Bất Ái Thành Hôn

Bởi vì buổi tối coi như là bữa
cơm người hai nhà chính thức gặp mặt, cho nên buổi chiều trước giờ tan tầm, Chu
Hàn quay về chuẩn bị đón Lâm Lệ và ba Lâm mẹ Lâm cùng nhau đi tới nhà hàng, về
phần nhà hàng, sáng sớm tinh mơ ngày hôm qua mẹ Chu đã gọi điện thoại tới đây
nói đã đặt xong rồi, đến lúc đó bọn họ cứ thế đến là được.

Buổi chiều Chu Hàn trước đó đã
gọi điện thoại báo cho Lâm Lệ thời gian buổi tối ăn cơm, cho nên lúc anh từ
trong công ty lái xe trở lại, ba Lâm mẹ Lâm hai người cũng đã chuẩn bị xong, bất
cứ lúc nào cũng có thể ra cửa.

Chu Hàn để cho ba Lâm mẹ Lâm
ngồi trong ở trong phòng khách một lát, còn mình thì đặt cặp công văn trên tay
vào trong thư phòng sau đó mới chuẩn bị trở về phòng thay quần áo ra
ngoài.

Lấy bộ quần áo phù hợp từ tủ quần áo ra thả lên trên giường, Chu Hàn cởi áo vest chuẩn bị bắt đầu thay quần
áo, nhưng vừa mới tháo mấy nút cổ áo sơ mi, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài
mở ra.

Ngoài cửa Lâm Lệ liếc nhìn bên
kia phòng khách, xác định ba mẹ không hề nhìn về phía bên này, lúc này mới hơi
lén lút đi vào, sau đó khóa trái cua phòng. Lúc xoay người lại vừa lúc chống lại
ánh mắt cười như không cười của Chu Hàn.

Chu Hàn buồn cười nhìn cô, hai
ngày này chung đụng, anh thế nhưng phát hiện người phụ nữ này cũng có một mặt
trẻ con thú vị như vậy, anh cho là cô chỉ là một người đè nén tâm tình mình ra
vẻ kiên cường, thì ra đôi khi cũng sẽ làm chuyện ngốc nghếch, mà bộ dạng làm
chuyện ngốc nghếch còn đặc biệt thú vị, dễ thương.

Lâm Lệ trợn mắt nhìn mắt anh,
đi về phía anh, không đợi anh mở miệng, trực tiếp chất vấn: “Buổi sáng anh đã
nói gì với mẹ tôi?”

Chu Hàn đầu tiên là nhướng mi,
rồi sau đó lại nghĩ tới cái gì, hiểu rõ gật đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “À, cô biết
rồi hả.” Lúc đang nói chuyện giọng điệu nhàn nhạt, giống như không phải nói
chuyện của mình vậy, nói xong liền xoay người sang chỗ khác tiếp tục cởi áo sơ
mi của mình.

Lâm Lệ trợn mắt, hung hăng nhìn
anh chằm chằm, bất mãn nói: “Anh sao lại nói hươu nói vượn với mẹ tôi, anh còn
ngại chuyện chưa đủ loạn sao? !” Cô cảm thấy cô quả thực đang bị anh bày trò,
khắp nơi chế ngự, rõ ràng trận diễn này làm cho cha mẹ nhìn theo lý mà nói là
phát triển theo hướng cô muốn mới đúng, nhưng mà hiện tại, cô lại chỉ có thể bị
động đi theo bước chân của anh, hơn nữa vĩnh viễn không biết anh có thể đột
nhiên ở chỗ nào đó thêm cái gì hay không, lại đột nhiên thay đổi ở chỗ nào đó,
cô cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cô đâu có được năng lực tùy cơ
ứng biến.

Chu Hàn đưa lưng về phía cô,
không có xoay người nói: “Là mẹ cô hỏi tôi, cho nên tôi mới trả lời như vậy.”

Vừa nói, động tác trên tay cũng không có dừng lại.

“Vậy anh sao anh lại nói tôi
không muốn bị anh quấy rầy mới khăng khăng phân phòng” Anh vừa nói như vậy ngược
lại, trực tiếp đổ toàn bộ trách nhiệm cho cô, còn bản thân anh thì tiêu dao tự
tại.

Chu Hàn quay đầu, toàn bộ nút
áo áo sơ mi đã bị cởi ra, trực tiếp cởi áo sơ mi ra ném tới trên giường, lộ ra
vóc người rắn chắc, Chu Hàn vóc người rất tốt, không mập nhưng tinh tráng, da
màu đồng cổ thịt rất săn chắc, thậm chí trên bụng cũng thấy từng múi cơ bụng,
khêu gợi giống như những vận động viên tập trong phòng thể thao lâu năm
vậy.

Lúc Lâm Lệ còn bị vóc người của
anh đánh sâu vào đã có chút ít thẫn thờ, Chu Hàn đã đến gần cô, ánh mắt nhìn
thẳng cô, hỏi: “Vậy tôi đây nên nói như thế nào? Nói thực cho bọn họ biết chúng
ta chỉ là vợ chồng giả, chỉ là đang diễn trò cho bọn họ yên tâm
sao?”

Lâm Lệ nuốt một ngụm nước bọt,
phản ứng trở nên có chút chậm chạp, chỉ theo bản năng mở miệng nói: “Đương,
đương nhiên không được rồi…”

Chu Hàn cười, cúi đầu liếc nhìn
thân thể của mình, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, lần nữa nâng mắt ánh
mắt kia thâm thúy như cũ, vừa tiến tới gần cô một bước, hỏi: “Hay là nói thật ra
thì cô cũng không ngại chúng ta chung chăn gối?”

Anh tiến tới gần, Lâm Lệ lui về
phía sau, căn bản cũng không có thời gian nghĩ tới anh đang nói cái gì, cuối
cùng bị anh bức lui không còn đường lùi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh nuốt một
ngụm nước bọt hỏi, “Cái…, cái gì? Anh mới vừa nói gì?”

Chu Hàn đưa tay chống đỡ tường,
vây cô vây giữa vách tường và cơ thể của mình, khóe môi nhếch lên nụ cười tà, cố
ý giảm thấp âm thanh của mình nói: “Tôi nói cô muốn ở chung phòng với
tôi.”

Lâm Lệ sửng sốt, dường như vẫn
đang suy nghĩ hàm ý trong lời nói của anh, sau nửa nhịp mới kịp phản ứng, đỏ mặt
mở to mắt nhìn anh lớn tiếng nói: “Làm sao có thể!”

Chu Hàn cười, cố ý trêu chọc cô
hỏi: “Thật không muốn?” Vừa nói, cả người còn cố ý nghiêng về phía cô một
chút.

Lần này Lâm Lệ không bị ‘sắc
đẹp’ hấp dẫn, một tay đẩy anh ra, lời lẽ chính đáng nói: “Dĩ nhiên không muốn,
tôi cũng chưa phải bị điên.”

Chu Hàn bị cô đẩy ra thuận thế

cũng lui lại mấy bước, cười nhún nhún vai, nói: “Vậy thì thật đáng
tiếc.”

Lâm Lệ mặt còn có chút hồng,
liếc mắt không nhìn tới anh, chỉ là có chút nhăn nhó nói: “Anh, anh cởi quần áo
làm gì?”

Chu Hàn xoay người sang chỗ
khác, trực tiếp cầm bộ quần áo từ trong tủ cầm qua thay áo sơ mi cho mình, một
bên cài nút áo một bên nói: “Thay quần áo a.” Lời nói tự nhiên hoàn toàn không
có chút cảm giác xấu hổ.

Lâm Lệ không nói gì nữa, đứng ở
đó nghĩ tới chờ cho anh thay quần áo xong một lần nữa sẽ cảnh cáo anh, đừng ở
trước mặt cha mẹ của cô nói lung tung.

Lúc Chu Hàn mặc xong áo sơ mi
xoay đầu lại thấy cô ngượng ngùng đang nhìn chằm chằm vào cái TV treo trên
tường, hai tai dường như vì xấu hổ mà giờ đỏ bừng lên.

Khóe miệng nhếch lên, nhìn về
phía bóng lưng của cô tốt bụng nhắc nhở cô: “Cô không có ý định đi ra ngoài sao,
tôi hiện tại định thay quần.”

Nghe vậy, Lâm Lệ đầu cũng không
quay lại trực tiếp bước nhanh ra khỏi phòng, cửa phịch một tiếng liền đóng lại,
động tác kia gọn gàng nhanh chóng.

Bên trong phòng Chu Hàn nhìn
cánh cửa bị đóng lại một lúc lâu, bật cười lắc đầu.

Lâm Lệ sau khi đi ra mặt còn
nóng lợi hại, mẹ Lâm thấy không khỏi có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Lệ, mặt của con
sao lại đỏ như vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Lâm Lệ vội lắc đầu, cười cười
nói: “Không có, không có… Con hơi nóng, hơi nóng mà thôi.” Vừa nói vừa lấy tay
quạt quạt mặt mình.

Nhà hàng nơi hai nhà gặp mặt ăn
cơm là do mẹ Chu đặt, đặt ở một nhà hàng cấp năm sao, bao một gian phòng, còn
cẩn thận dặn riêng nhà bếp làm theo khẩu vị nơi quê nhà của Lâm
Lệ.

Vì bữa cơm hôm nay vào buổi
tối, buổi chiều mẹ Chu còn đi đến tiệm uốn tóc sửa sang lại đầu tóc, một ngày
không dưới ba lần nhắc nhở ba Chu thời gian buổi tối để trống đừng có bận rộn đi
xã giao.


Lúc Chu Hàn lái xe chở cả nhà
Lâm Lệ tới chỗ hẹn, mẹ Chu cùng ba Chu mang theo Chu Tiểu Bân cũng đã
tới.

Người quản lý nhà hàng vừa đi
vừa nói chuyện với Chu Hàn đưa bọn họ tới phòng khách quý đã đặt sắn, mẹ Lâm
theo ở phía sau lôi kéo góc áo của ba Lâm, nhỏ giọng ở bên tai ba Lâm nói: “sao
tôi cảm thấy Chu gia này cũng không phải là một nhà bình
thường?”

Ba Lâm không nhìn bà, chỉ gật
đầu, nhẹ giọng đáp lại một câu: “Đặc biệt nữa, sau này cũng chỉ là thông
gia.”

Mẹ Lâm không nói thêm gì nữa,
bà hiểu ý của chồng, Chu gia này rốt cuộc là gia đình như thế nào đối với bọn họ
mà nói cũng không quan trọng, bọn họ chỉ là gả con gái, chỉ cần bọn họ đối xử
tốt với Lâm Lệ là được.

Người quản lý nhà hàng kia tự
mình mở cửa, cười nói với Chu Hàn: “Chu tổng, ông Chu bọn họ đã ở bên trong, tôi
đây xuống phòng sắp bếp đưa thức ăn lên.”

Chu Hàn gật đầu với ông ta nói:
“Làm phiền.”

Người quản lý nhà hàng mặt đầy
nụ cười gật đầu, “Không có gì, không có gì, chúc mọi người ăn cơm vui vẻ.” Nói
đến đây mới xoay người rời đi.

Chu Hàn xoay thân mình, nói với
ba Lâm mẹ Lâm: “Cha, mẹ, chúng ta vào đi thôi.”

Ba Lâm gật đầu, cùng mẹ Lâm
cùng nhau đi vào trong phòng.

Lúc Chu Hàn xoay người cũng
muốn đi vào lại bị Lâm Lệ một bên bắt được, chỉ thấy cô khom người tới đây ghé
vào lỗ tai của anh nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Hôm nay anh chớ nói lung tung
đó.”

Chu Hàn nhìn cô, chỉ cười cười,
cũng không nói chuyện.

Lúc này mẹ Lâm và ba Lâm vừa đi
vào, mẹ Chu liền đứng dậy tới đây đón chào, tươi cười đầy mặt, ngoài miệng nói:
“Ông bà thông gia, ông bà đã tới, mau mau mau tới đây ngồi xuống, tới đây ngồi
xuống.” Lúc đang nói chuyện lôi kéo tay mẹ Lâm dẫn về phía bàn
ăn.

Ba Chu cũng đứng dậy đón chào,
khuôn mặt bình thường cũng không hay lộ ra nụ cười gật đầu chào ba
Lâm.

Trước khi đến, mẹ Lâm còn có
chút lo lắng sợ đến lúc này căng thẳng rồi lúng túng, mấy người ngồi vào cùng
nhau không biết nói cái gì, nhưng tới đây không tới vài phút đồng hồ bà liền
buông lỏng tinh thần, bởi vì mẹ Chu là một người thích nói thích cười, từ lúc
bọn họ đi vào không để cho cục diện quá tẻ ngắt, lôi kéo mẹ Lâm nói chút ít
chuyện phiếm, không khí thoáng cái thân thiện hơn.


Ba Chu làm lãnh đạo đã lâu, mặt
nghiêm túc khó nở nụ cười, nhưng mà cũng thật sự coi trọng thông gia tương lai,
trên mặt mặc dù cười không khỏi có chút cứng ngắc, nhưng ít nhất thái độ là chân
thành.

Bữa cơm này diễn ra rất là hài
hòa, lúc nói xong lời cuối cùng mẹ Chu nói về vấn đề đám cưới của Lâm Lệ cùng
Chu Hàn, theo như ý bà và ba Chu muốn làm đám cưới cho Lâm Lệ và Chu Hàn, bởi vì
bọn họ vẫn luôn cảm thấy Lâm Lệ ở xa lấy chồng ở Giang Thành, đã là ủy khuất Lâm
Lệ, giờ còn không có đám cưới giống người ta, vậy thì quá tủi thân Lâm Lệ rồi,
Chu gia bọn họ coi cô như con gái ruột của mình mà đối xử, muốn cho cô thứ cô
nên có.

Thật ra thì ba Lâm mẹ Lâm nghe
Chu gia nói như vậy, một chút lo lắng còn sót lại ở đáy lòng đối với Lâm Lệ
thoáng cái tiêu tan, gả con gái, có thể có một người chồng, một nhà chồng tốt,
bọn họ còn muốn cầu cái gì nữa, còn có yêu cầu cái gì nữa. Về phần hôn lễ kia,
có muốn hay không cũng không còn quan trọng rồi.

Mẹ Lâm cười kéo tay của mẹ Chu,
chân thành nói: “Bà thông gia, có những lời này của bà thì hai lão già chúng tôi
cũng yên lòng rồi, sau này tiểu Lệ nhà chúng ta liền làm phiền các
vị.”

Mẹ Chu cũng cầm lại tay bà,
cười nói: “Bà nói gì vậy, đều là người một nhà, đều là người một
nhà.”

Mẹ Lâm cũng cười, quay đầu liếc
nhìn Lâm Lệ và Chu Hàn, nói: “Về phần đám cưới, tôi không có ý kiến gì, nếu bọn
trẻ muốn làm thì đương nhiên là tốt nhất, nếu như cảm thấy phiền toái chúng tôi
cũng tôn trọng ý kiến của chúng nó.”

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người
toàn bộ nhìn về phía Lâm Lệ và Chu Hàn.

Lâm Lệ gượng cười, quay đầu
liếc nhìn Chu Hàn, chỉ thấy anh đang mải chăm chú vào món ăn trên bàn không nói
gì.

Mẹ Chu lại biết ý, gọi Chu Hàn
một tiếng: “Chu Hàn.”

“Dạ?” Chu Hàn ngẩng đầu, như là
có chút khó hiểu, vẻ mặt nghi hoặc.

“Sao con không nói gì hả, có
làm đám cưới hay không, chúng ta cũng không thể ủy khuất Lâm Lệ nha.” Mẹ Chu
nói, hàm ý là bảo Chu Hàn đồng ý làm đám cưới.

Chu Hàn hiểu rõ gật đầu, nói:
“Làm hay không làm, con đều nghe theo Lâm Lệ.” Vừa nói vừa mỉm cười nhìn về phía
Lâm Lệ.

Khóe miệng Lâm Lệ co quắp, dưới
mặt bàn đưa tay hung hăng bấm Chu Hàn một cái, gượng cười quay đầu nói với mẹ
Chu cùng mấy người khác: “Con nghĩ, con nghĩ hay là không làm cũng được, gần đây
trong công ty Chu Hàn rất bận, đám cưới để sau này, sau này hãy
nói.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận