Bất Ái Thành Hôn

Chu Hàn nói xong cũng rời đi,
không nói thêm nửa câu dư thừa.

Anh đi rất tiêu sái, để lại
mình Lâm Lệ rối rắm. Anh xin lỗi rất thẳng thắn, nếu cô không chấp nhận, vậy
giống như ra vẻ ta đây quá rồi. Nhưng nếu chấp nhận, rồi ra ăn mỳ ngồi đối mặt
nhau lại thấy không được tự nhiên.

Nhưng mà không đi, bụng bây giờ
đang đói meo rồi, hai ngày nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, khẩu vị giống
như tốt lên một chút mặc dù vẫn ăn không nhiều lắm, nhưng so với đoạn thời gian
trước cũng khá hơn nhiều, tình trạng buồn nôn cũng giảm bớt.

Cuối cùng Lâm Lệ đấu tranh nội
tâm một phen, bụng thật sự là đói quá, hay cứ là đi phòng ăn bên kia
xem.

Lúc đến nơi thì Chu Hàn đã ăn
được hơn nửa rồi, thấy cô đến, chỉ gương mắt nhìn cô một cái.

Lâm Lệ bị anh nhìn có chút
ngượng ngùng, kéo ra cái ghế ngồi xuống, có phần mất tự nhiên giải thích: “tôi,
tôi chỉ không muốn phải lãng phí lương thực thôi”

Chu Hàn cũng không nói gì, thu
hồi ánh mắt tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt, nhưng khuôn mặt vốn lúc nào cũng nghiêm
túc, lúc này khóe miệng lại nhếnh lên một độ cong đẹp mắt.

Hôm sau là cuối tuần, sáng sớm
Chu Hàn liền tới công ty, Lâm Lệ vốn muốn dậy sớm một làm chút cháo thịt nạc cho
thằng bé kia, thậm chí tối qua đã nghiên cứu kỹ cách làm rồi. Nhưng đến lúc lấy
gạo chuẩn bị cho vào nồi nấu mới nhớ tới trong nhà không hề có thịt nạc, đừng
nói thịt nạc ngay cả thịt cũng không có, trừ mấy quả trứng cùng túi bột mì
ra.

Nên Lâm Lệ định nấu nhừ cháo
trước, đợi cho cháo ăn được lại làm thêm một quả trứng chiên.

Khi nồi cháo gần được, Lâm Lệ
tiến vào phòng của tiểu Bân xem nó đã thức chưa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, thì
ra thằng nhóc đã tỉnh, ngồi ở trên giường đầu nhìn vị trí trên mép giường, chăm
chú đến nỗi Lâm Lệ đi vào cũng không có phát hiện.

Lâm Lệ tiến vào, nửa ngồi trước
mặt nó, khẽ cười hỏi: “làm sao, đang nhìn gì vậy?”


Lúc này thằng bé mới lấy lại
tinh thần, nhìn Lâm Lệ trước mặt,chỉ lắc lắc đầu, quay đi, cúi nhìn tay mình đặt
trên chăn bông.

Lâm Lệ nhìn theo ánh mắt của
nó, có chút đau lòng, kéo tay nó thả vào lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng vỗ về:
“ còn đau không?”

Thằng bé không trả lời, lại
muốn rút tay mình ra. Thấy thế, nghĩ đến đứa bé yếu ớt, Lâm Lệ cũng không hỏi
nhiều nữa, sờ sờ đầu nó, khẽ cười nói: “nào, đứng dậy đi, dì giúp con mặc quần
áo”.

Thằng bé gật đầu, tùy ý Lâm Lệ
giúp nó mặc quần áo, rửa mặt xong mới từ trong phòng đi ra ngoài. Đút cháo cho
nó ăn, thật là một đứa bé không kén ăn chút nào, trứng chiên cùng cháo trắng
cũng ăn rất ngon lành.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Lệ chuẩn
bị đưa thằng bé đi siêu thị, định mua chút thức ăn, hai ngày ở nhà biến đổi cách
chế biến nấu cho thằng bé vài món ngon. Mặc áo khoác cho nó, bản thân mình cũng
thay quần áo, cầm chìa khóa xe, vừa chuẩn bị mở cửa ra, lúc này điện thoại trong
túi vang lên, là mẹ gọi tới.

Giờ Lâm Lệ mới nhớ hai ngày nay
bận rộn không gọi điện về nhà được, điện thoại reo liên tục không ngừng, nhấn
nút trò chuyện, đưa lên nghe “alô, mẹ, con đây__”

Lâm Lệ bên này mới muốn giải
thích nói mình hai ngày nay đã không gọi điện thoại, bên kia Lâm mẹ đã mở miệng
ngắt lời cô.

“Tiểu Lệ a, hôm nay cuối tuần
con không ở nha ư, mẹ nhấn chuông lâu như vậy cũng không có phản ứng a?” bên kia
điện thoại truyền đến tiếng mẹ Lâm hơi gấp gáp, bên người bà còn truyền đến
giọng nói của ba Lâm.

Lâm Lệ sửng sốt, cầm điện thoại
hỏi: “mẹ, mẹ cùng cha tới Giang Thành rồi sao?”

Bên kia mẹ Lâm nói: “ đúng vậy
a, đến lúc sáng, vốn định cho con một bất ngờ, lại nhấn chuông mãi cũng không
thấy người mở cửa.” Nghĩ đến đó, lại hỏi “hôm nay không phải thứ bảy sao? Hôm

nay con vẫn đi làm sao?”

Lâm Lệ cùng Chu Hàn kết hôn
cũng không nói cho ba Lâm mẹ Lâm, cũng không phải không nói, chỉ là muốn từ từ,
dù sao cô cùng Chu Hàn cũng không tính là quan hệ hôn nhân bình thường, trong đó
yếu tố hợp tác chiếm đa số, nhưng quan hệ hợp tác này kéo dài bao lâu, cũng
không biết rõ được. Lâm Lệ định là, tới cuối năm, cô cùng Chu Hàn còn có thể
tiếp tục mối quan hệ này, như vậy đến lúc đó lại nói cho ba mẹ, tìm lý do nào đó
cũng dễ dàng, nếu nói ngay bây giờ, khó đảm bảo rằng trong lòng ba mẹ không suy
nghĩ gì.

Cho nên lần này ba Lâm cùng mẹ
Lâm vốn định cho con gái một bất ngờ, lại không biết hơn hai mươi ngày trước Lâm
Lệ đã gã cho người ta, dọn nhà ra ngoài rồi, còn cầm lấy địa chỉ con gái đưa cho
mình đứng ở cửa nhấn chuông hồi lâu, đợi mười mấy phút đồng hồ, lúc này mới cầm
điện thoại gọi cho con gái.

“Mẹ, mẹ cùng ba hai người ở nơi
đó chờ con, hiện tại con qua đón ba mẹ” Lâm Lệ căn dặn mẹ mình chờ cô dưới căn
nhà cô thuê hồi trước, sau đó vội vàng cúp điện thoại, mang theo thằng bé trực
tiếp lái xe đi qua.

Khi ba Lâm cùng mẹ Lâm nhìn con
gái lái xe tới, không khỏi nổi lên nghi ngờ.

Trông thấy con gái từ trong xe
bước xuống, ba Lâm nghi hoặc hỏi: “tiểu Lệ, xe này là thế
nào?”

Lâm Lệ liếc nhìn tiểu Bân lại
nhìn ba mẹ, bởi vì quá mức đột nhiên, nhất thời không thể nghĩ ra giải thích nào
cho tốt, chỉ có thể trước lừa gạt qua, nói: “ba, mẹ chúng ta đi về trước đi, trở
về con giải thích cho ba mẹ”. Nói xong, mở cốp xe ra, để hành lí của bọn họ vào
trong.

Ba Lâm, mẹ Lâm nghĩ tới là đang
đứng trên đường, dưới nhà người ta, cũng không tiện nói chuyện, lền gật đầu để
trở về mới nói rõ ràng.

Lúc này Lâm mẹ mở cửa ngồi ở
ghế sau, liền thấy một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi nghiễm nhiên ngồi đó, không
khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Lệ, kêu lên: “tiểu Lệ, trong xe của con sao lại
có một đứa bé a?”.


Thấy mẹ Lâm la lên như vậy, ba
Lâm cũng quay đầu qua nhìn, chỉ thấy quả thật có một đứa bé ngồi trong xe, một
tay quấn băng gạc, một tay còn cầm đồ chơi người máy, cũng nghi ngờ quay đầu
nhìn con gái mình, “đúng vậy a Tiểu Lệ, con cái nhà ai vậy
a?”.

Nhất thời Lâm Lệ cảm thấy hơi
đau đầu, dọc đường đi đến cô đã không yên, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra làm sao
giải thích cho ba mẹ chuyện trên xe có đứa bé, gượng cười nói: “là, là con của
một người bạn, ba mẹ, hai người lên xe trước đi, chờ chút nữa con nói cho hai
người.”

Mặc dù nghi ngờ, ba Lâm mẹ Lâm
chỉ có thể gật đầu, chia ra lên xe trước. Ba Lâm ngồi ở phía trước, mẹ Lâm ngồi
ở chỗ ngồi phía sau cùng thằng bé. Đối với trên xe đột nhiên nhiều thêm hai
người, thằng bé cũng không có cái gì ngạc nhiên, vẫn cầm robot biến hình trên
tay ngắm nghía, nhưng bởi vì một cái tay bị thương, động tác trở nên vụng về yếu
ớt hơn trước.

Lâm Lệ khởi động xe rời đi,
trong lòng suy nghĩ chờ lát nữa làm thế nào để giải thích chuyện xe và đứa
bé.

“Tiểu Lệ a, đứa nhỏ này làm sao
thế, tay và mặt đều bị thương” mẹ Lâm ngồi ở phía sau nhìn vết thương trên người
thằng bé không khỏi hỏi.

Lâm Lệ chỉ cười cười, nói: “trẻ
con nghịch ngợm, không cẩn thận bị vấp ngã”

“Cha mẹ của đứa bé đâu?” mẹ Lâm
lại hỏi, nhìn đứa bé, trên tay trên mặt đều bị thương, không khỏi nhỏ giọng thở
dài nói: “hiện tại làm cha mẹ sao lại sơ ý như vậy a, để con té thành như
vây”

Lâm Lệ cười cười, vội vàng
chuyển đề tài khác “ba mẹ, sao hai người đột nhiên lại đến Giang Thành
vậy”.

Nghe vậy, vẻ mặt mẹ Lâm cứng
đờ, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía ba Lâm.

Ba Lâm nghiêng người cười nói:
“không có gì, ta với mẹ con nhớ con, cũng biết con đi làm bận rộn, không rút ra
được thời gian trở về, cho nên muốn ghé thăm con một chút”.

Lâm Lệ liếc nhìn mẹ mình qua
gương, tự nhiên nhìn ra khác bà khác thường, trong lòng có loại dự cảm xấu, nắm
tay lái thật chặt, nói: “mẹ, sao mẹ không nói lời nào vậy?”


Mẹ Lâm sửng sốt, gượng cười:
“đúng, đúng vậy a, ta với ba nhớ con, nên mới tới”.

Nghe vậy, Lâm Lệ cũng không nói
chuyện, chẳng qua nắm tay lái thật chặt, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước. Ba
Lâm mẹ lâm giống như đang giấu diếm cái gì, thấy con gái không nói bọn họ cũng
không lên tiếng, sợ nói lỡ miệng lại lộ ra cái gì.

Không khí bên trong buồng xe
yên tĩnh, có chút quỷ dị, thậm chí làm cho bạn nhỏ Chu Gia Bân ngồi một bên đang
chơi Transformer cũng mơ hồ cảm giác bầu không khí khác thường này,ngẩng đầu
nhìn bọn họ, nhưng mà nó vốn là đứa bé không thích nói chuyện, bạn nhỏ Chu Gia
Bân lịch sự cũng không mở miêng, tiếp tục chơi với món đồ trên
tay.

Xe gặp đèn đỏ cho nên chậm rãi
dừng lại, im lặng một lúc lâu, Lâm Lệ mới chậm rãi mở miệng, nói: “ba, có phải
sức khỏe ba xảy ra chuyện gì sao?”

Ngồi một bên, ba Lâm sửng sốt
hồi lâu, cười khan lắc đầu “không có, không có, sức khỏe ba rất tốt, chúng ta
thật nhớ con mới lên xem một chút”.

Lâm Lệ quay đầu nhìn ông, bình
tĩnh nói: “ba, thời điểm ba muốn gạt chúng ta đều nắm thật chặt quần của mình”
Nói xong, tầm mắt dời xuống, nhin chăm chú vào hai tay đang nắm chặt ống quần
của ba mình.

Lúc này ba Lâm mới ý thức được,
vội vã buông tay, nhìn con gái cười khan “không có, không có chuyện gì, không có
gì…….”

“Ai” ngồi phía sau, mẹ Lâm thở
dài nói: “lão Lâm a, chúng ta còn muốn lừa gạt tiểu Lệ sao, nếu ông thật sự có
chuyện gì, chúng ta còn không phải đều trông cậy vào tiểu Lệ, tiểu lệ a, bệnh
của ba con có thể tái phát, cho nên lần này tới Giang Thành chủ yếu là muốn đến
kiểm tra lần nữa”

Nghe vậy, Lâm Lệ quay đầu nhìn
cha mình “ba, chuyện lớn như vây sao ba còn muốn gạt con.” Khi đang nói chuyện,
hốc mắt liền bắt đầu đỏ, cô sợ, cô lo lắng!

Thấy viền mắt con gái đỏ lên,
ba Lâm oán giận nhìn mẹ Lâm một cái, vội vàng giải thích: “thật ra thì, thật ra
thì cũng không có cái gì, gần đây khí trời đột nhiên lạnh, ta có chút cảm mạo,
cho nên liên tục ho khan, mẹ con bị bệnh đa nghi nặng, không yên lòng, nên tới
đây để kiểm tra”

Lâm Lệ cũng không nghe ông giải
thích, đợi đèn đỏ chuyển xanh, khởi động xe vừa nói: “giờ chúng ta phải đi bệnh
viện”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận