Bảo Xem Bói Chứ Không Kêu Bắt Quỷ


Sau hơn một tiếng, bọn họ đã đến núi Phạm Minh, một số người bắt đầu mang công cụ chiếu sáng lên núi.

“Không phải tôi đã nói với các người là dùng dụng cụ chuyên nghiệp để leo lên à? Tại sao lại không mang theo gì cả?” Tạ Chi Dao khó hiểu nhìn bọn họ.

Đã nói là leo lên vách núi rồi còn gì?

“Thật ra có một con đường đi qua đó, nhưng mà do phải quay video nên chúng tôi mới chọn con đường khó đi nhất thôi.” Ajax giải thích.

Những nơi mà bọn họ đi đều đã có đường, nhưng do bọn họ không thích đi con đường bằng phẳng như người bình thường mà thôi.

Hóa ra là như vậy, quả nhiên, những người nổi tiếng đều không phải là người bình thường.

Tạ Chi Dao móc một quả dưa chuột mình đã hái ngay dưới chân núi lên rồi bắt đầu ăn.

Dãy núi về đêm tối đen như mực, những con côn trùng không tên đang kêu xào xạc trong bụi cỏ ven đường.

Tình hình bây giờ đang rất căng thẳng, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng nhai rau ráu rau ráu khiến ba người đàn ông trưởng thành phía trước sợ hú hồn!

“Cô, cô hái dưa chuột hồi nào vậy?” Vương Cường run tay rồi lấy hết can đảm chiếu đèn pin về nơi phát ra âm thanh, thì thấy Tạ Chi Dao đang gặm dưa chuột ngon lành.


“Tôi mới hái ở ven đường á, vẫn còn tươi lắm, anh có muốn ăn không?” Tạ Chi Dao vừa nói vừa lục lọi trong ba lô của mình.

“Không, không, không cần đâu đại sư, cô cứ ăn đi!” Vương Cường lắc đầu ngoay ngoáy.

Đùa gì vậy trời! Đây là chuyện liên quan tới sống còn của bọn họ đó, ai còn có tâm trạng ăn uống nữa chứ?

Lúc mấy người đến sườn núi, tiếng côn trùng vo ve xung quanh bỗng nhiên im bặt, biến mất hoàn toàn.

Xung quanh càng thêm tăm tối, cho dù có bật đèn pin sáng đến mức tối đa cũng không thể nhìn thấy con đường phía trước.

“Đại...!Đại...!Đại sư! Có chuyện gì xảy ra thế! Không phải cô nói chỉ cần trả đồ về núi thì sẽ ổn hết à? Sao vẫn chưa dứt thế?” Ajax là người đi đầu tiên, nhưng mà đã hết đường rồi!

“Hèn gì cô tặng quà hào phóng đến vậy.

Không cần biết là người hay quỷ, tôi biết ngay mà, làm sao lại có chuyện dễ ăn như vậy được! Còn chưa đưa Lôi Kích Mộc cho tôi mà đã kiếm chuyện cho tôi rồi đúng không!” Tạ Chi Dao lấy ra một tấm bùa rồi bọc miếng dưa leo còn thừa lại, sau đó cô ném về phía trước.

Một tiếng va chạm vang lên, màn đêm bỗng nhiên bị phá vỡ, bầu trời bên ngoài trở nên sáng sủa, hiện lên trước mắt họ chính là một ngôi làng nhỏ có mấy đứa nhóc mặc áo cài khuy đang tò mò nhìn bọn họ.


Trong thôn có gần chục hộ gia đình, phòng ở đều được xây bằng gỗ, được lợp bằng rơm thay vì bằng ngói.

Tạ Chi Dao không biết vì sao quỷ tiên lại mời cô đến đây.

Cô nắm chặt túi xách của mình rồi sờ vào những thứ bên trong mới khiến cô an tâm hơn một chút.

“Đây là đâu? Không phải lúc nãy còn tối à? Sao lại sáng rồi?” Lý Vĩ sụp đổ nói.

“Đều là lỗi của anh đó! Nếu không phải anh trộm đồ của người ta thì sao chúng ta lại đến cái nơi quỷ quái này được!” Bây giờ Vương Cường chỉ muốn giết chết Lý Vĩ.

Nếu không phải anh ta táy máy tay chân thì sao họ lại rơi vào tình trạng này được chứ!

“Đợt trước chia tiền sao anh không nói? Có chuyện thì tại tôi, không có chuyện thì vẫn vui vẻ chia tiền bình thường đúng không!” Lý Vĩ cũng không chịu thua kém.

Tạ Chi Dao đi dạo một vòng ở ngoài thôn.

Cô phát hiện trước cổng thôn có một cây hòe.

Thân cây quấn vải đỏ, dưới gốc cây bày khá nhiều nhang đèn khói lửa.

“Tại sao các người nhốt chúng tôi ở đây? Hay là thôn này ít người nên muốn chúng tôi ở lại làm dân làng của các người à?” Tạ Chi Dao thắc mắc hỏi cây hoè lớn kia.

Nếu đã không phải là quỷ đánh tường thì chính là đám quỷ tinh quái trên núi đang giở trò.

Cô dạo một vòng thì phát hiện cây hòe lớn này có vấn đề!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận