Bất Ái Thành Hôn

Mặc dù tối hôm qua đã cầm khăn
nóng chườm lên mắt rồi, nhưng mà do hôm qua khóc rất dữ, cho dù đã chườm, đôi
mắt nhìn qua vẫn có chút sưng đỏ, lúc đưa tiểu Bân đi học, cô giáo Trần còn đặc
biệt quan tâm hỏi thăm cô.

Lâm Lệ sao lại không biết xấu
hổ nói thật chuyện này, chỉ có thể nói tối hôm qua mình ngủ không được ngon
giấc, sau đó lấy cớ nói muốn nhanh chóng phải đi làm, vội vàng liền xoay người
đi.

Lúc lái xe đến công ty Chu Hàn
đã tới, đang ở trong phòng làm việc cùng bàn bạc nội dung cuộc họp lúc mười giờ
với Từ trợ lý.

Để túi xách sang một bên, mở
máy tính ra, thừa dịp máy đang khởi động, bưng cốc nước định đi vào phòng đồ
uống rót cho mình cốc nước đá.

Lúc Lâm Lệ bưng cái chén từ
phòng đồ uống đi ra, vừa lúc cửa thang máy mở ra một người phụ nữ từ trong đó đi
ra, mặc một áo gió ka ki, đầu tóc xoăn để thả ngang vai, đi một đôi giày cao hơn
10 phân về phía này.

Lâm Lệ nhìn có chút ngây ngốc,
người phụ nữ này rất đẹp, nhưng mà chủ yếu nhất cũng không phải là gương mặt
xinh đẹp hay không mà là người phụ nữ này rất có khí chất, cái loại khí chất bẩm
sinh tạo thành này khiến người khác không bắt chước được, đẹp làm cho người ta
chói mắt.

Người phụ nữ này hình như cũng
đã nhìn thấy cô rồi, khóe mắt liếc về phía cô, cũng không hề mở miệng cũng không
dừng bước lại, trực tiếp bước trên đôi giày cao gót đi về phía phòng làm việc
của Chu Hàn.

Lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh
thần, vội vàng lên tiếng nói: “vị tiểu thư này, chờ một chút.”

Người phụ nữ kia cũng không để
ý tới, trực tiếp tiếp tục đi về phía trước.

Thấy thế, Lâm Lệ nhẹ nhíu lông
mày, trong lòng thầm nghĩ, coi như là mỹ nữ cũng không thể kiêu ngạo như vậy a.
Huống chi Chu Hàn cùng Từ trợ lý đang ở bên trong trao đổi chuyện công ty, nếu
như người phụ nữ này lai giả bất thiện nghe được chuyện không nên nghe thì sẽ
phiền phức lớn.

Nghĩ thế, Lâm Lệ trực tiếp bước

nhanh đến phía trước, đặt cái cốc trong tay xuống bàn, sau đó chắn ở phía trước
người phụ nữ kia, vẻ mặt nghiêm nghị nghiêm túc nói: “cô này, xin hỏi cô có hẹn
trước sao? Nếu như không có hẹn trước xin mời chờ ở bên ngoài một chút, tôi sẽ
hỏi xem tổng giám đốc xem có muốn gặp cô hay không.”

Người phụ nữ kia nhìn Lâm Lệ
một lúc lâu, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh nói: “Tôi muốn gặp
Chu Hàn chưa bao giờ phải hẹn trước.”

Lâm Lệ thẳng tắp nhìn lại cô
ta, giọng nói không nặng không nhẹ nói: “xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi
cũng chưa nói với tôi cho ai đặc quyền đó.”

Cô ta cười lạnh, có chút phong
tình đưa tay vuốt bộ tóc bồng bềnh gợn sóng của mình nói: “Nếu như tôi nói tôi
là vợ của anh ấy thì sao.”

Lâm Lệ quái lạ, nhìn cô ta một
lúc lâu mới hỏi: “Cô là mẹ của Tiểu Bân?”

“Làm sao, không giống sao?”
Lăng Nhiễm khinh bỉ nhìn cô một cái, khóe miệng cười mang theo vẻ giễu
cợt.

Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô ta một
lúc lâu, mới nhỏ giọng nói thầm nói nói: “Không trách được Chu Hàn ngay cả bạn
bè và cha mẹ cũng có thể bỏ được, ai nha, hóa ra là bị sắc đẹp mê
hoặc”

Giọng nói của Lâm Lệ rất nhỏ,
Lăng Nhiễm căn bản là nghe không rõ cô đang nói cái gì, khẽ chau mày có chút
không vui nói: “Cô đang nói thầm cái gì đó, nhanh chóng tránh ra cho
tôi.”

Lúc này Lâm Lệ mới thu hồi ánh
mắt đánh giá của mình lại, nhìn cô ta, vẫn duy trì nụ cười nói: “xin lỗi, tổng
giám đốc ở bên trong đang bàn công việc, hiện tại cô đi vào sợ rằng không thích
hợp.”

Nghe vậy, giọng nói Lăng Nhiễm
trở nên mất kiên nhẫn nói: “có cái gì không thích hợp, không phải là tôi đã nói
với cô sao, tôi là vợ của tổng giám đốc các người.” Vừa nói, liền muốn lướt qua
cô đi về phía phòng làm việc.

Lâm Lệ tiến lên, đưa tay chặn
cô ta lại: “Xin lỗi, tôi không thể để cho cô đi vào.”


“Cô này là có chuyện gì vậy,
tôi nói tôi là vợ của Chu Hàn, cô bị điếc sao, nghe không hiểu lời nói của tôi
sao.” Lăng Nhiễm tức giận nói, cô trước giờ muốn đi đâu cũng chưa có bị ai cản
đường, huống chi đối phương chỉ là một thư kí nho nhỏ, nhìn Lâm Lệ có chút lạnh
thấu xương nói: “Cô có tin hay không đợi lát nữa tôi sẽ bảo Chu Hàn sa thải cô,
thật sự là không biết sống chết.”

Lâm Lệ nhìn cô ta, trong lòng
có chút tiếc xót xa cho cô ta, uổng phí cô ta một thân khí chất đẹp như vậy,
nhưng lại khác hẳn lời nói cùng việc làm. Lại bất kể giữa cô cùng Chu Hàn từng
có cái dạng ân oán gì, chỉ nhìn cách cô ta đối đã với tiểu Bân con của chính
mình là biết, cô ta căn bản là không xứng làm một người mẹ, bởi vì không có một
người mẹ nào lại lợi dụng con trai thiếu hiểu biết của mình, sai nó đi hãm hại
người khác, hồi đó An Nhiên bị tiểu Bân đẩy phải vào bệnh viện thiếu chút nữa
lưu sản, cô nhớ được ở trước hành lang cửa phòng bệnh của An Nhiên, Tiểu Bân
chính miệng nói là mẹ sai bé làm như vậy. Cô quả thực cũng không cách nào tưởng
tượng, tại sao có thể có một người mẹ như vậy, thế nhưng sai con trai của mình
đi hại người, chỉ vì đạt được mục đích của mình.

“Cô nhìn cái gì vậy, tránh ra
cho tôi.” Lăng Nhiễm ngoan độc quát Lâm Lệ, hôm nay cô ta là vì chuyện của cha
mình mà đến tìm Chu Hàn, hy vọng có thể lấy sức mạnh của Chu gia giúp đỡ tìm
người móc nối quan hệ, mặc dù trong lòng biết rõ Chu Hàn tất nhiên là hận mình,
nhưng chẳng phải nói là yêu càng đậm thì hận càng sâu sao, hồi đó anh có thể vì
mình mà từ bỏ quan hệ với cha mẹ cùng bạn bè cố ý nắm tay cô không buông ra, như
vậy lần này cô van cầu anh, bảo anh nghĩ cách, có lẽ thật có thể có cách.
(VL: thật ko còn lời nào để nói)

Nụ cười nơi khóe miệng Lâm Lệ
từ từ biến mất, nhìn cô ta ngữ khí kiên định không hề nhượng bộ chút nào nói:
“Không thể được.”

“Cô ——” Lăng Nhiễm tay chỉ về
phía cô, cả người bị cô chọc giận đến phát run, khuôn mặt mỹ lệ kia cũng bởi vì
tức giận mà bắt đầu trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Lúc Lâm Lệ cùng Lăng Nhiễm ở
bên ngoài đang giằng co không xong, Từ trợ lý ở phía sau Lâm Lệ mở cửa đi ra
ngoài, phía sau Chu Hàn cũng bởi vì ồn ào phía ngoài mà đi ra ngoài phòng làm
việc.

Lăng Nhiễm nhìn thấy Chu Hàn,
trực tiếp đi tới lôi kéo cánh tay Chu Hàn, chỉ vào Lâm Lệ nói: “A Hàn, sa thải
người phụ nữ này đi, không có phép tắc gì cả, lại dám hô to gọi nhỏ với em, còn

không cho em đi vào.” Vừa nói, ánh mắt vừa hung hăng nhìn Lâm
Lệ.

Lâm Lệ thật cũng không có sợ
hãi, ở dưới ánh mắt trừng tới của cô ta, cô cũng chỉ bình tĩnh nhìn trở
về.

Ánh mắt Chu Hàn ý bảo Từ trợ lý
đi trước, mà sau khi Từ trợ lý nhận được tín hiệu vội vàng quay đầu đi, chốc lát
một phút cũng không ở lại, sải bước đi thẳng tới thang máy, đưa tay ấn số tầng
lầu, một loạt động tác trôi chảy, chạy thẳng tắp xuống dưới, không hề dừng lại
chýt nào.

Đợi Từ trợ lý rời đi, lúc này
Chu Hàn mới liếc nhìn cánh tay mình bị kéo, không khỏi có chút không vui nhíu
mày lại, đưa tay kéo bàn tay của Lăng Nhiễm ra, không có nhìn cô ta, chỉ nói:
“Cô tới tìm tôi có chuyện gì.”

Lúc này Lăng Nhiễm mới nhớ tới
mục đích hôm nay tới, liếc nhìn Lâm Lệ đang đứng một bên, xoay người nói với Chu
Hàn: “Chúng ta đi vào rồi nói.”

Chu Hàn không có nói một tiếng,
ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, cau mày lợi hại. Một hồi lâu, mới quay
đầu đi về phòng làm việc của mình.

Lăng Nhiễm theo anh đi vào,
tiện tay đóng cửa lại.

Lâm Lệ nhìn cánh cửa đóng chặt
lại, một lúc lâu, lúc này mới nhún nhún vai một lần nữa trở lại chỗ ngồi của
mình, cầm lấy kia cốc nước nóng của mình thổi thổi, đặt ở khóe miệng nhẹ uống
một hớp, nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh .

Rồi đặt cái cốc xuống, Lâm Lệ
bắt đầu công việc hôm nay, theo thói quen mở hòm thư trước, xem qua thư đến
trong hòm thư một lần, lọc ra thư quan trọng, xem lướt qua, sau đó đánh dấu lại,
bỗng nhiên nghe thấy trong phòng làm việc của Chu Hàn truyền đến “ầm!” một
tiếng, sau đó mơ hồ nghe được tiếng rống giận của Lăng Nhiễm bên trong: “Chu
Hàn, anh nhất định phải tuyệt tình như vậy sao.”

Phòng làm việc cách âm thật quá
tốt, cho dù phía ngoài an tĩnh chỉ có một mình cô, Lâm Lệ cũng không thể nghe
thấy Chu Hàn bên trong nói những thứ gì, nhưng mà Lăng Nhiễm la hét bên trong cô
thoáng thoáng nghe được một nửa, nghe thấy cô ta nói sẽ làm Chu Hàn hối hận, còn
nói muốn dẫn đi cái gì đó, cụ thể là muốn để cho Chu Hàn hối hận cùng rốt cuộc
mang đi cái gì, Lâm Lệ không nghe rõ ràng.

Mà đang lúc Lâm Lệ còn đang suy
nghĩ tình huống giữa bọn họ cụ thể là như thế nào, cửa phòng làm việc đột nhiên
bị mở ra, Lăng Nhiễm tức giận đi ra khỏi phòng, đôi giày cao gót ‘cộp cộp cộp’
đi lướt qua cô, đụng rớt chồng văn kiện Lâm Lệ vừa mới in ra đặt trên bàn, còn
chưa kịp sửa sang lại, giấy tờ rơi lả tả trên mặt đất, Lăng Nhiễm không hề quay
đầu lại đi thẳng vào thang máy.


Đợi sau khi Lăng Nhiễm đi rồi,
Lâm Lệ đứng dậy nhặt những giấy tờ rơi trên mặt đất kia, lại quay đầu liếc nhìn
về phía sau, chỉ thấy phía sau cửa phòng làm việc của Chu Hàn mở toang ra, mà
bên trong an tĩnh không có có một tiếng động.

Thu dọn giấy tờ xong xuôi, Lâm
Lệ tò mò ôm văn kiện đi vào phòng làm việc của Chu Hàn, đứng ở cửa, thấy Chu Hàn
đứng thẳng tắp ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, mà
trước bàn làm việc của anh, văn kiện tài liệu đã sớm rơi lả tả đầy đất, thậm chí
đến cái bệ thủ tinh vốn được đặt trên bàn cũng bị hất rơi xuống mặt đất vỡ thành
hai mảnh

Đáy lòng Lâm Lệ thầm than phòng
làm việc này của Chu Hàn cách âm hiệu quả thật là tốt, tình hình chiến đấu bên
trong kịch liệt như vậy cô bên ngoài thế nhưng không hề có chút cảm giác
nào.

Đưa tay lễ phép gõ cửa, Chu Hàn
không xoay người cũng không mở miệng.

Trực tiếp đi vào, tiến lên đặt
tập văn kiện trong tay lên bàn làm việc, sau đó ngồi xổm người xuống thu dọn văn
kiện rơi tán loạn trên mặt đất, nhặt mảnh thủy tinh vỡ tan lên ném vào thùng
rác.

Chu Hàn vẫn duy trì tư thế đứng
ở trước cửa sổ như vừa rồi, không có quay đầu lại cũng không nói
chuyện.

Lâm Lệ nhìn bóng lưng của anh
trong lòng thầm nhủ anh chỉ biết nói người khác còn không nghĩ lại bản thân
mình, thật ra thì anh cũng chưa hề buông tay không phải sao, nếu không hiện tại
tính là cái gì.

Dĩ nhiên, những lời này Lâm Lệ
cũng chỉ suy nghĩ ở trong lòng, cũng không có nói ra, thấy anh không có ý đinh
quay đầu lại, mắt nhìn tập giấy tờ trên bàn mình vừa mang vào, mở miệng nhắc
nhở: “công ty vật liệu xây dựng kia đã gửi hợp đồng tới, tôi để ở trên bàn của
anh.”

Nói xong, Lâm Lệ đứng nguyên
tại chỗ một lúc, thấy anh mãi không xoay người lại, lúc này mới xoay người ra
khỏi phòng làm việc.

Lâm Lệ cũng không biết Chu Hàn
đứng như vậy đã bao lâu, chờ buổi trưa đi vào hỏi anh có muốn gọi cho anh một
hộp cơm hay không, đẩy cửa đi vào anh đã trở lại chỗ ngồi, đang ngồi chăm chú
nhìn văn kiện trong tay, cả người bình thường giống như buổi sáng khi Lăng Nhiễm
chưa tới, căn bản là không nhìn ra chút khác thường gì.

Thấy anh khôi phục như thường,
Lâm Lệ cũng coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, hai người đều không nhắc đến một
chữ chuyện sáng nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận