Bạo Vương Liệt Phi

Nàng nói cái gì? Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía nàng, nàng có phải điên rồi hay không? Nàng muốn xuất giá thay, nàng dựa vào cái gì để xuất giá thay?

“Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Người không phải là bị bệnh đó chứ?”

Tiểu Thanh bị nàng dọa đến sợ hãi, vội vàng lấy tay sờ vào trán nàng, người đó chính là U Linh Vương, công chúa trốn còn không kịp mà nàng lại muốn gả cho hắn, nhất định là hồ đồ rồi.

“Yên tỷ tỷ, tỷ có biết tỷ đang nói cái gì không?”

Vân La công chúa không thể tin được nhìn nàng chằm chằm, nàng chắc chắn là thương tâm quá độ nên không biết bản thân đang nói cái gì?

Hoàng Thượng cũng không nói được lời nào, ánh mắt chăm chú nhìn nàng hơn nữa ngày mới mở miệng nói:

“Ta hiểu rõ tâm ý của ngươi, Cô vương cũng không muốn Vân La xuất giá nhưng thật sự là không còn cách nào khác, Vân triều chiến bại nên hàng năm phải tiến cống cho Long triều, cầu thân chính là một thủ đoạn để duy trì hòa bình, U Linh Vương đã nói nếu Cô vương không cho Vân La xuất giá, thì phải biết hậu quả sau này sẽ như thế nào? Nhất định là lại thêm một trận chiến tranh, cho nên vì Vân triều vì dân chúng, Vân La phải xuất giá, đây là số mạng của nàng.”




“Không, hoàng huynh.

Muội không thể xuất giá, muội thích Vân Dương, muội phải đợi huynh ấy.”

Vân La quỳ xuống khóc lóc.

“Vân La, không phải hoàng huynh nhẫn tâm, nếu là trước kia hoàng huynh nhất định sẽ chiều theo ý muội, nhưng bây giờ không giống như trước đây, chuyện này liên quan đến an nguy của cả Vân triều, chúng ta sinh ra trong dòng dõi đế vương cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của đế vương, mà muội lại là Công chúa của Vân triều cho nên chỉ có thể hi sinh hạnh phúc của chính mình để đổi lấy hạnh phúc của dân chúng Vân triều, nếu muội nhẫn tâm nhìn thấy dân chúng gặp tai ương, nhìn thấy hoàng huynh bị bắt làm tù nhân thì muội cứ cự tuyệt hôn sự này, hoàng huynh không ép muội, cho muội tự mình quyết định.”

Hoàng Thượng nhắm mắt lại, hắn làm sao không cảm thấy đau khổ chứ.

“Muội….”

Vân La lập tức ngã ngồi trên mặt đất, tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao lại muốn nàng gánh vác trách nhiệm trầm trọng như vậy trên lưng chứ, tại sao lại muốn nàng lực chọn như vậy, nàng cũng chỉ là một nữ nhi mà thôi.

Vân Yên vẫn nghiêm túc nói tiếp:

“Hoàng Thượng, ta phải thay Vân La xuất giá.”



“Tại sao?”

Ánh mắt Hoàng Thượng đảo nhanh một chút, không biết vì sao nàng lại nói những lời này.

Vân La cũng nghi hoặc khó hiểu nhìn nàng, chẳng lẽ nàng làm vậy là vì muốn thành toàn chính mình và Dương?

Vân Yên nhìn cung nữ và thái giám đang đứng bốn phía, Hoàng Thượng hiểu ý liền hạ lệnh:


“Tất cả các ngươi lui xuống.”



“Vâng, nô tài cáo lui.”

Thái giám và cung nữ đều lui ra ngoài.

Lúc này Vân Yên mới quỳ trên mặt đất, dập đầu nói:

“Thần nữ xin Hoàng Thượng thứ tội.”



“Ngươi có tội gì?”

Hoàng Thượng khó hiểu.

“Thần nữ không phải là vì chính mình mà là vì huynh trưởng mà xin tội, thỉnh Hoàng Thượng nể tình Vân gia đã cống hiến cho quốc gia nhiều năm mà tha tội cho huynh trưởng.”


Vân Yên thỉnh cầu, trước hết nàng phải xin một đạo thánh chỉ miễn tử.

Vân La và Tiểu Thanh đứng ở một bên cau mày, thiếu gia phạm lỗi khi nào? Dương đã phạm lỗi gì, tại sao nàng lại không biết vậy?

“Được.

Cô vương đồng ý, ngươi đứng lên trả lời, tại sao ngươi phải thay Vân La xuất giá?”

Hoàng Thượng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Vân lão tướng quân đã chết trên sa trường, bản thân Vân Dương lại bị trọng thương, nếu có phạm lỗi gì, đều có thể miễn.

‘Tạ ơn Hoàng Thượng.’ Vân Yên để cho Tiểu Thanh nâng nàng dậy, sau đó mới nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng :

‘Sở dĩ ta phải thay nàng xuất giá là bởi vì Vân La công chúa đã không còn thân hoàn bích (Không còn trong trắng).

Những lời nói sau cùng được đặc biệt nhấn mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui