Chu Thế Tước bế cô lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, qua khe cửa, ánh nắng chiếu rọi vào trong, gương mặt cô hiện lên thật dịu dàng và đơn thuần, khiến anh có một loại cảm giác rất kì lạ.
Hơi thở Mễ Nhu nặng nhọc, cô chậm rãi mở mắt, vẫn còn mơ hồ không biết mình đang ở đâu, đến khi tỉnh táo lại cô mới hốt hoảng ngồi dậy, sợ hãi lùi về phía sau.
“Ông… ông chủ, sao… sao tôi lại ở đây?”
Chu Thế Tước điềm tĩnh trả lời: “Lúc nãy tôi thấy cô ngủ ở phòng thay đồ nên tôi đưa cô đến đây. Nếu bệnh thì cứ nghỉ đi, không cần phải cố sức.”
“Tôi… tôi không sao, tôi chỉ muốn ngồi nghỉ một lát không ngờ lại ngủ quên mất, bây giờ tôi đi làm việc đây.”.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Cô vội vàng bước xuống giường nhưng không ngờ lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay ngăn lại: “Cô cứ ở lại đây đi.”
Mễ Nhu cảm thấy hôm nay anh dịu dàng hơn bình thường, có chút không quen, thậm chí là sợ hãi.
“Không cần đâu ông chủ, tôi thật sự không sao.” Cô đẩy tay anh ra, vội vàng bước đi nhưng chỉ mới bước được vài bước thì cô đã cảm thấy chóng mặt, không thể đứng vững.
Chu Thế Tước nhìn cô không thuận mắt, anh nhanh chóng đỡ lấy cô, giọng giận dữ: “Cô tỏ ra mạnh mẽ cho ai coi hả? Cô nghĩ cô làm vậy thì tôi sẽ cảm thấy thương hại cô sao?”
Mễ Nhu bị anh ấn xuống giường, cô bừa ngẩng đầu lên muốn nói gì đó thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh đang khiến cô, khiến cô rụt rè cúi đầu xuống, hai tay siết chặt vào nhau vô cùng căng thẳng.
“Tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, sẽ không có ai quan tâm đến cô đâu.” Anh hạ giọng, đồng thời bước đến bàn rót cho cô một ly nước ấm: “Này, cầm lấy!”
Cô chần chừ một lúc rồi nhận lấy, vừa định nói cảm ơn thì anh lại rời đi mất.
“Cạch!”
Mễ Nhu siết chặt ly nước trong tay, đôi mắt u buồn nhìn xuống sàn nhà, cô thật sự không hiểu là anh đang suy nghĩ gì nữa, lúc thì dịu dàng, lúc thì hung dữ, sáng nắng chiều mưa, tính cách thất thường, anh khiến cô có cảm giác như bản thân mãi mãi cũng không thể nào hiểu được anh.
Mễ Nhu đặt ly nước lên tủ đầu giường, mệt mỏi nằm xuống: “Mình chỉ nằm thêm một lúc thôi.”
Cô cuộn tròn người lại trên chiếc giường rộng, to gan ngửi mùi hương của anh còn sót lại trên chăn nệm, một mùi hương nam tính và quyến rũ, làm cho cô bất giác mê muội, bất giác say đắm, không có cách nào cưỡng lại được.
Mễ Nhu tự nhủ với lòng mình chỉ nằm thêm một lúc rồi sẽ rời đi ngay nhưng cơ thể cô lại không có chút sức lực nào, cứ nằm thêm một lúc lại thêm một lúc rồi ngủ quên cho đến khi ánh trùng dương xuất hiện.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời đang dần lặn xuống, cả bầu trời như được bao phủ bởi một gam màu ấm áp, là một bức tranh phong cảnh đầy thi vị và lãng mạn, khiến lòng người xốn xang.
Trên chiếc giường rộng, có một cô gái đang nằm co ro ở một góc giường, dáng vẻ đầy bất an và thiếu cảm giác an toàn, có thể dễ dàng nhìn ra cô là một cô gái mỏng manh và yếu đuối, không có ai để dựa dẫm, chỉ có thể tự tạo ra lớp phòng bị để bảo vệ bản thân.
Ngay vào lúc này, Chu Thế Tước vừa từ công ti trở về, anh mở cửa, nới lỏng cà vạt đi vào, cảm giác vô cùng mệt mỏi. Nhưng khi nhìn thấy cô đang nằm trên giường, mệt mỏi trong phút chốc đã biến mất, khoé môi khẽ cong lên.
Anh chậm rãi bước về phía cô, dùng tay sờ lên trán cô: “Đã đỡ hơn rồi.”
Trong lúc say ngủ Mễ Nhu đột nhiên nắm lấy tay anh, gối lên đầu rồi tiếp tục ngủ, còn mỉm cười một cách hài lòng.
“Mễ Nhu!” Anh cúi thấp người xuống, nhỏ giọng gọi tên cô.
“Hửm?” Mễ Nhu dường như nghe thấy có người đang gọi mình, cô mơ màng đáp lại, cũng không biết là có phải đang nằm mơ không.
“Mễ Nhu! Nên dậy rồi!” Anh lại nhẹ giọng.
Chợt, Mễ Nhu vươn tay ra ôm lấy cổ anh: “Cún con, ngoan nào! Đừng quấy!”
Cơ thể anh cứng đờ, anh không biết cô đang mơ thấy gì mà lại ôm anh còn gọi anh là cún con. Tuy là lúc đầu không khỏi tức giận nhưng sau đó nét mặt anh dần dịu lại, mặc cho cô ôm đã đành còn ôm chầm lấy cô, bế cô ngồi lên đùi mình, dịu dàng vỗ vào lưng cô, âu yếm như một đứa trẻ.
Chu Thế Tước cúi đầu nhìn ngắm gương mặt cô, dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô, nếu không phải do say ngủ thì có lẽ mãi mãi anh cũng không thể nhìn thấy được. Bởi vì ở trước mặt anh cô lúc nào cũng rụt rè, sợ hãi, thậm chí còn không dám mỉm cười một cách thoải mái, chưa từng dám để lộ ra bất kì hành động bất kính nào, ngay cả lúc làm tình cô cũng cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, bờ môi mím chặt, nếu như không phải do anh em cô thì cô chắc chắn sẽ không chịu rên rỉ dù chỉ một tiếng.
Chu Thế Tước nhìn cô bằng một ánh mắt si mê, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không tên mà chính anh cũng không biết rằng đó là cảm xúc gì.
Bỗng, yết hầu của anh nhấp nhô, ánh mắt di chuyển xuống bờ môi nhợt nhạt, khô khốc của cô, anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại nảy sinh ra ham muốn này, cứ như là bị mất trí vậy, vô cùng điên rồ.
Chu Thế Tước cắn chặt quay hàm, anh vốn không phải là chính nhân quân tử nhưng anh lại không muốn lợi dụng cô trong lúc cô đang bệnh. Thế mà anh lại không có cách nào kiềm hãm con dã thú trong cơ thể mình, không nhịn được mà ngậm lấy cánh môi môi cô, vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng cứ như sợ cô sẽ phát hiện.
Chu Thế Tước, anh thật sự biết bản thân mình đang làm gì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...