng đi sâu vào vụ án này càng có nhiều điểm đáng ngờ, có hơn phân nửa người có địa vị trong kinh thành bị dính dáng vào. Ngược lại, đã tra ra nguyên nhân cái chết của hai nữ tử phong trần, Chu Vân Hằng vậy mà lại có liên quan đến những nữ tử phong trần này, khiến cho một thị thiếp trong nhà sinh lòng đố kị, nên phái người ám hại hai người họ, thậm chí vì sợ tội nên cố ý lưu lại vật chứng có liên quan tới Thịnh quận vương phủ nhằm qua mặt mọi người.
Về phần tại sao lại để lại vật chứng có liên quan tới Thịnh quận vương phủ, chẳng qua chỉ vì Thịnh quận vương giữ chức vụ ở Đại lý tự, thị thiếp kia cho rằng Thịnh quận vương có thể sẽ kiêng kỵ việc này mà ém nhẹ vụ án này xuống. Nhưng nàng ta hoàn toàn không ngờ tới vụ việc đêm hôm đó lại bị phu thê Hiển vương đi từ trong cung về phát hiện, gây ồn ào khiến cả thành đều biết, có muốn che giấu cũng không che giấu được.
Chân tướng đã được điều tra rõ ràng, người thiếp thị kia bị bắt về quy án, Chu Vân Hằng cũng vì vậy mà bị liên lụy, bị phạt ba năm tù giam.
"Vụ án này cứ như vậy kết thúc sao?" Hoa Tịch Uyển lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, sau lưng còn lót hai tấm đệm mềm, "Một thị thiếp nhỏ bé của Chu gia mà dám giết người ở cái đất kinh thành này, thật là to gan lớn mật."
"Không ngờ Chu gia lại toàn người lộn xộn như vậy", Hồng Anh ngồi xổm trước nhuyễn tháp, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Hoa Tịch Uyển, "May mà đường tiểu thư đã thoát khỏi cái vũng bùn kia, không thì chắc chắn sẽ bị đám người Chu gia này liên lụy tới."
"Họa phúc còn tùy, ai biết trước là tốt hay xấu chứ," Hoa Tịch Uyển bảo một tiểu nha hoàn lấy cho Hồng Anh một cái ghế nhỏ, sau đó nói, "Ta ngủ một lát đây, nếu vương gia trở về thì các ngươi nhớ gọi ta dậy."
Hồng Anh nhỏ giọng trả lời, không bao lâu sau thấy Hoa Tịch Uyển đã mơ màng ngủ, nàng cẩn thận đắp chăn lại cho chủ từ thật tốt rồi rón rén đi ra gian ngoài, thấy một tiểu nha hoàn đang lau chùi đồ đạc trong phòng, bèn nói: "Cẩn thận một chút, đừng làm ầm ĩ đến vương phi."
"Dạ," Tiểu nha hoàn quỳ gối phúc thân một cái, động tác càng cẩn thận từng li từng tí hơn. Hồng Anh thấy không còn chuyện gì cần làm nữa, nên bắt đầu thêu khăn tay, màu sắc mảnh lụa vô cùng tươi sáng, sờ vào rất mềm mại, thuộc loại thượng đẳng, nhưng cùng lắm cũng chỉ để vương phi lau tay mà thôi
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Hồng Anh nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, dường như còn có tiếng vấn an của hạ nhân, nàng vội vàng buông cái khăn trong tay xuống, ra tới cửa đã thấy vương gia đi về phía này, nàng nhanh chóng cúi đầu đi ra ngoài cửa, rồi lùi đến sườn cửa khụy gối xuống.
"Vương phi ngủ rồi sao?" Yến Tấn Khâu liếc nhìn Hồng Anh, vừa hỏi câu đó lại nghe giọng nói của Hoa Tịch Uyển từ trong phòng truyền ra.
"Vốn đang ngủ nhưng bị chàng đánh thức."
Nghe vậy Yến Tấn Khâu cười một tiếng rồi sải bước vào phòng, thấy Hoa Tịch Uyển dựa vào nhuyễn tháp lười biếng không chút hình tượng, hắn đi tới nhuyễn tháp ngồi xuống nói, "Nếu tỉnh rồi thì ngồi với ta một chút."
"Ngồi nhiều mệt," Hoa Tịch Uyển mềm mại không xương dựa nửa người lên người Yến Tấn Khâu, "Sao hôm nay chàng về trễ vậy, ngay cả cơm trưa cũng không về phủ ăn?"
"Vẫn là vì chuyện Lâm Bình quận mã bị ám sát," Yến Tấn Khâu khoát tay lên eo nàng, lạnh nhạt nói, "Đại lý tự tra ra việc này có liên quan đến thái tử, khiến hoàng thượng giận dữ, đem người bên Đại lý tự mắng cho một trận."
Hoa Tịch Uyển lấy tay che miệng ngáp một cái: "Chẳng phải thái tử còn bị giam trong thiên lao sao?"
"Hai ngày trước hoàng thượng tỏ ý muốn thả thái tử ra, sau đó giam lỏng trong phủ thái tử, không ngờ hôm nay Đại lý tự lại ở trước mặt quần thần nói thái tử có thể có liên quan đến vụ ám sát của Lâm Bình quận mã, không thể thả ra, hoàng thượng còn biết giấu mặt mũi ở đâu được."
"Người của Đại lý tự... cũng thật to gan," Hoa Tịch Uyển cảm thấy việc này thật vô cùng trùng hợp, nhưng cũng không nói ra, "Hoàng thượng có trách tội Đại lý tự không?" Mặc dù chuyện mới phát sinh vào sáng hôm nay nhưng một vài thế gia đã nghe được, trước buổi trưa Hoa Tịch Uyển đã nghe hạ nhân báo lại chuyện này.
"Cho dù hoàng thượng có ý này, cũng sẽ không làm như vậy, trừ khi ông muốn lưu danh hôn quân trên sách sử," Trong nụ cười của Yến Tấn Khâu mang theo vài phần châm chọc, "Nếu như hoàng thượng còn có nhi tử khác, chắc có thể đã không chút do dự vứt bỏ thái tử rồi."
Hoa Tịch Uyển từ chối cho ý kiến, với tính tình của Khải Long đế thì chắc cũng không còn bao nhiêu tình cảm với thái tử, chỉ tiếc dưới gối ông chỉ có một đứa con vô dụng như thế, thật sự vừa đáng tiếc lại vừa buồn cười.
Thay vì để bách tính trong thiên hạ biết đến một thái tử vô dụng bạo ngược háo sắc như thế, chi bằng phế hắn đi, nhận một đứa trẻ ưu tú trong hoàng thất làm con thừa tự, tốt xấu gì cũng có thể đảm bảo cho dân chúng có thể an cư lạc nghiệp thêm vài thập niên nữa.
Đáng tiếc, trên đời này có thể tìm thấy được bao nhiêu vị hoàng đế chân chính hào phóng rộng lượng như vậy chứ.
"Vương gia, tiểu nhân có việc bẩm báo." Mộc Thông cẩn thận từng li từng tí nói, dường như việc sắp bẩm báo sẽ khiến Yến Tấn Khâu không mấy vui vẻ.
"Vào đi," Đôi mắt Yến Tấn Khâu lạnh như sương, nhưng bàn tay vuốt ve eo Hoa Tịch Uyển vẫn nhẹ nhàng như cũ.
"Tiểu nhân gặp qua vương gia, gặp qua vương phi, có người trong phủ thái tử đến báo lại, thái tử phi đã có tin vui hai tháng."
"Thái tử phi có tin vui?" Giọng nói của Yến Tấn Khâu có chút quái dị, hắn nhìn chằm chằm Mộc Thông một lúc lâu, sau đó nét mặt lộ ra nụ cười, "Đây chính là chuyện mừng, triều Đại Chiêu của chúng ta sắp có hoàng thái tôn rồi."
Hoa Tịch Uyển nghi hoặc nhìn Yến Tấn Khâu và Mộc Thông, hình như hai người này rất lấy làm lạ về việc thái tử phi có thai, thái độ rất kỳ quái.
"Thái tử phi đã có thai, vậy ngày mai ta sẽ mang hậu lễ đi bái phỏng thái tử phi," Hoa Tịch Uyển cười nói, "Thái tử phi cuối cùng cũng có được một đứa bé rồi."
Mộc Thông cười khan một tiếng, không dám nhiều lời.
"Đã như vậy, thì làm phiền Tịch Uyển." Yến Tấn Khâu rũ mắt nói, "Thái tử phi mang thai hoàng tôn, thân thể rất tôn quý, chúng ta tặng lễ vật nhất định phải thật chú ý."
"Ta hiểu rõ," Hoa Tịch Uyển gật đầu, lễ vật này nếu không cẩn thận, ngộ nhỡ tiểu hoàng tôn trong bụng vị kia có vấn đề, thì Hiển vương phủ bọn họ sẽ gặp xui xẻo lớn.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Tịch Uyển ngồi xe ngựa đi bái phỏng thái tử phi, vừa đến bên ngoài phủ thái tử, liền phát hiện có trọng binh đứng gác trước cửa phủ thái tử, bọn thị vệ mặc áo giáp sắc lạnh, thoạt nhìn vô cùng trang nghiêm.
Sau khi Hoa Tịch Uyển xuống xe ngựa, thì có nữ quan tiến lên nghênh tiếp, nàng thấy bên cạnh còn đỗ một chiếc xe ngựa khác, bèn hỏi: "Không biết là vị quý nhân nào đã đến rồi."
"Hồi bẩm Hiển vương phi, đó là xe ngựa của thế tử phi Từ vương, nửa nén hương trước thế tử phi đã đến rồi," Nữ quan này vốn là cung nữ ở Chiêu Dương điện, là một cung nữ có thân phận từng hầu hạ hoàng thượng, nhưng quý nhân ở kinh thành luôn không dám có nửa phần thất lễ.
"Thì ra là thế, từ trước đến nay nàng ấy luôn là người chu đáo," Hoa Tịch Uyển cười nói, "Muốn ta thức sớm như nàng là chuyện tuyệt đối không thể, thời tiết càng ngày càng lạnh, khiến cơ thể cũng mệt mỏi theo."
Nữ quan cười cười không dám đáp lời, nhưng trong lòng lại cảm khái không thôi, thế tử phi Từ vương trên có mẹ chồng quản chế, sao có thể thoải mái tự tại như Hiển vương phi được. Huống chi chuyện Hiển vương yêu thương cưng chiều vương phi nhà mình cả kinh thành ai cũng biết. Đừng nói thích ngủ nướng, chỉ sợ nếu vị này thích ngôi sao trên trời, thì Hiển vương cũng sẽ tìm mọi cách để hái xuống.
Ai cũng nói Hiển vương là quân tử, đương nhiên cũng phong lưu, hôm nay quỳ dưới chân váy của Hiển vương phi thì cũng chỉ là một trượng phu bình thường mà thôi. Vậy mà một số cung nữ trong cung còn vương vấn vị Hiển vương tài mạo song toàn này, cũng không nhìn xem Hiển vương phi xinh đẹp và khéo léo thế nào, với tư sắc và thủ đoạn của các nàng có thể lọt vào mắt xanh của Hiển vương được sao?
Sau khi dẫn Hoa Tịch Uyển vào phòng đợi thái tử phi, nữ quan thi lễ một cái rồi lui ra ngoài, trước khi ra cửa quỷ thần xui khiến thế nào nàng lại quay đầu liếc nhìn bóng lưng Hiển vương phi, tóc đen như mực, dáng vẻ xinh xắn, trang phục hoa lệ đứng ở trong phòng, khiến những người còn lại trong phòng đều mờ nhạt.
Nàng vội vã thu hồi tầm mắt, sau khi đi ra khỏi cửa mới thở dài một hơi, nếu vị này vào cung, chắc chắn sẽ là phi tần được sủng ái cưng chiều nhất hậu cung, trở thành hồng nhan họa thủy, may mà... Nữ quan tự đánh một cái lên mặt mình, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy, không muốn sống nữa sao?
"Gặp qua thái tử phi," Hoa Tịch Uyển chưa hành lễ xong đã được nha hoàn thiếp thân của thái tử phi đỡ dậy.
"Đường đệ muội sao lại khách sáo như vậy," Thái tử phi mỉm cười, mời Hoa Tịch Uyển ngồi xuống.
Hoa Tịch Uyển chào hỏi với thế tử phi Từ vương rồi ngồi xuống nói, "Hôm qua nghe nói thái tử phi có tin vui, thần phụ mừng không kìm được, nên sáng sớm hôm nay liền tới quấy rầy thái tử phi ngài, vậy mà thế tử phi còn tới sớm hơn thần phụ."
"Sớm biết vương phi muốn tới, ta sẽ đến sau, để cho ngài đến đầu," Thế tử phi che miệng cười nói, "Thật có lỗi."
"Thôi đi thôi đi, mặc dù không được đến đầu tiên, nhưng đến nhì cũng được," Hoa Tịch Uyển cười nói, "Ta vốn là một người lười biếng, hôm nay có thể đến nhì đã là vô cùng hiếm thấy rồi."
"Có thể thấy chuyện thái tử phi có thai có thể làm vương phi ngài đỡ lười biếng hơn," Thế tử phi có ý nói tốt cho Hoa Tịch Uyển, nên quay đầu nói với thái tử phi, "Nể tình vương phi vất vả như vậy, thái tử phi ngài nhất định phải cho nàng mấy món điểm tâm ngon nhất, nàng nhất định rất thích mấy món ăn vặt."
Thái tử phi cười nói: "Đường đệ muội đã nể mặt ta như vậy, sao ta dám chậm trễ, Thục Vân, mau mang lên mấy món điểm tâm và trà ngon nhất, chúng ta phải tiếp đãi vương phi thật tốt mới được."
Ba người cười nói nhưng không có ai nhắc đến thái tử, chỉ nói chuyện tốt nên bầu không khí cũng rất hòa hợp.
Chỉ là Hoa Tịch Uyển luôn cảm thấy trong nụ cười của thái tử phi có điều gì khác lạ, chẳng lẽ là lo lắng cho phụ thân đứa bé?
Khoảng sau thời gian uống hai chén trà, có người dẫn Thịnh quận vương phi tiến vào, Hoa Tịch Uyển liền thấy hạ nhân trong phòng hình như nhiều hơn mấy người, bầu không khí cũng lúng túng hơn.
Đây là đang đề phòng Thịnh quận vương phi?
Ngược lại Thịnh quận vương phi vẫn quy củ hành lễ, nét mặt luôn tươi cười thỏa đáng, không chút sai sót, nàng làm như vậy lại thành ra người của phủ thái tử quá cẩn thận.
Thế tử phi Từ vương và Hoa Tịch Uyển thấy tình hình như vậy, vừa cảm thấy hơi vô nghĩa, vừa sợ Thịnh quận vương phi thật sự gây ra chuyện gì liên luỵ tới bọn họ, cho nên hai người dứt khoát tìm lý do cáo từ.
Sau khi ra chính viện, hai người nhìn nhau cười, tuy trên đường đi không nói chuyện nhiều lắm nhưng lại cảm thấy vô cùng ăn ý.
Lúc chia tay, thế tử phi Từ vương đột nhiên cúi người nói nhỏ bên tai Hoa Tịch Uyển một câu, sắc mặt Hoa Tịch Uyển cứng đờ rồi lập tức khôi phục lại nét mặt tươi cười.
Đợi sau khi nàng ngồi trên xe ngựa, nụ cười trên mặt mới biến mất không thấy tăm hơi.
"Nghe đồn thái tử khó có thể có con."
Đây là nguyên văn lời nói của thế tử phi Từ vương, chỉ một câu nhưng ẩn chứa rất nhiều thông tin.
Thái tử khó có thể có con, vậy đứa bé trong bụng thái tử phi là của ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...