Bất Ái Thành Hôn

Nhìn người đàn ông đứng mắt,
Lâm Lệ chỉ cảm thấy vô lực, càng cảm thấy Trình Tường trước mắt càng ngày càng
không giống bộ dạng trước kia mà cô biết, từ lúc nào anh ta đã học được kiểu
sống chết mà quấn lấy thế này, từ lúc nào đã đánh mất vẻ lạnh lùng trước
kia.

Nắm chặt túi xách trong tay,
bước về phía trước, sau đó lạnh lùng không chút biểu cảm đi lướt qua anh ta,
giống như người xa lạ, không hề quay đầu nhìn lại.

Tay chợt bị bắt lấy, Lâm Lệ bị
buộc dừng bước, vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "buông ra."
Thanh âm không hề có nhiệt độ.

"Lâm Lệ, cho anh thêm một cơ
hội nữa, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi!" Trình Tường nhìn cô, ngữ điệu
hàm chứa ý van xin: "anh yêu em, trước đây là anh không xác định, anh thật sự
yêu em, cho anh thêm một cơ hội có được không?"

Anh vẫn tưởng Tiêu Tiêu là
người sâu thẳm trong đáy lòng mình, đời này không có ai là có thể thay thế được,
nhưng mà sau khi mất đi, anh mới nhận ra, thì ra trong mười năm này, Lâm Lệ đã
len lỏi vào đáy lòng anh từng chút từng chút một, từ từ thay thế vị trí trước
kia của Tiêu Tiêu ở đáy lòng anh, thì ra mình đã sớm yêu cô, nhưng mà mình không
hề cảm giác được.

"Ha ha." Lâm lệ cười, cười rất
lạnh, vẻ mặt cũng giống tiếng cười của cô, lạnh đến không hề có nhiệt độ, quay
đầu, nhìn anh ta, cong cong môi, chậm rãi mở miệng: "nếu như thời gian có thể
quay trở lại, tôi sẽ yêu anh một lần nữa."

Khuôn mặt Trình Tường cứng đờ,
há mồm nhưng không biết nên nói cái gì, tay vẫn nắm chặt tay cô, không muốn
buông ra.

Lâm Lệ nhìn anh ta, hỏi tiếp:
"anh nói thời gian có thể quay lại được sao?"

"Lâm Lệ. . . . . ." Trình Tường
gọi cô, vẻ mặt đau đớn.

Lâm Lệ lắc đầu, nói: "Không thể
quay lại, giống như không thể quay lại cái ngày anh chạy khỏi hôn lễ, không thể

quay lại cái ngày mà đứa bé trong bụng tôi mất đi, tôi mãi mãi không thể quay
lại tôi của mười năm trước, không oán không cầu mà yêu anh." Mặc dù vẻ mặt Lâm
Lệ rất lạnh, nhưng khó mà giấu được đau đớn trong lòng, hốc mắt hồng hồng, ướt
át mù sương.

"Lâm Lệ, anh thật sự ——" Trình
Tường nóng lòng muốn giải thích, muốn cam đoan gì đó, nhưng Lâm Lệ không cho anh
ta cơ hội.

Chỉ thấy Lâm Lệ giơ tay lên,
ngắt lời anh ta: "bây giờ có nói gì cũng đã muộn." Nhắm mắt lại, đưa tay dùng
sức rút tay mình ra, xoay người muốn đi, nhưng vừa vặn đối diện với ánh mắt tìm
tòi của Chu Hàn.

Hơi giật mình sững sờ, không
biết anh ta chạy tới trước mặt mình lúc nào, cô nhớ rõ ràng là lúc cô ra cửa,
anh ta còn đang cầm báo, ăn sáng trong nhà.

Nhưng mà giật mình chỉ trong
chốc lát, chỉ nhàn nhạt gật đầu với anh ta, đi lướt qua anh ta, vào cửa chính
công ty.

Trình Tường muốn bước lên đuổi
theo, nhưng mà lại chán nản ngừng bước, anh biết là mình đã làm Lâm Lệ tổn
thương quá sâu rồi.

Chu Hàn không chút biểu cảm
nhìn chằm chằm Trình Tường phía trước một lúc lâu, khẽ nhíu mày lại, cuối cùng
không nói gì, liền đi vào công ty.

Khi Chu Hàn xách cặp công văn
đi lên, Lâm Lệ đã ngồi ngay ngắn vào vị trí thư ký tổng giám đốc ở cửa phòng làm
việc của anh, đã mở máy tính, lúc này cô đang xem xét sắp xếp lịch trình của Chu
Hàn hôm nay, xem có chuyện gì quan trọng không, cần chuẩn bị sẵn sàng trước,
thật ra Lâm Lệ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với công việc thư ký tổng giám đốc
hiện nay của mình, vốn là cô làm về thị trường, nhưng mà nửa tháng trước sau khi
cô và Chu Hàn đăng kí kết hôn, Chu Hàn liền điều cô lên làm thư ký của anh, mà
hai ngày trước sau khi dẫn cô làm quen công việc, thư ký Lý tiền nhiệm đã chính
thức bắt đầu kỳ nghỉ đẻ nửa năm rồi.

Chu Hàn với dáng người cao ngất
xách cặp công văn đi vào phòng làm việc của mình, khi đi qua trước bàn làm việc

của Lâm Lệ, thì dừng bước lại, mở miệng nói: "vào phòng làm việc của tôi, tôi có
chuyện nói với cô." Nói xong, liền bước vào phòng mình.

Lâm Lệ buông con chuột ra, hít
sâu, điều chỉnh cảm xúc vừa bị Trình Tường xáo trộn, rồi mới đẩy cái ghế ra đứng
dậy, đi theo anh, vào phòng làm việc của anh, cũng không đóng cửa, bởi vì tầng
này chỉ có hai người bọn họ, bình thường không có việc gì sẽ không có ai đi
lên.

Chu Hàn thả cặp công văn trong
tay sang một bên, sau đó ngồi vào cái ghế xoay bằng da màu đen của mình, mở máy
tính, đồng thời lấy tài liệu mà tối qua mình mang về từ trong cặp công văn ra,
sau đó cẩn thận sắp xếp lại, nghiêm túc xem xét.

Lâm Lệ vẫn luôn chờ anh mở
miệng nói, mở miệng ra lệnh, hoặc là mở miệng nói vì sao gọi cô
vào.

Chu Hàn xem hết công việc tối
qua mang về một lần nữa, sau đó phân loại cất cẩn thận, rồi cầm lấy giấy tờ còn
chưa xử lý ở trên bàn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu, nhưng lại không hề có ý
định mở miệng.

Cứ đứng như vậy gần mười phút
đồng hồ, Lâm Lệ có cảm giác bị người ta đùa bỡn, nhìn chằm chằm vào anh, mở
miệng nói: "tổng giám đốc, xin hỏi anh gọi tôi vào là có chuyện gì?" Chẳng lẽ là
gọi cô đi vào để trình diễn tư thế đứng nghiêm quân đội? Đừng có đùa người ta
thế chứ!

Nghe vậy, lúc này Chu Hàn mới
bỏ tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng, nói:
"tôi nghĩ cô sẽ có gì muốn nói với tôi."

"Tôi có lời muốn nói với anh
sao?" Lâm Lệ nghi hoặc nhìn anh, không rõ rốt cuộc mình khiến anh hiểu lầm như
vậy lúc nào!

Chu Hàn ngửa người ra phía sau,
hai khoanh ở trước ngực, mở miệng nói: "chuyện ở cửa vừa rồi, cô không cảm thấy
cần phải giải thích với tôi sao?"


Lúc này Lâm Lệ mới kịp phản
ứng, thì ra là anh nói đến chuyện cô và Trình Tường vừa rồi. Nhìn anh, trực tiếp
kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt anh, đi giày cao gót đứng khoảng mười phút,
đứng đến đau cả chân, lại không phải là chuyện công việc, vậy mình cũng không
cần thiết khách khí với anh, dù sao giữa bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ hợp
tác, hẳn là có địa vị ngang nhau mới phải, không có chuyện anh dùng địa vị cao
hơn đến nói chuyện với bản thân mình!

Thấy cô ngồi xuống trước mặt
mình, Chu Hàn nhíu mày, cũng không nói gì, khuôn mặt vẫn là vẻ hờ hững, cũng là
vẻ mặt thường xuyên nhất của anh.

Lâm Lệ khẽ nhếch cằm, nhìn anh
hỏi ngược lại: "anh cảm thấy tôi nên giải thích với anh cái
gì?"

Chu Hàn cau mày lại, một lúc
lâu lãnh đạm mở miệng, nói: "tôi chỉ muốn xin cô nhớ kĩ thân phận hiện giờ của
cô, trừ thân phận vốn có của cô ra, đừng quên cô còn là Chu phu nhân! Đến lúc đó
tôi không muốn nhìn thấy tin tức gì về cô trên báo chí, nhất là tin tức về
‘phương diện kia’!" Anh chán ghét hôn nhân của bản thân mình lại bị người ta
bình luận trên báo chí, cảm giác này thật không tốt!

Cảm giác bị vặn hỏi thế này
thật không tốt, nhìn anh, Lâm Lệ phản bác: "tôi còn giữ hiệp ước, hơn nữa tối
qua vừa nhìn lại một lần, tôi còn nhớ trên đó có một điều không được can thiệp
vào chuyện riêng tư của đối phương, chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, giờ anh lại
vặn hỏi tôi như vậy, có phải là đã vượt quá giới hạn rồi
không?"

"Tôi chỉ là muốn mời cô xử lý
vấn đề cá nhân của mình cho tốt, đừng khiến vấn đề cá nhân của cô liên lụy đến
tôi." Chu Hàn lạnh lùng nói: "tôi ghét bị hỏi những vấn đề vô vị
đó."

Lâm Lệ nhàm chán nhún nhún vai,
đứng dậy, khi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới lúc đi đón tiểu
Bân tối qua, cô giáo của nó nói chiều thứ sáu này nhà trẻ có đại hội thể dục thể
thao, hy vọng phụ huynh các em có thể tới tham gia cùng các bé trong vườn trẻ.
Xoay người lại, mở miệng nói: "đúng rồi, thứ sáu nhà trẻ của tiểu Bân có đại hội
thể dục thể thao, cô giáo nói phụ huynh nhất định phải tham gia, có cần thôi sắp
xếp thời gian chiều thứ sáu không?"

"Tôi không rảnh." Chu Hàn cộc
cằn nói, lại ngồi thẳng dậy, cầm lấy tài liệu vừa mới xem được một nửa trên bàn,
cầm bút, vừa xem vừa đánh dấu.

Lâm Lệ cau mày, nửa tháng này,

cô thấy rất rõ thái độ của anh đối với đứa con, mặc dù là cha con, nhưng lại
không hề có sự thân thiết giữa cha và con, không hề cảm nhận được chút quan tâm
nào với đứa bé, có chút đau lòng cho đứa bé kia, mạnh mồm nói: "cô giáo nói phụ
huynh phải tham dự!" Chẳng lẽ chuyện của công ty có thể quan trọng hơn chuyện
con mình sao? Cho dù trước đây mẹ đứa bé có làm tổn thương anh ta thế nào, dù
sao đứa bé kia cũng là con trai anh, có quan hệ huyết thống, sao có thể vô tình
như thế!

Chu Hàn không muốn bàn về đề
tài này, chỉ nói: "vậy cô đi thay tôi."

"Tôi không phải là mẹ nó, anh
mới là cha nó!" Lâm Lệ trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này có phần lạnh lùng
quá rồi, đối với con ruột mình mà cũng như thế! Chưa nói tới quan tâm, thậm chí
còn cảm giác được có chút chán ghét!

Nghe vậy, Chu Hàn lại nở nụ
cười, khóe miệng khẽ cong lên, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ, nụ cười có phần đùa
giỡn nói: "nhưng giờ cô là vợ tôi."

"Tôi —" Lâm Lệ nghẹn họng, nhìn
anh thoáng cái nói không nên lời, dù thế nào thì kể từ lúc bọn họ kí tên vào hợp
đồng trước đó, hay là từ lúc bọn họ cầm hai bản đăng kí kia ra khỏi cục dân
chính, thì không còn nghi ngờ gì nữa cô chính là Chu phu nhân!

Chu Hàn nhìn cô, cười như không
cười tiếp tục nói: "chúng ta có quan hệ hợp tác, điều này cũng tính là thuộc
phạm vi công việc của cô đi."

Lâm Lệ tức giận nhìn anh, nhỏ
giọng nói: "tiểu Bân thật sự là con của anh sao? Anh quá lạnh nhạt đi!" Cô
chuyển đến nhà anh cũng gần nửa tháng rồi, nếu không phải đã sớm biết bọn họ có
quan hệ cha con, thì thật đúng là không nhìn ra được bọn họ có quan hệ gì, tình
cảm của anh đối với đứa bé kia, lạnh nhạt đến mức tưởng chừng còn không bằng
người xa lạ!

Nghe vậy, cả người Chu Hàn cứng
đờ, vẻ mặt cười như không cười kia trong nháy mắt tắt ngấm, dùng sức cầm bút đến
nỗi muốn bẻ gãy bút, thanh âm tiếp tục lạnh xuống âm mười mấy độ, mở miệng nói:
"đi ra ngoài!"

Tất nhiên là Lâm Lệ cảm giác
được sự biến đổi thái độ trong nháy mắt của anh, dù không biết tại sao, nhưng mà
cô biết điều không hỏi thêm gì nữa, liền xoay người ra khỏi phòng làm việc, hơn
nữa còn đóng cửa phòng làm việc cho anh, chỉ là trong giây phút đó, chợt nghe
thấy bên trong truyền đến ‘ầm —’ một tiếng, nghe như có tiếng tay bị nện mạnh
lên bàn làm việc, cả người giật mình, có chút sợ hãi, vô thức quay đầu, nhìn
cánh cửa đang đóng chặt kia, Lâm Lệ có chút nghi hoặc, vừa rồi có phải cô đã nói
sai cái gì rồi không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui