Bạo Vương Liệt Phi

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Vân Yên vừa mới dùng xong cơm chiều thì Long Hạo Thiên đã đến.

“Nô tỳ tham kiến Vương.”

Tử Liên vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Thần thiếp tham kiến Vương.”

Vân Yên cũng đứng dậy hành lễ không biết chuyện gì đang chờ đợi mình ở phía trước?

“ Ngươi lui xuống.”

Long Hạo Thiên hướng về phía Tử Liên phân phó.

“ Vâng, nô tỳ cáo lui.”

Tử Liên vội vàng vội vàng thu thập chén dĩa lui đi ra ngoài ,nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẻ mặt vui vẻ khi nhìn thấy Vương đến tìm công chúa.

Long Hạo Thiên lúc này mới đi qua, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên để cho nàng nhìn thẳng vào hắn, sau đó hỏi : “ Ngươi đã nghĩ xong chưa?”



“ Vương, nô tì đã suy nghĩ suốt ba ngày, thật sự không biết Vương muốn nô tì phải nói cái gì?”

Vân Yên dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chăm vào hắn nói.


“ Không biết?”

Gióng nói của Long Hạo Thiên lạnh lùng, bàn tay đang nâng cằm của nàng bỗng chốc dời xuống bóp lấy cổ nàng

“ Ngươi có cần bổn vương phải nhắc nhở ngươi hay không?”



Sắc mặt Vân Yên đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí, cố hết sức gật gật đầu.

“ Bổn vương thấy ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nói, ngươi cùng Hắc Ưng có quan hệ gì ?”

Long Hạo Thiên hơi nới lỏng tay đang bóp cổ nàng, hai chữ Hắc Ưng từ miệng hắn thốt ra đầy vẻ phẫn nộ.

Vân Yên lấy tay vuốt vuốt cổ nơi hắn vừa buông tay, Hắc Ưng, có phải là người mà nàng đã vô ý cứu hôm mới vào thành không? Nàng lắc đầu: “ Nô tỳ không biết.”

Thật sự là nàng không hề biết gì cả.

Không biết? Long Hạo Thiên cười lạnh: “ Không biết, tại sao ngày đó ngươi lại cứu hắn?”



Nghe được hắn nói như vậy Vân Yên mới gật đầu xác nhận là mình ngày đó đã cứu một người mặc đồ đen, lúc này mới giải thích một cách hoang mang: “ Ngày đó thần thiếp vô tình cứu hắn, là vì thần thiếp đang chờ Vương đến đón, thấy hắn mang theo người ngựa, lại đột nhiên bị người chặn đánh.


Thần thiếp nghĩ đó là Vương cho nên tình thế cấp bách mới hô to để giải vây.”



Đôi mắt sắc bén của Long Hạo Thiên như hai thanh kiếm bén ngót bắn về phía nàng, cười ngạo nghễ: “ Ý của ngươi muốn nói là ngươi có lòng cứu bổn vương? Thật giỏi viện cớ.”



“ Vâng, mặc kệ Vương có tin hay không? Trong lúc ấy thần thiếp đã nghĩ như vậy, sau đó Lý tướng quân có nói đó không phải là Vương, mà là cường đạo trên núi Phi Ưng đến cướp của hồi môn của ta, nhưng hắn đã chậm chân.

Nếu Vương vẫn một mực không tin, có thể đi tra xét xem đường đường một công chúa nước Đại Vân như ta, sao lại có thể có quan hệ cùng với sơn tặc?”

Vân Yên bình thản trả lời trong đôi mắt trong suốt kia không có lẫn một tia tạp chất.

“ Ngươi cho là bổn vương sẽ tin tưởng ngươi sao?”

Long Hạo Thiên khóe môi cong lên vẻ châm chọc.

“ Cho dù Vương tin hay không, đây đều là sự thật, kỳ thật Vương chỉ cần đi Đại Vân điều tra một chút tất cả chẳng phải sẽ rõ ràng tất cả sao?”

Vân Yên hỏi ngược lại hắn

“ Ngươi dám ra lệnh cho bổn vương?”

Long Hạo Thiên ánh mắt thâm trầm

“ Thần thiếp không dám, nhưng thần thiếp tin tưởng Vương nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.”

Vân Yên nghiêng người hành lễ, trong lòng lại nghi hoặc không hiểu hắn và Hắc Ưng có quan hệ như thế nào? Không lẽ hắn cố ý tra tấn nàng là bởi vì ngày đó nàng đã vô tình cứu Hắc Ưng?

“ Được, bổn vương sẽ điều tra rõ chuyện này, nếu ngươi dám nói dối bổn vương, thì hãy chờ nhặt xác đi.”

Long Hạo Thiên thốt lên câu nói phẫn nộ, sau đó phất tay áo rời đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui