Bất Ái Thành Hôn

Chu Hàn đặt cơm ở một nhà hàng
cao cấp sáu sao, phòng ăn có vườn hoa, cảnh vật vô cùng đẹp đẽ. Phòng ăn của nhà
hàng này từng được bầu chọn là phòng ăn hàng đầu trên diễn đàn Giang Thành,
phòng ăn, đồ ăn, cảnh vật cùng thái độ phục vụ đều là hạng nhất
.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ
đến vị trí đã đặt trước, nhân viên phục vụ vừa định kéo ghế ra để cô ngồi xuống,
lại bị Chu Hàn dùng ánh mắt ngăn lại, tự mình đi qua kéo ghế ra cho Lâm
Lệ.

Lâm Lệ khẽ gật đầu nói cám ơn,
“Cảm ơn.” Trong thời gian ngắn cô vẫn còn có chút không thích ứng được với sự
dịu dàng và chu đáo của anh như thế.

Chu Hàn vòng qua cái bàn ngồi
đối diện cô, cầm thực đơn đưa cho cô rồi nói, “Xem một chút muốn ăn cái
gì.”

Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, nhìn
anh khó hiểu hỏi: “Làm sao đột nhiên lại hẹn em ăn cơm?” Hai người bọn họ chưa
từng hẹn nhau đi ra ngoài ăn cơm như vậy.

“Nói yêu đương hẹn hò không
phải đều là đi ăn cơm, xem phim sao?” Chu Hàn hỏi ngược lại.

Lâm Lệ sửng sốt, giờ mới hiểu
thì ra anh tới đây muốn hẹn hò với cô, đúng như anh nói, anh quả nhiên là nghiêm
túc. Không nói gì thêm nữa, Lâm Lệ thu hồi ánh mắt, nhìn thực đơn trong
tay.

Gọi món ăn xong, đợi người phục
vụ đem thức ăn mang lên, rồi kèm theo tiết mục độc tấu.

Cô gái kéo đàn vi-ô-lông cười
gật đầu với hai người, sau đó tay đặt đàn vi-ô-lông lên trên vai của mình, âm
nhạc du dương chậm rãi, lưu loát, phiêu đãng liền cất lên.

Lâm Lệ quay đầu nhìn, chỉ thấy
anh đang nhìn mình, khóe miệng thấp thoáng ý cười không quá rõ
rệt.

“Là anh gọi tới?” Lâm Lệ nhìn
hỏi anh, cảnh tượng như vậy cô đã từng thấy trên ti vi, nhưng chưa từng gặp bao

giờ.

Chu Hàn gật đầu, thò tay cầm
lấy cái ly đế cao trước mặt cô, rót cho cô nửa ly rượu đỏ, chất lỏng màu đỏ thẫm
chảy vào chiếc ly trong suốt, tay nhẹ nhàng đong đưa, kết hợp với sắc vàng mờ
tối của ngọn đèn trong phòng ăn, nhìn có loại quyến rũ và phong tình
khác.

Đem ly rượu trong tay để trước
mũi nhẹ nhàng ngửi, xác định rượu đỏ này có hương vị thuần khiết, Chu Hàn mới
đưa ly rượu cho Lâm Lệ, “nào nếm thử xem.”

Lâm Lệ nhìn anh, coi như là hồi
trước cô vẫn còn có dạ dày vô địch nhất, cô ăn gì uống gì cũng chưa từng coi
trọng như thế, nhận lấy rượu anh đưa tới, nhẹ nhàng đặt ở khóe miệng uống vào,
cô cũng không phải một người hiểu được cách thưởng thức rượu đỏ, nhưng cô hiểu
được rượu uống ngon hay không, không có vị chát như bình thường, rượu đỏ hôm nay
Lâm Lệ uống có vị rất thuần khiết.

“Như thế nào?” Chu Hàn rót cho
mình một ly, nhẹ nhàng đặt ở khóe miệng uống.

Lâm Lệ gật đầu, chỉ nhẹ nhàng
nói: “Uống rất ngon.”

Chu Hàn cười nhạt, chỉ nói:
“Dùng cơm thôi.”

Những thứ này quả thật là rất
ngon, cũng không uổng danh tiếng top 10 nhà hàng tốt nhất được bình chọn trên
mạng, thật ra thì trước đây khi còn ở với Trình Tường, cô đã từng muốn tới nơi
này một lần, cô chủ yếu là đi ăn nhà hàng, ở Giang Thành lâu như vậy, cơ hồ đã
ăn hết ở tất cả các nhà hàng lớn nhỏ ở đây một lượt, chỉ là chỗ này cô chưa từng
đến, chủ yếu là do nhà hàng này nhà này không kinh doanh với bên ngoài, như là
thuộc về hội sở tư nhân, chỉ có hội viên suốt đời của nhà hàng mới có thể hưởng
thụ ăn uống ở đây, do vậy sự thần bí và khó tiến vào nơi này mới có thể khiến
cho bên ngoài coi nó là truyền kỳ.

Trước đây Trình Tường vì muốn
cô vui vẻ, đã từng nhờ người tìm bạn bè xoay giúp hai vé vào đây, chẳng qua là
khi có được vé cho hai người, lúc ấy mẹ Trình Tường đột nhiên ngã đau chân, hai
người liền không đi nữa, để ở nhà chăm sóc bà Trình, sau này muốn tới cũng không
có cơ hội.


Hồi đó cô nghĩ cô và Trình
Tường có một ngày sẽ đến đây, khi đó cô còn rất yêu Trình Tường, một lòng muốn ở
bên anh ta, cũng tin tưởng chỉ cần mình luôn ở bên cạnh anh ta như vậy, sớm muộn
gì cũng có ngày anh ta chân chính yêu mình, sau đó cô không phải là bóng dáng cô
bé trong anh ta kia, mà chân chính là người phụ nữ anh ta yêu.

Ai ngờ sự đời khó đoán, cuối
cùng cô không có cơ hội cùng Trình Tường tới đây, cho dù tình cảm của cô và
Trình Tường là trải qua mười năm, thế thân cuối cùng cũng không có chân tình,
không ngờ là cô còn có cơ hội nhà ăn này, chỉ là người cùng đến không phải là
Trình Tường trước kia, mà là Chu Hàn hiện tại.

Đang lúc Lâm Lệ còn có chút
thất thần, người phục vụ dọn bữa tối mà hai người dùng đã gần hết đi, đưa lên
món tráng miệng, chỉ là theo sau nhân viên đang món tráng miệng này là một nam
phục vụ đang cầm một bó hoa hồng đỏ trong tay, đợi nữ phục vụ bày xong đồ ngọt
lên rồi, nam phục vụ kia tươi cười rạng rỡ, tiến lên một bước, lễ phép cúi chào
Lâm Lệ, sau đó đứng thẳng nhìn Chu Hàn.

Lâm Lệ bị bó hoa hồng trong tay
anh ta khiến cho sợ giật cả mình, nhìn chằm chằm bó hoa được bó kỹ lưỡng kia,
lại quay đầu nhìn Chu Hàn một chút, ánh mắt nhìn anh kia, như đang hỏi đây rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra, tối nay rốt cuộc anh muốn làm gì?

Chu Hàn cầm lấy khăn ăn lau
miệng , sau đó trực tiếp thả sang cạnh bàn, đứng dậy tiếp nhận bó hoa hồng từ
trong tay nam phục vụ, lấy tấm thiệp nhỏ từ trong bó hoa ra, nhìn chằm chằm một
lúc lâu, khẽ nhíu mày, dường như nội dung trong tấm thiệp khiến anh gặp khó
khăn.

Lâm Lệ là hoàn toàn không biết
hiện tại là tình huống gì, bó hoa hồng khiến cô có chút chói mắt, không khỏi có
chút ngạc nhiên hỏi: “Chu, Chu Hàn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra?”

Chu Hàn không nói chuyện, thả
tấm thiệp nhỏ vào bó hoa, sau đó cất bước đứng ở bên người Lâm Lệ, đưa bó hoa
trong tay cho cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: ” bó, hoa đẹp đẽ nhất dành tặng
cho người phụ nữ xinh đẹp nhất.” Lời của anh rất hay, hoa cũng rất đẹp, chỉ là
người tặng hoa dường như không thể thích ứng với lời nói buồn nôn như vậy, giọng

nói của anh hoàn toàn không hề có chút tình cảm và dịu dàng nào, tỏ ra có chút
cứng ngắc và mất tự nhiên.

Mặc dù Chu Hàn nói xong có chút
cứng ngắc cùng mất tự nhiên, thậm chí có chút xấu hổ, Lâm Lệ vẫn bị sự việc như
vậy hù dọa, sững sờ không biết nên phản ứng thế nào.

Vốn đang có chút không tự
nhiên, Chu Hàn thấy Lâm Lệ như vậy, mình ngược lại lại thả lỏng tâm tình, đưa
tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô, đem bó hoa vào lòng cô, sau đó cầm ví tiền rút
tiền đưa cho người phục vụ và cô gái kéo đàn vi-ô-lông kia, coi như là tiền
boa.

Hai người cung kính gật đầu,
sau đó cười nhẹ đi xuống, Lâm Lệ nhìn không có sai, trước khi đi ra, cô gái kéo
đàn vi-ô-lông nhìn cô, ánh mắt kia nụ cười kia mang theo hâm mộ
.

Chu Hàn một lần nữa ngồi trở
lại vị trí, giờ phút này trên mặt của anh đã hoàn toàn không còn vẻ lúng túng và
xấu hổ ban nãy, anh tự nhiên kèm theo cả vẻ tự tin, mà trái lại Lâm Lệ còn có
chút sững sờ, khiếp sợ cùng kinh ngạc lại thất thần.

Lâm Lệ ôm hoa một lúc lâu, mới
từ từ tạm hiểu rõ tình huống, nhìn Chu Hàn có chút khó hiểu hỏi, “tối nay, từ
đầu đến cuối là anh muốn làm gì a?” ăn cơm vừa có nhạc đệm, vừa có hoa tươi,
thật sự cô có chút không hiểu.

Chu Hàn cười nhạt nhìn cô, chỉ
hỏi : “Thích hoa không?” Đưa tay bưng chén rượu lên uống.

Nghe vậy, Lâm Lệ cúi đầu liếc
nhìn bó hoa trong ngực, thật ra, phụ nữ nào cũng thích hoa, nhất là hoa hồng đỏ
rực rỡ như vậy, ôm một bó hồng đỏ này, rất khó bảo người ta nói ra lời từ chối
hay phủ định.

Căn cứ vào cảm nhận chân thật
của mình giờ phút này, Lâm Lệ rất thẳng thắn gật đầu.

Chu Hàn cũng gật đầu, chỉ nói:
“Thích là tốt rồi.”

Nhưng thích thì thích, cô vẫn
muốn lên tiếng hỏi rõ ràng.

“Anh đưa em tới đây ăn cơm, lại
tặng hoa, rốt cuộc muốn làm gì nha?” Lâm Lệ nhìn anh, khuôn mặt mang theo vẻ
nghi ngờ cùng không giải thích được.

Nhún nhún vai, Chu Hàn vẻ mặt

đương nhiên hỏi ngược lại: “Nói yêu đương theo đuổi bạn gái đều là thế này còn
gì?” anh nhìn cô tiếp tục hỏi: “bữa tối dưới ánh nên, tặng hoa không phải cũng
là bí kíp thường dùng sao?”

Lâm Lệ sửng sốt, nhìn chằm chằm
anh một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói: “Cho nên…tối nay anh làm những điều
này thực ra gọi là ‘hẹn hò’?”

Chu Hàn nhíu mày, hỏi ngược
lại: “Chẳng lẽ trình tự có vấn đề gì sao?” Theo lý mà nói hẳn là không có vấn đề
mới đúng, anh đặc biệt lên mạng tìm thông tin.

Lên mạng tìm tài liệu xong, đầu
tiên là buổi trưa gọi điện thoại đặt chỗ, để mọi thứ như thế này, anh đặc biệt
tìm Diệp Tử Ôn mượn thẻ hội viên bên này, bởi vì, nhà hàng này là nhà ăn lớn
nhất toàn Giang Thành, sau khi đặt chỗ, anh làm theo như trên mạng nói chính là
gọi điện thoại cho tiệm bán hoa đặt một bó hoa hoa hồng thật đẹp, thậm chí nghe
theo ông chủ cửa hàng giới thiệu đặt một bó gồm mười một đóa hoa hồng, mặc dù
anh cũng không rõ ý nghĩa của mười một đóa hồng đến tột cùng là cái gì, nhưng
anh nói với ông chủ cửa hàng là tặng cho cho bà xã, anh nghĩ ông chủ sẽ không
xuyên tạc ý anh mới phải.

Lâm Lệ nhìn anh có chút nói
không nên lời, nếu như theo như trình tự mà nói quả thật không sai, nhưng là cô
cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra.

Cúi đầu nhìn bó hoa trong tay,
thấy phía trên là tấm thiệp nhỏ anh cầm lên xem lúc trước, cầm lên rồi nhẹ nhàng
mở ra, trên đó viết cũng không phải là nội dung gì khác, chỉ là câu nói lúc mới
vừa rồi Chu Hàn nói khi đưa hoa cho cô.

Đột nhiên nhớ tới lúc anh cầm
thiệp lên xem rồi nói những lời này hơi có chút lúng túng cùng vẻ mặt mất tự
nhiên, cho thấy những lời này rõ ràng là tìm được trên mạng.

Đột nhiên Lâm Lệ cầm lấy tấm
thiệp kia nhìn anh, khóe miệng nửa mang theo nụ cười nói: “tối nay anh đưa em
tới đây cùng ăn cơm, lại tặng hoa , không phải một loạt này là tra trên mạng ra
đấy chứ?”

Nghe vậy, trên mặt Chu Hàn hiện
lên một tia mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó đã bị che dấu, chỉ hỏi ngược lại:
“em cảm thấy anh là một thương nhân đối với chuyện tình cảm kém như vậy sao?”
Dưới tình huống như thế, coi như là thật anh cũng sẽ không thừa nhận, đây là vấn
đề mặt mũi.

Lâm Lệ cười nhẹ, cũng không
vạch trần anh, chỉ hỏi: “Kế tiếp anh chuẩn bị muốn mời em đi dạo hay là đi xem
phim?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận