Chu Thế Tước ngửa đầu ra sau, thư thái nhắm mắt để cho Mễ Nhu gội đầu, biểu cảm cực kì là hưởng thụ.
Trong không gian nóng bỏng và im ắng, lại ở khoảng cách gần đến vậy, Mễ Nhu không có cách nào khống chế được nhịp tim của mình, nó cứ đập “bình bịch… bình bịch” như là trống dồn, cũng không biết là anh có nghe thấy không.
Mễ Nhu mím chặt môi, càng nghĩ lại càng cảm thấy căng thẳng, tim lại càng đập nhanh hơn.
Chợt, Chu Thế Tước mở mắt, trong đôi mắt hiện lên hình ảnh của cô, khoé môi mỉm cười: “Cô không sao đó chứ? Nghe nhịp tim của cô, tôi cứ sợ cô sẽ ngất xỉu.”
Mễ Nhu vội vàng né tránh ánh mắt của anh, căng thẳng đến mức không biết trả lời như thế nào, đầu óc trống rỗng.
Bỗng, Chu Thế Tước vươn tay véo má cô: “Da mặt cô mỏng thật đấy, mặt đỏ hết rồi kìa.”
“Tôi… tôi không có.”
“Con nít không nên nói dối.”
“Nhưng tôi không phải là con nít.”
“Tôi lớn hơn cô 8 tuổi lận đấy.”
Mễ Nhu cứng họng, không nói được gì nữa, chỉ có thể phồng mang trợn má mà giận dỗi.
“Mễ Nhu!”
“Dạ?”
“Mễ Nhu!”
“Tôi ở đây!”
“Mễ Nhu!”
Mễ Nhu kiên nhẫn đáp: “Có việc gì sao ạ?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên cô, đột nhiên tôi cảm thấy cái tên này cũng khá hay.” Giọng anh dịu dàng, mang theo một chút ấm áp và một chút đàn ông, chính là cái kiểu vừa nghe đã yêu, hay đến mức cho dù có nghe nhiều đến đâu cũng không thấy chán.
“Ông chủ, thật ra tôi có một chuyện muốn nói với anh.” Mễ Nhu vừa gội lại tóc cho anh bằng nước vừa nói.
“Tôi không muốn trở thành người được ông chủ đối xử đặc biệt, tôi có thể ngủ chung với mọi người, ăn cơm cùng mọi người, tôi không cần phòng riêng càng không nên ngồi cùng bàn ăn cơm với ông chủ. Như vậy không được hay cho lắm.”
Bầu không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy “xào xào” làm người ta không khỏi bất an.
“Ý cô là gì? Cô không vui khi được ăn ngon mặc đẹp à? Tại sao cứ phải để tâm nhiều như vậy? Rốt cuộc thì tôi là chủ của cô hay là bọn họ?” Anh có phần tức giận, anh không ngờ dụng tâm của anh lại bị cô bác bỏ, bị cô từ chối. Đáng lí ra cô phải cảm kích anh mới đúng, còn đằng này cô lại lộ ra vẻ mặt lo sợ đó.
“Ông chủ, tôi biết anh có ý tốt nhưng mà tôi không muốn nhận những thứ không thuộc về mình.” Cô nhỏ giọng, nhỏ đến mức bị tiếng nước lấn át.
Chu Thế Tước ngồi bật dậy, anh ghì chặt lấy cằm cô, lạnh lẽo nói: “Tôi nói nó thuộc về cô thì chính là thuộc về cô, có nghe rõ chưa hả? Nếu sau này cô còn nhắc đến vấn đề này thì đừng trách tôi nổi giận vô cớ.”
“Tại sao ông chủ đột nhiên lại như vậy? Tôi cảm thấy vô cùng lo sợ, tại sao… lại đối tốt với tôi?” Giọng cô run run, sợ sệt nhìn anh.
Cơ thể Chu Thế Tước hơi khựng lại, ngay cả anh cũng không biết lí giải việc này thế nào.
“Anh… đang thương hại tôi sao? Đó là ân huệ mà anh dành cho một thế thân có đúng vậy không?” Cô rũ mắt, bờ môi mím chặt.
Chu Thế Tước cắn chặt quay hàm, buột miệng trả lời: “Đúng, vậy nên cô cứ ngoan ngoãn mà nhận lấy những ân huệ này đi, cứ xem như là tôi bố thí cho cô và đừng hỏi lí do tại sao.”
Sau đó thì anh lại nằm xuống bồn tắm, hai mắt nhắm lại nhưng mày lại cau chặt: “Còn bây giờ thì tiếp tục đi, cô không biết hậu quả có việc làm tôi mất hứng là gì đâu.”
Mễ Nhu mím môi, cô tự nói với bản thân mà không phát ra tiếng: “Ông chủ, mặc dù tôi không muốn nhận sự bố thí này của anh cho lắm nhưng… tôi thật sự rất cảm ơn anh vì anh đã nghĩ đến tôi. Thật tốt khi được ai đó quan tâm, dù chỉ là thương hại.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...