Bất Ái

Vào giờ cơm trưa, Nhã Thư đột nhiên lại chủ động đi đến ngồi gần Mễ Nhu, cô ấy nhìn vào sau gáy cô và mỉm cười một cách mờ ám: “Cổ cổ lại bị sao vậy? Nhìn giống như… đánh dấu chủ quyền nhỉ?”

Mễ Nhu giật mình, cô vội vàng lấy tay che đi, cô không biết là sau cổ mình lại có vết hôn, rõ ràng lúc sáng cô đã soi gương rất kĩ nhưng không thấy.

“Chắc là… bị côn trùng cắn thôi.” Cô vờ như bản thân rất bình tĩnh nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Nhã Thư, cứ cúi đầu xuống ăn cơm.

Nhưng Nhã Thư đâu có ý định bỏ qua chuyện này, cô ấy thấp giọng: “Côn trùng này cũng to thật đấy, đã vậy còn giàu có, nhiều tiền.”

Cơ thể Mễ Nhu run rẩy, đến chiếc thìa cầm trên tay cũng bị rơi xuống bát cơm.

“Haizz! Người ta thường nói trèo cao té đau, tốt nhất là cô nên cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị ngã quá khó coi. Nhưng mà tôi cũng không có ý gì đâu, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang nói mấy người mặt dày không biết xấu hổ thôi, mấy người đó ỷ vào bản thân có chút ngan sắc mà đi câu dẫn đàn ông, đến ông chủ của mình cũng không tha. Chắc là… cô không phải là loại người đó đâu ha?” Nhã Thư nói bóng gió, rõ ràng là đang nhắm vào cô nhưng lại không thừa nhận, còn cố tình nói to để cho mọi người nghe thấy.

Nhưng Mễ Nhu lại không biết làm gì ngoài việc ngồi yên nghe mọi người xì xào, bàn tán, thậm chí cô còn không dám đứng dậy bỏ đi, trong lòng hoảng sợ đến mức không kiểm soát được mà run rẩy.




Tối hôm đó Mễ Nhu không dám trở về phòng, cô sợ nghe thấy những lời không nên nghe, càng sợ phải đối mặt với những ánh mắt nghi hoặc, chế giễu kia. Vậy nên cô đã ngồi ở chiếc xích đu ngoài vườn rất lâu, mặc cho cái lạnh gặm nhấm lấy cơ thể.

Tề quản gia từ trong bước ra, chú ấy nhìn thấy cô thì không khỏi thở dài, vì chú ấy cũng đã nghe được những lời đồn đoán không hay trong biệt thự.

“Cô ngồi đây không sợ bị cảm lạnh à? Mau trả về phòng đi!” Chú ấy tốt bụng nhắc nhở cô mặc dù chú ấy biết cô sẽ không chịu nghe.

“Tề quản gia, có phải là chú đang muốn đuổi việc tôi không?” Mễ Nhu rũ mắt, buồn rầu nói.

“Tôi sẽ không đuổi việc cô nhưng nếu cô muốn nghỉ việc thì tôi sẽ không cản.” Tề quản gia lắc đầu nói.


“Tôi… rất cần công việc này, hơn nữa tôi còn còn rất cần tiền, tôi nghỉ việc rồi thì ba mẹ tôi phải sống thế nào? Tôi chỉ sợ… chú không cần tôi làm việc ở đây nữa, tôi sợ… ông chủ muốn đuổi tôi đi.” Cô nhỏ giọng, trong đôi mắt là sự bất lực và mệt mỏi.

“Rốt cuộc thì cô đang muốn gì ở thiếu gia?” Tề quản gia đột nhiên lại nghiêm giọng.

Mễ Nhu nâng mắt nhìn Tề quản gia, không hiểu chú ấy đang nói gì.

“Cô cũng vừa nói rồi đấy, không phải cô rất cần tiền sao? Nếu như là vì tiền thì tôi cũng không cảm thấy lạ, nhưng theo tôi biết, cô không những không nhận tiền của thiếu gia mà còn không có bất kì đòi hỏi gì. Không lẽ cô không cảm thấy bản thân đang bị làm nhục và cần bồi thường à?” Tề quản gia không lí giải được việc này nên muốn biết câu trả lời từ cô.

“Tôi… Đúng là tôi rất cần tiền, nhưng tôi… không muốn lấy tình cảm ra làm vật trao đổi, tôi không muốn biến nó thành thứ rẻ mạt như vậy.” Cô nhỏ giọng, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề.

“Cô thích thiếu gia sao?”

Mễ Nhu gật nhẹ đầu.

“Bảo sao tôi lại cảm thấy thiếu gia đối với cô có gì đó rất lạ, thì ra là vì cậu ấy cảm thấy bối rối trước tình cảm của cô. Có lẽ cậu ấy thật sự để tâm đến cô.” Tề quản gia cười khẽ, trên gương mặt lộ ra sự vui mừng nhưng không biết là vì sao.

“Tề quản gia, chú nói vậy là có ý gì?” Mễ Nhu dường như không hiểu được những lời mà quản gia nói, cảm giác vô cùng mơ hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận