Bất Ái

Sau đoạn thời gian ân ái trên xe, Mễ Nhu vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi mất, cô ngủ say đến mức trên đường về có gặp phải đoạn đường xấu nhưng cũng không thể đánh thức cô.

Chu Thế Tước đưa cô về biệt thự, anh dịu dàng bế cô về phòng, đặt cô lên chiếc giường ấm áp còn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.

Khi ngủ, Mễ Nhu thật sự rất yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nằm ngủ với một tư thế cả một đêm, còn ngoan hơn cả một đứa trẻ.

Chu Thế Tước ngồi cạnh bên cô, im lặng một hồi lâu, đầu cúi xuống như đang băn khoăn điều gì đó.

Có lẽ những lời nói lúc nãy đã thật sự chạm đến trái tim anh, cô nói cô sợ anh cảm thấy cô đơn, cô nói cô muốn giúp anh xoa dịu nỗi đau mà quá khứ đã mang lại.

Lúc đầu anh cho rằng cô chỉ vì tiền và một chút lòng thương hại cỏn con nên đã đồng ý với điều kiện mà anh đưa ra nhưng càng suy nghĩ kĩ anh lại cảm thấy mọi chuyện không phải là như vậy. Chỉ có điều, anh không tin rằng trên thế gian này thật sự tồn tại hai chữ tình yêu, làm gì có ai yêu ai đến mức phải hi sinh cả bản thân mình chứ?


Ánh mắt anh dần hướng về phía người con gái đang ngủ say mà cõi lòng lại trở nên rối rắm, không thể suy nghĩ được điều gì.

Giữa việc lựa chọn tin và không tin nó khiến anh cảm thấy bản thân không khác gì một kẻ ngốc. Anh không hiểu tại sao anh phải do dự và bị cuốn vào vòng xoáy này, rõ ràng anh có thể quyết định chấm dứt, rõ ràng anh có thể mặc kệ cô và để cô rời khỏi anh nhưng anh lại không có cách nào làm được điều đó.

Cho đến hiện tại, anh dường như không còn hiểu bản thân mình nữa rồi, anh hoàn toàn không biết bản thân đang cần gì và muốn gì mà cứ mãi chìm đắm trong những suy nghĩ mơ hồ không lối thoát.

“Nếu được, tôi thật sự muốn bóp chết cô, vứt bỏ những thứ phiền phức này.” Chu Thế Tước nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng, nhưng chỉ trong chốc lát ánh mắt ấy đã dịu lại, hiện lên tia ấm áp. Cứ như trong cái cơ thể này có hai linh hồn đối lập nhau vậy, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng không rõ khi nào thì linh hồn còn lại sẽ xuất hiện.



Sáng hôm sau khi thức giấc, Mễ Nhu cứ mơ màng, cô không biết mình đã trở về đây bằng cách nào và làm sao lên phòng được. Cô có cảm giác như những việc xảy ra vào tối qua là một giấc mơ vậy, chỉ có cảm giác đau nhói ở eo là thật.

Mễ Nhu bò dậy từ trên giường, còn chưa kịp ra khỏi phòng thì Chu Thế Tước đã mở cửa bước vào.

“Ông chủ? Anh… sao anh lại vào đây?” Mễ Nhu có phần lúng túng, cơ thể bất động.

“Cô dậy rồi à? Vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn nói rõ ràng với cô.” Vẻ mặt Chu Thế Tước vô cùng nghiêm túc, có cảm híac như là giông bão sắp đến.

Mễ Nhu bị anh làm cho căng thẳng, hai tay siết chặt vào nhau, chăm chú lắng nghe.


"Cô nói rất đúng, ngay từ đầu tôi đã xem cô là Võ Phương Hạ và trút giận lên cô nhưng không có nghĩa rằng tôi giữ cô lại ở bên cạnh tôi là vì cô ta. Vậy nên tôi không muốn cô hiểu lầm rằng tôi vẫn còn yêu người phụ nữ đó.

Còn một chuyện nữa đó là, đừng xen vào những chuyện mà cô không nên xen vào, đừng tự cho rằng mình thông minh và hiểu hết tất cả những đạo lí trên đời này, cô vẫn chưa đủ tư cách để quyết định thay tôi đâu.

Và có điều này tôi muốn nhắc nhở cô, đừng mơ mộng đến việc tôi sẽ yêu cô, giữa chúng ta từ đầu đến cuối vốn dĩ không tồn tại hai chữ “tình cảm”. Thứ mà tôi có thể cho cô chỉ có tiền và những đêm hoang dại mà thôi. Nên tôi muốn cô nhớ cho kĩ, đừng dùng thứ tình yêu hèn mọn đó của cô để biến bản thân thành một người cao thượng, tôi không chịu được sự buồn nôn đó."

Lời anh nói như thể đang xé nát trái tim cô, mỗi một lời đều làm cho cô run rẩy, không dám ngóc đầu lên nhìn anh. Nó khiến cho cô có cảm giác vô cùng xấu hổ và đau đớn, cứ như là đang bị từ chối lời tỏ tình, chỉ muốn xoay người và bỏ chạy thật nhanh.

Nhưng thật đáng tiếc, cô không thể bỏ chạy cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể đứng ở đó để anh nhìn chằm chằm về phía mình bằng một con mắt lạnh lẽo và vô tình.

“Cô nghe hiểu lời tôi nói chứ?” Anh nhướng mày, thản nhiên như chưa từng nói ra những lời khiến người khác tổn thương.

Mễ Nhu khẽ gật đầu, cô không dám mở miệng nói chuyện, vì cô sợ rằng anh sẽ nghe ra được sự khác thường trong giọng nói.


“Vậy thì tốt.”

Nói xong, Chu Thế Tước liền rời đi, như thể đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng, trút bỏ được những suy nghĩ vớ vẩn không cần cần thiết.

Còn cô lại là người phải nhận lấy những thứ đó, dù cho cô có muốn vứt bỏ, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra cũng không có cách nào làm được.

Thật ra những điều mà anh nói cô đều hiểu, chỉ là khi nghe chính miệng anh nói thì vẫn có một chút gì đó khó chịu.

Chợt, không hiểu vì sao Mễ Nhu lại mỉm cười, cho dù là khi ở một một mình, cô vẫn muốn che giấu đi sự khổ sở của bản thân, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà, cô thật sự đang ổn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận