Đến nửa đêm, Mễ Nhu đói đến mức không thể ngủ được, cho dù có uống nước cũng không có tác dụng, thậm chí là dạ dày càng khó chịu và cồn cào hơn.
Lúc sáng cô không có ăn sáng, trưa cũng không được ăn uống tử tế đã phải làm việc cho đến tận tối, lúc này cô thật sự đã đói đến mức hoa mắt, chóng mặt, tay chân run rẩy.
Không còn cách nào khác, Mễ Nhu đành vào bếp lục tìm đồ ăn, quả nhiên vẫn còn một ít cơm và canh thừa.
Mễ Nhu mừng rỡ, cô thầm nghĩ, nhiêu đây đã đủ cô lót dạ, chóng chọi cho đến sáng mai.
Thật ra Mễ Nhu không có yêu cầu cao sang gì cả, đối với cô, "một cháo một cơm" chính là đều may mắn. Sáng một bát cháo, trưa một bát cơm, có vẫn tốt hơn là không. Chỉ cần gắng gượng sống qua ngày, không gì là không thể vượt qua, có đúng không?
Mễ Nhu vét hết đáy nồi nhưng cũng chỉ được một bát cơm nhỏ, sau đó cô chan một ít canh thừa vào, ăn một cách ngon lành.
Nhưng đột nhiên, phía sau cô xuất hiện một cái bóng lớn, giọng nói trầm thấp: "Cô đang làm gì vậy?"
Mễ Nhu sợ hãi cầm chặt bát cơm trong tay, chậm rãi quay lại nhìn anh, cơ thể lại bắt đầu run rẩy: "Ông... ông chủ, anh còn... chưa ngủ sao?"
"Tôi hỏi cô, đang làm gì vậy? Sao lại ăn cơm thừa của tôi? Tôi còn tưởng là nơi này có chuột nữa cơ." Anh nheo mắt nhìn cô, lại nhìn bát cơm trong tay cô, không khỏi ngạc nhiên. Anh nhớ anh đâu có bạc đãi người hầu, sao nửa đêm cô lại phải mò vào bếp một cách lén lút như vậy, còn ăn cơm thừa canh cặn, không sợ bị đau bụng à?
Mễ Nhu vừa sợ hãi, lại vừa lúng túng, cô vội vàng đặt bát cơm xuống: "Là tôi làm ồn đến anh sao?"
"Cũng không hẳn, là do tôi không ngủ được." Anh nói.
Mễ Nhu không biết nên nói gì tiếp theo, hai tay cô bấu chặt vào váy, cô cúi thấp đầu, không dám lại gần anh, cô sợ sẽ lại chọc tức anh, khiến anh không vui.
Chợt, chiếc bụng không nghe lời của cô lại kêu lên "ọt, ọt", thật sự không hề đúng lúc một tí nào.
Mặt Mễ Nhu lập tức đỏ lên, cô mím chặt môi, vạn phần lúng túng, vạn phần xấu hổ, không biết trốn vào đâu.
"Tôi... tôi trở về phòng đây, không làm phiền anh nữa." Mễ Nhu nhanh chóng bỏ chạy, cô muốn thoát khỏi bầu không khí đáng sợ và kì lạ này.
"Đứng lại!" Nhưng đột nhiên anh lại nắm lấy cổ tay cô, không cho phép cô đi.
Cơ thể Mễ Nhu lạnh ngắt và không ngừng run rẩy, có thể nhìn ra được là cô đang rất sợ hãi, nếu anh còn tiếp tục hù doạ cô, e rằng cô sẽ ngất luôn cho mà xem.
Chu Thế Tước đột nhiên lại trở nên dịu dàng, anh nói: "Ra ngoài đợi tôi!"
"Dạ?"
Mễ Nhu không biết tại sao anh lại trở nên như vậy, cô rụt rè ngẩng đầu nhìn anh nhưng liền bị anh mắng: "Cô bị điếc à? Còn cần tôi phải nhắc lại?"
Mễ Nhu nhanh chóng lắc đầu, cô ngoan ngoãn đi ra ngoài chờ anh.
Đứng bên ngoài phòng bếp, Mễ Nhu có nghe thấy tiếng động ở bên trong, còn ngửi thấy mùi hương của thức ăn, chuếc bụng của cô lại càng thêm cồn cào. Nhưng mà điều này cũng khiến cô vô cùng tò mò, không biết là anh đang làm gì bên trong.
Một lúc sau, Chu Thế Tước bước ra ngoài, trên tay còn cầm theo một tô mì, bên trên vừa có trứng vừa có thịt, còn rất thơm.
Chu Thế Tước nhìn cô, thấy cô cứ đứng đó không dám ngồi, không hiểu sao lại cảm thấy rằng cô rất ngốc.
"Cho cô đấy, ngồi xuống ăn đi!" Anh lạnh giọng nhưng lại pha lẫn chút ấm áp.
Mễ Nhu kinh ngạc nhìn anh: "Hả?"
Chu Thế Tước ngồi xuống ghế, anh bắt đầu mất kiên nhẫn với những câu hỏi khờ khạo của cô, anh thấp giọng đồng thời đẩy tô mì về phía cô: "Tôi bảo cô ngồi xuống!"
Mễ Nhu rụt rè không dám cùng anh ngồi chung một bàn, trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ.
"Còn không mau ngồi xuống!" Chu Thế Tước cau mày, phải quát mắng lớn tiếng thì cô mới chịu nghe lời.
Mễ Nhu ngồi vào ghế, ánh mắt né tránh không dám nhìn anh, hai tay giấu dưới bàn đang bấu chặt vào nhau, cô thật sự không hiểu tại sao tự nhiên anh lại đối tốt với cô.
Không chờ cô hỏi, anh liền hững hờ nói: "Cô đừng nghĩ nhiều, đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn nên muốn dùng cô làm chuột bạch thôi." Anh nhấn mạnh thêm một câu: "Cho dù có dở thì cô cũng phải nuốt hết cho tôi!"
Mễ Nhu "ồ" một tiếng sau đó thì động đũa, cô gấp một đũa thật to, thầm nghĩ, có ăn là được rồi, không quan trong ngon hay dở. Nhưng mà cô không ngờ tay nghề của anh lại cao siêu đến vậy, lần đầu nấu mà đã ngon đến thế.
"Ông chủ, mì này không hề dở chút nào." Cô nhỏ giọng, vừa nâng mắt lên đã cụp mi xuống, không dám nhìn lâu.
"Vậy là do cô may mắn." Anh nói, khoé môi hơi cong lên, trong ánh mắt tràn ngập sự đắc ý.
Mễ Nhu ăn trong sự lo lắng, cả buổi cũng không dám ngẩng mặt lên, lúc nào cũng rụt rè, sợ hãi, thậm chí còn không dám thở mạnh. Cô cứ có cảm giác như trước mặt mình là một con ác quỷ ăn thịt người, xung quanh như có một luồng khí đen bao phủ, khiến người ta không có cách nào không cảm thấy bất an.
Chu Thế Tước nhìn cô chăm chăm, anh quan sát cô một hồi lâu rồi lại nhớ đến lúc cô cười đùa cùng chú mèo kia, hoàn toàn không giống nhau. Khi đó cô cười rất tươi và thoải mái, hoàn toàn không giống như bây giờ, khúm núm và sợ sệt. Có vẻ như, cô thật sự rất sợ anh. Nhưng cũng phải thôi, anh đã làm nhiều chuyện điên rồ với cô như vậy rồi còn gì?
Thật ra anh hoàn toàn biết rõ, cô không thể nào là cô ấy, cô chỉ là có một gương mặt giống với cô ấy, vậy nên anh chỉ đang tức giận một cách vô lí, lấy cô ra làm bao cát để trút giận, để thoả nỗi hận trong lòng mình.
Nhưng cô thật sự vô tội sao? Anh không cảm thấy vậy. Đáng lẽ cô không nên xuất hiện trước mặt anh, không nên khơi dậy nỗi đau trong lòng anh, khiến anh mất đi lí trí.
Hơn nữa trong mắt anh, loại người như cô từ trước đến nay chưa từng vô tội, giả tạo, dơ bẩn và hẹn hạ chính là những từ ngữ để miêu tả loại người như cô. Lúc nào cũng tỏ ra đáng thương, thuần khiết và trong sáng nhưng thực chất trái tim lại vô cùng đen tối và bẩn thỉu.
Cũng giống như Võ Phương Hạ, anh đã từng tin rằng cô ấy thật sự đơn thuần nhưng anh lại quên mất câu nói, không có một bông tuyết nào là trong sạch.
Và cô cũng vậy, cô cũng có nụ cười rực rỡ như cô ấy, cũng tỏ ra đơn giản, thánh thiện và luôn luôn nghĩ cho người khác, yêu thương động vật nhỏ.
Nhưng sau đó thì sao chứ? Rồi cô cũng sẽ giống như cô ấy, lộ ra bản chất thật của mình thôi. Vì anh không tin trên đời này thật sự tồn tại bốn chữ "thuần khiết" và "tinh túy".
Anh rất tò mò và muốn xem thử, rốt cuộc thì cô gái này... có thể giả vờ được bao lâu, hoặc nói cách khác, anh muốn tiếp cận cô, vạch trần bộ mặt giả tạo của cô.
Sẽ thật thú vị nếu như anh biến cô thành một món đồ chơi có gương mặt giống với cô ấy, giam cô trong một chiếc lồng bằng sắt, mặc cho anh muốn chơi thế nào thì chơi, muốn hành hạ ra sao thì hành hạ, có phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...