Lâm Lệ vừa dừng xe lại ven
đường, Bạn nhỏ Gia Bân liền mở cửa xe muốn đi vào KFC.
Lo lắng trên đường nhiều người,
Lâm Lệ vội vàng khóa xe, mở cửa bước nhanh lên kéo tay nó: "nào, để dì dắt con
đi."
Thằng bé nhíu mày, dường như
chán ghét sự đụng chạm của Lâm Lệ, muốn hất tay Lâm Lệ ra.
Nhưng dường như đã nhìn thấu ý
nghĩ của nó, Lâm Lệ nắm chặt tay nó, khom người nói hơi uy hiếp: "nếu cháu không
để cô dắt cháu, cô sẽ không đưa cháu đi ăn KFC!"
Nghe vậy, cậu bé Chu Gia Bân mở
to mắt nhìn chằm chằm cô, như là đang lên án Lâm Lệ cô sao có thể lật lọng như
thế!
Thấy nó phản ứng như thế, Lâm
Lệ cũng biết chiêu này hiệu quả với nó, buông tay nó ra, sau đó đứng thẳng
người, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn chằm chằm nó.
Cậu bé Chu Gia Bân nhìn cô,
thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn cửa hàng KFC kia một chút, như là đang cân
nhắc.
Lâm Lệ cố nén cười, vươn tay
với nó, nhìn nó nói: "nếu muốn đi ăn Hamburger và khoa tây chiên thì đưa tay ra,
không thì giờ chúng ta về nhà."
Thằng bé nhìn chằm chằm cô một
lúc lâu, cuối cùng cực không tình nguyện đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay cô,
sau đó như là giận dỗi quay mặt đi, không nhìn cô.
Lâm Lệ cố nén cười, nắm tay nó,
đợi hết đèn đỏ, thì đi vào cửa hàng KFC đối diện.
Lúc này trong quán có không ít
người, nhưng mà đa số là trẻ con, đủ mọi độ tuổi từ con nít cho đến học sinh cao
trung đều có.
Xếp hàng trước mặt Lâm Lệ là
một đôi mẹ con, cô bé nhìn qua có tuổi xấp xỉ với Gia Bân, nhưng mà không hề có
nét rầu rĩ không vui, lúc này nhìn nó rất vui vẻ, nắm tay mẹ nó, ngửa đầu nhìn
mẹ mình, nói với giọng nói ngọt ngọt ngào: "mẹ, con muốn ăn bánh mì kẹp tôm, bên
trong có rất nhiều tôm ngon, Đồng Đồng thích ăn cái đó nhất ."
Thấy người mẹ kia tràn đầy yêu
thương cúi đầu nhìn con gái mình, tay sờ sờ đầu cô bé, gật đầu nói: "được, Đồng
Đồng muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."
Lâm Lệ cúi đầu nhìn thằng bé
đang bị mình nắm tay đứng cạnh, thấy nó nhìn chằm chằm vào hai mẹ con nhà kia,
mặc dù trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng mà nhìn hai mắt đen nhánh lóe sáng, Lâm Lệ
có thể nhìn ra được sự hâm mộ của nó.
Lâm Lệ không nói gì, lại không
khỏi đau lòng cho đứa bé này, không nói đến không có mẹ bên cạnh, chỉ nhìn thái
độ của Chu Hàn với nó, cô cũng có thể hiểu đứa bé này thật ra chưa từng nhận
được ấm áp và vui vẻ từ gia đình, chứ đừng nói đến sự quan tâm và yêu thương mà
cha mẹ mang lại.
Đột nhiên có chút khó chịu, nhớ
tới đứa con vô duyên mất đi của mình, Lâm Lệ cảm thấy ngực mình đau dữ dội, vô
thức đưa tay bấm ngực mình.
Không biết Lâm Lệ đau đớn như
thế bao lâu, cho đến khi thằng bé đứng bên kéo tay cô, Lâm Lệ mới dứt khỏi dòng
suy nghĩ của mình, đau đớn nơi trái tim cũng từ từ biến mất, mà đôi mẹ con vốn
đứng trước mặt hai người đã ăn cơm rồi, người mẹ thương con kia cũng quả nhiên
nghe theo yêu cầu con gái mua cho cô bé bánh mỳ kẹp tôm, ngoài ra còn quan tâm
mua cho nó cốc sữa tươi.
Điều chỉnh lại cảm xúc của
mình, Lâm Lệ nắm tay thằng bé bước lên, vừa định mở miệng hỏi nó muốn ăn gì,
thấy nó nhìn chằm chằm vào thực đơn đặt trên bàn kia, nhìn thẳng vào, không rời
mắt, tầm mắt nhắm thẳng tới thực đơn bánh mỳ kẹp tôm, trên đó là hình món ăn vô
cùng cuốn hút, nhìn tôm tươi khiến người ta chỉ muốn tiến lên cắn một
miếng.
Lâm Lệ hiểu ý, khẽ cười nhìn
nó, hỏi: "cháu cũng muốn ăn bánh mỳ kẹp tôm sao?"
Thằng bé quay đầu, nhìn chằm
chằm cô, như là đang hỏi có thể không?
Lâm Lệ cười, quay đầu nhìn nhân
viên phục vụ kia nói: "cho hai bánh mỳ kẹp thịt, với một suất khoai tây chiên."
Vừa nói, vừa quay đầu nhìn thằng bé hỏi: "có muốn ăn cánh gà nướng không, cháu
còn muốn ăn gì nữa không?"
Lần này thằng bé phản ứng rất
nhanh, mặc dù vẫn không nói gì, nhưng mà đã vội vàng gật đầu, sau đó duỗi tay ra
chỉ vào món gà rán và cocacola trong thực đơn.
"Được." Lâm Lệ cười sờ sờ đầu
thằng bé, sau đó quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, nói: "vậy một đôi cánh gà
nướng, cộng thêm một gà rán, đồ uống thì một sữa tươi và một cốc
coca."
"Được." Người nhân viên kia mỉm
cười gật đầu, sau đó quay lại lần lượt lấy những món kia tới
đây.
Bưng món ăn đến chỗ ngồi, anh
bạn nhỏ Chu Gia Bân vẫn luôn nghiêm chỉnh lúc này tỏ ra rất hưng phấn, tất nhiên
không viết ra trên mặt, mà là từ ánh mắt lóe sáng của nó, Lâm Lệ tin rằng lúc
này nhất định nó vô cùng vui vẻ.
Sự thật chứng minh Lâm Lệ suy
đoán không sai, thằng bé thật sự rất hưng phấn, khi cầm hamburger ăn, thế mà mấy
lần còn cười cười với Lâm Lệ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lệ thấy
đứa bé này vui vẻ như vậy, thương xót nó mọi bề, cho nên tình mẫu tử trào lên,
khi nó ăn xong một cái hamburger to rồi nhìn chằm chằm vào cái hamburger cô còn
chưa đụng đến, cô mỉm cười đẩy cái hamburger ra cho nó nói: "còn ăn được nữa thì
cho cháu đấy."
Nghe vậy, thằng bé kia liền đưa
tay cầm lấy cái hamberger trước mặt ăn tiếp.
Lâm Lệ chỉ nhìn nó ăn, cũng
không động gì cả, từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, thật ra thì nói cũng lạ,
trước kia dạ dày của cô luôn bị An Nhiên gọi là dạ dày vô địch, cho dù cả bàn
thức ăn, cô đều có thể cho tất cả vào bụng, nhưng mà kể từ sau chuyện đó, dường
như cô ăn gì cũng không ngon miệng, như là không còn thèm ăn bất cứ thứ gì, thậm
chí có phần chán ghét, không thật đói thì sẽ không ăn gì cả, cô không khỏi nghi
ngờ có phải mình mắc chứng kén ăn không.
Đến khi ra khỏi KFC đã gần sáu
giờ, Lâm Lệ vẫn dắt tay nó qua đường quốc lộ, có lẽ và vừ mới ăn KFC, lần này
anh bạn nhỏ Chu Gia Bân không hề cự nự không cho cô nắm tay nữa, tỏ ra ngoan
ngoãn cho cô dắt đi qua đường.
Lâm Lệ nhìn nó, nở nụ cười nhàn
nhạt, nghĩ thầm, hôm nay đã có thể kéo gần quan hệ của cô và thằng bé này, bữa
KFC này coi như là không uổng phí.
Nó vẫn mở cửa sau ngồi vào, Lâm
Lệ không ép buộc, bây giờ nó tạm thời chưa hoàn toàn tiếp nhận cô, cũng biết có
một số việc cần thời gian từ từ điều chỉnh, một lần nữa khởi động xe lên
đường.
Xe chậm rãi tiến vào khu biệt
thự, sau đó dừng lại trước dinh thự ba tầng độc lập, tắt máy, không quay đầu
lại, chỉ mở miệng nói: "tiểu Bân, chúng ta đã đến nha."
Vừa nói vừa cầm lấy túi xách
bên ghế phụ, cầm lấy cái áo khoác mà mình cởi ra vì nóng bức, đợi làm xong tất
cả vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau, hơi nghi hoặc quay đầu lại, mới
nhìn thấy thằng bé ôm bụng nằm trên ghế ngồi phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
bệch, vẻ mặt rất đau đớn.
Lâm Lệ bị nói thế này dọa sợ,
vội hỏi: "tiểu Bân, cháu làm sao vậy? Người không thoải mái
sao?"
Tiểu Bân chỉ ôm bụng, hiển
nhiên là bụng đau đớn khiến nó không thể trả lời, cái trán vì đau đớn mà bắt đầu
đổ mồ hôi.
Bỏ lại đồ trong tay xuống, liền
mở cửa xuống xe, mở cửa sau ra, cúi người hỏi thằng bé: "tiểu Bân, khó chịu chỗ
nào, nói cho dì biết, là đau bụng sao?"
Thằng bé chỉ gật đầu một cách
khó khăn, bụng co rút đau đớn khiến nó không khỏi lại ôm chặt
bụng.
Lâm Lệ hoảng hốt, luống cuống
không biết nên làm gì bây giờ, thậm chí thừ người ra một lúc lâu mới quay lại
xe, sau đó liền chở thằng bé đi bệnh viện.
Đến khi Lâm Lệ đưa đứa bé đến
bệnh viện, bác sĩ khám cho nó rồi Lâm Lệ mới biết được thằng bé đau bụng là vì
dị ứng, cũng vì thế mới biết thì ra là đứa trẻ này có chứng dị ứng hải sản
nghiêm trọng, dù chỉ ăn một chút thôi cũng sẽ thấy tác dụng ngay, nếu như nghiêm
trọng mà không kịp thời đưa đến bệnh viện điều trị, hậu quả thật không thể tưởng
tượng.
Đợi sau khi bác sĩ khám xong,
xác định không có vấn đề gì lớn, nhưng mà sợ là đứa bé tuổi còn nhỏ, bác sĩ sắp
xếp ở lại bệnh viện quan sát một đêm.
Nhìn đứa trẻ nằm trên giường
bệnh, Lâm Lệ đau lòng cùng tự trách, nếu không phải cô nói đưa nó đi ăn KFC, có
lẽ giờ nó đã không thế này.
Người trên giường hiển nhiên
ngủ không yên, hai mắt nhắm chặt, như là mơ thấy cái gì, mí mắt động đậy, kinh
hoảng quơ tay giữa không trung, miệng lẩm bẩm gọi: "cha … cha, đừng,đừng không
quan tâm con .. ."
Lâm Lệ đau lòng, đưa tay nhẹ
nhàng vuốt ve mặt nó, nhẹ nhàng nói bên tai nó: "không sao rồi, không sao rồi,
dì ở đây, dì ở đây."
Cũng không biết nó có nghe thấy
không nhưng mà đúng là đã yên tĩnh hơn nhiều.
Lại ngồi lại trong phòng bệnh
một lúc lâu, xác định tâm tình của nó đã ổn định lại rồi mới nhẹ nhàng mở cửa đi
ra ngoài.
Lấy điện thoại di động ra gọi
cho Chu Hàn, bây giờ con xảy ra chuyện, mặc dù đã không có gì đáng ngại, nhưng
mà anh ta là cha ruột đứa con, cô cảm thấy cần báo lại cho anh chuyện
này.
Điện thoại vang lên mấy tiếng
mới được Chu Hàn nhận, dường như bên kia đang có khách, cô nghe thấy hơi ầm
ĩ.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói
lãnh đạm của Chu Hàn vang lên ở đầu dây bên kia, nghe không hề mang theo nhiệt
độ gì.
Lúc này Lâm Lệ mới phục hồi lại
tinh thần, vội nói: "tiểu Bân bị dị ứng hải sản phải vào bệnh
viện."
Người bên kia điện thoại im
lặng một lát, hỏi: "bây giờ thế nào rồi?"
"Đã không còn gì đáng lo, nhưng
mà bác sĩ nói phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm." Lâm Lệ thuật
lại.
"Nha." Chu Hàn ở bên kia điện
thoại lãnh đạm trả lời, chỉ nói: "tôi còn có việc, không có việc gì thì tôi cúp
đã." Nói xong căn bản là không đợi Lâm Lệ kịp phản ứng, liền cúp
máy.
Lâm Lệ cầm nhìn điện thoại thật
lâu, quả thực không thể tin được, anh ta cứ cúp điện thoại như vậy, thật giống
như là đứa bé nằm viện này không phải là con anh ta vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...