Trong đêm khuya tĩnh lặng, khi mọi người đã đều đi nghỉ ngơi thì Mễ Nhu vẫn còn phải ở trong bếp vật lộn với đống bát đũa, thậm chí còn chưa được ăn cơm, đến vết bỏng đau rát trên tay cũng mặc kệ.
Ngay lúc đó, Chu Thế Tước thình lình xuất hiện sau lưng cô, anh nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài.
“Ông, ông chủ, anh làm gì vậy? Tôi còn phải rửa bát.” Mễ Nhu bị anh siết chặt lấy cổ tay, cho dù có vùng vẫy cũng chỉ bằng không, hoàn toàn không có tác dụng.
Chu Thế Tước trầm giọng: “Cứ để đó đi, không chết đâu mà cô lo.”
“Nhưng mà…”
Anh ấn mạnh cô ngồi xuống sofa, nghiêm trọng cảnh cáo: “Ngồi im đó cho tôi!”
Nói xong anh liền đi mất, cũng chẳng biết là đang làm trò gì.
Mễ Nhu ngoan ngoãn ngồi im phăng phắc, không dám động đậy nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên. Cô không biết có phải lúc nãy mình có làm sai gì khiến cho anh tức giận không, hay là do cô vụng về làm đổ canh, xém nữa thì đã khiến cho Hàn tiểu thư bị bỏng.
Đúng vậy, cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ rằng bát canh đó bị đổ là do cô bất cẩn, vì Hàn Gia Linh không có lí do gì phải làm vậy cả. Hơn nữa cô vốn dĩ là một người đơn giản nên cũng không để ý đến việc này cho lắm, đến việc bản thân mình bị thương mà cô cũng quên được nữa mà.
Một lát sau Chu Thế Tước trở lại với hộp cứu thương trên tay, lúc này thì cô mới nhớ ra yay mình bị bỏng và bắt đầu cảm thấy đau.
Chu Thế Tước ngồi xuống bên cạnh cô, mạnh bạo kéo hai bàn tay cô để lên đùi mình: “Cô như vậy không sợ bị nhiễm trùng à? Nếu bị hoại tử thì phải cất bỏ nguyên bàn tay đấy.”
Nghe anh nói vậy cô cũng có chút sợ nhưng mà trước giờ cô bị thương rất nhiều lần, cho dù có không băng bó hay thoa thuốc thì nó vẫn sẽ tự lành.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Cô nở nụ cười gượng gạo để hoá giải bầu không khí căng thẳng nhưng dường như lại bị phản tác dụng.
Anh cau mày nhìn cô đồng thời dùng thuốc sát trùng đổ lên tay của cô.
“Ưm…” Mễ Nhu cắn chặt môi, đau đớn đến nhăn mặt.
“Như vậy mà gọi là không nghiêm trọng sao? Cô hời hợt với bản thân mình quá nhỉ?”
Chu Thế Tước không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy bực bội không vui, cứ như là ăn phải thuốc nổ vậy.
Đôi mắt Mễ Nhu đỏ lên vì đau, cô rưng rưng nhìn anh sau đó thì uất ức cúi đầu, dáng vẻ như một đứa trẻ vừa bị mắng. Cũng vì vậy mà trong trường hợp này anh bị ép hoá thành một người ba nghiêm khắc và xấu tính, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.
Chu Thế Tước thở dài, giọng dịu dàng: “Tôi sẽ nhẹ tay, nếu đau thì nói với tôi.”
Mễ Nhu ngoan ngoãn gật đầu nhưng thực chất cô lại không dám kêu than dù chỉ một lời, cứ cắn chặt môi nhẫn nhịn cơn đau.
Chu Thế Tước khẽ liếc nhìn cô, rõ ràng anh đã cố gắng nhẹ tay nhất có thể nhưng lực vẫn còn mạnh, vậy nên mỗi lần anh thoa thuốc lên vết thương của cô đều khiến cô đau đến run rẩy.
“Ông chủ!”
“Hửm?”
Trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng của đối phương, khó tránh trong lòng xuất hiện một loại cảm giác xao xuyến, rung động.
“Tại sao anh lại quan tâm đến tôi?”
“Cô là người hầu thân cận của tôi, tôi không nên quan tâm cô sao?”
“Thật sự chỉ có vậy thôi?”
Động tác của anh dừng lại, anh nâng mắt lên nhìn cô, dường như anh đã hiểu lầm ý mà cô nói nên cảm thấy không vui.
“Không thì thế nào? Lư Mễ Nhu, đừng đi quá giới hạn, giữa chúng ta chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi, cô cần tiền, còn tôi thì cần có một người để trút bỏ muộn phiền, khiến tâm trạng của tôi tốt hơn mà thôi. Cô cảm thấy tôi sẽ thật lòng quan tâm đến cô à?”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, nó làm đóng băng những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cô.
“Tôi còn tưởng rằng ông chủ quan tâm đến tôi là vì gương mặt của tôi giống với người phụ nữ ấy, không ngờ là tôi đã quá đề cao bản thân rồi. Trong mắt ông chủ, tôi cũng chỉ là một cái thùng rác. Nhưng mà không sao, thùng rác cũng có rác dụng riêng của nó mà.”
Mễ Nhu vội vàng rút tay lại, trên môi hiện lên nụ cười tươi tắn nhưng sóng mũi lại cay cay: “Cảm ơn ông chủ đã băng bó vết thương cho tôi, nếu không còn gì nữa tôi xin phép về phòng đây. Ông chủ cũng nghỉ ngơi sớm đi, chúc ông chủ ngủ ngon.”
Nói xong Mễ Nhu liền xoay người rời đi, bước chân càng lúc càng nhanh hơn cứ như đang chạy trốn một điều gì.
Chu Thế Tước nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt thâm trầm không nói lời nào cũng không lộ ra bất kì biểu cảm gì nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến đang bò ở trong tim.
Thật ra anh không hề có ý nói cô là một cái thùng rác để anh giải toả tâm trạng nhưng anh cũng không muốn cô ảo tưởng rằng anh đang quan tâm đến cô, lo lắng cho cô. Bởi vì trong suy nghĩ của anh, anh sẽ không để cho bất kì người phụ nữ nào ảnh hưởng đến anh một lần nữa, mãi mãi cũng không.
“Đúng là điên thật rồi! Cứ mặc kệ cô ta vậy.” Chu Thế Tước thầm mắng một tiếng, anh ép bản thân không nghĩ đến lời nói của cô nữa. Dù sao thì cô hiểu như vậy cũng đâu có sai, tại sao anh lại phải cảm thấy có lỗi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...