Vân Yên nhìn thấy trên mặt hắn toát ra vẻ giận dữ, không biết vì sao hắn lại đột nhiên tức giận nhưng nàng biết chắc hắn sẽ không chủ động nói với nàng, xem ra nàng chỉ có thể nghĩ cách.
“Thần thiếp không quấy rầy Vương nữa, thần thiếp cáo lui trước.”
Nàng xoay người muốn rời đi.
Long Hạo Thiên lập tức giữ chặt cánh tay nàng: “Nếu đã đến rồi ngươi lại muốn cứ thế mà đi sao? Ngươi còn chưa nói cho Bổn Vương biết, thật ra ngươi có quan hệ gì với hắn?”
Nàng càng muốn trốn tránh hắn càng muốn nàng phải nói rõ ràng.
“Quan hệ gì chứ?”
Trong chốc lát Vân Yên vẫn không hiểu ý hắn.
“Ngươi còn giả ngu với Bổn Vương sao? Nếu ngươi muốn biết tình hình của hắn, vậy nghĩ kỹ đi, lúc nào ngươi cho Bổn Vương một lý do thuyết phục thì lúc đó đến tìm Bổn Vương nói chuyện.”
Long Hạo Thiên buông nàng ra, nếu nàng đã quan tâm Vân Hổ, vậy hắn muốn xem thử nàng giả bộ tới lúc nào.
“Thần thiếp cáo lui.”
Vân Yên lặng lẽ rời khỏi Ngự thư phòng, từ lời nói vừa rồi của hắn lại khiến nàng dấy lên một tia hi vọng.
Ý hắn là cha vẫn còn sống sao? Nhưng nàng nhất định phải cẩn thận, nếu nói cho hắn biết nàng là con gái của Vân Hổ, là công chúa xuất giá thay, hắn có tìm lý do làm khó Vân triều hay không?
Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng chậm rãi rời xa của nàng, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, thật không ngờ người nàng thích lại là Vân Hổ, cho dù là mỹ nữ yêu anh hùng thì cũng không nên là ông ta.
“Nương nương, sao rồi?”
Nhìn thấy nàng vừa về đến phòng, Tiểu Thanh vội vàng hỏi.
“Hắn không chịu nói.”
Vân Yên thở dài ngồi xuống đó.
Nàng không quen người nào ở trong Hoàng cung cả, phải thăm dò tin tức từ đâu đây?
“Nương nương, người không cần vội, để nô tỳ nghĩ cách.
Trong nội cung vốn là nhân đa chủy tạp(người đông lại hỗn tạp và lắm miệng), rồi sẽ hỏi thăm ra tin tức, chỉ cần nô tỳ đút lót một chút là được.”
Tiểu Thanh nói, việc này nàng tương đối quen thuộc, có thể đi làm giúp nương nương.
“Cũng chỉ có thể làm vậy, để ngươi cầm ít ngân lượng đi đút lót.”
Vân Yên gật đầu, hi vọng nàng có thể hỏi thăm được tin tức.
“Dạ, nương nương, vậy người nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Thanh đỡ nàng nằm xuống giường, rồi đắp chăn giúp nàng.
Thời gian này Vân Yên sao có thể ngủ được, nàng đứng dậy ngồi ở chỗ đó.
Nếu cha còn sống, hắn sẽ giam cha ở đâu? Thiên lao là nơi nàng nghĩ đến đầu tiên nhưng mà nàng tìm lý do gì để đến thiên lao? Huống chi hôm nay nàng vừa hỏi như vậy, hắn có thể nghi ngờ hay không?
“Nương nương, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Tử Liên đi vào bẩm báo.
“Cứ để đấy đi, ta không muốn ăn.”
Vân Yên phân phó, hiện tại nàng làm gì có tâm tư ăn cơm.
“Nương nương, người làm sao vậy? Không thoải mái sao? Hay là có tâm sự gì?”
Tử Liên thấy sắc mặt nàng không tốt, quan tâm hỏi.
Nhìn thấy nàng, tim Vân Yên khẽ động, có lẽ nàng biết chút gì đó: “Tử Liên, ngươi lại đây.”
“Nương nương, có chuyện gì?”
Tử Liên đi đến trước mặt nàng.
“Tử Liên, trước kia Vương tiến đánh Vân triều, lúc trở lại có mang theo người nào về cùng không?”
“Nương nương sao lại hỏi vậy? Chuyện đã xảy ra lâu rồi, nô tỳ cũng không nhớ rõ mà hình như cũng không nghe nói qua Vương có dẫn theo phạm nhân nào trở về.”
Tử Liên nghĩ một chút rồi đáp.
“Vậy sao?”
Vân Yên có chút thất vọng, phất tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta không muốn ăn bữa tối, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Dạ, nương nương.”
Tử Liên đáp lời rồi xoay người đi, vừa đi vài bước đột nhiên lại quay lại nói: “Nhưng mà nương nương, nô tỳ có nghe nói trong kinh thành có một thiên lao bí mật, thường thì những phạm nhân quan trọng đều bị giam ở đó.”
“Thật không?”
Vân Yên lại thoáng dấy lên hi vọng: “Vậy ngươi có biết thiên lao đó ở đâu không?”
“Nô tỳ không biết.”
Tử Liên lắc đầu.
“Không biết?”
Sắc mặt Vân Yên ảm đạm, nhưng mà cũng không lạ, nếu một cung nữ nho nhỏ như nàng mà cũng biết thì còn gì gọi là thiên lao bí mật nữa.
“Nương nương...”
Tử Liên nhìn ra nàng có tâm sự nhưng nương nương không nói mình cũng không tiện hỏi.
“Không sao, lui xuống đi.”
Vân Yên cười nói.
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Tử Liên nhìn nàng một cái rồi mới xoay người rời đi.
Vẻ mặt Tiểu Thanh hoang mang bất an dẫn theo một nữ tử đi đến cửa cung.
“Đứng lại, ngươi ở cung nào?”
Thị vệ ngăn nàng lại.
“Thị vệ đại ca, ta là nô tỳ của Tử Yên các hầu hạ Yên phi nương nương, nương nương nói muốn mua một ít tơ lụa kiểu dáng hài hòa nhưng nô tỳ lại không chắc chủ ý cho nên mới đưa người bán tơ lụa mang vào để nương nương tự mình lựa chọn.”
Tiểu Thanh cười nói.
“Vậy sao?”
Thị vệ quan sát nữ tử vô cùng cao lớn đang cúi đầu rất thấp.
“Thị vệ đại ca khổ cực rồi, các ngươi cầm cái này uống chút rượu.”
Tiểu Thanh lấy một đĩnh bạc từ trong ngực ra, nhét vào trong tay bọn họ, sợ bọn họ nhìn ra sơ hở.
Thị vệ đặt ở trong tay ước lượng, lúc này mới cười nói: “Vào đi.”
“Cám ơn hai vị đại ca.”
Tiểu Thanh âm thầm thở phào, mới nói với người đang đứng ở phía sau: “Đi theo ta.”
Người đứng phía sau kính cẩn lễ phép đi theo sau nàng.
Vào đến Hoàng cung, Tiểu Thanh liền nói với người đi phía sau: “Đại thiếu gia, người không cần nói gì cả, cứ đi theo nô tỳ là được rồi.”
“Tiểu Thanh, yên tâm đi, nhanh đi trước dẫn đường.”
Vân Dương trong trang phục giả nữ phân phó, hắn chỉ muốn nhanh chóng gặp được Vân Yên.
Lúc này Tiểu Thanh mới dẫn theo hắn bước đi như bay, nhanh chóng đi về phía Tử Yên các, dọc theo đường đi gặp các cung nữ thái giám cũng chỉ gật đầu vội vàng.
*************************************************************
Ngự hoa viên.
Lệ phi tức giận đứng ở đó, tay tàn phá đóa hoa trước mặt không chút nào thương tiếc, nháy mắt cánh hoa đã rơi đầy trên mặt đất.
“Nương nương, người không nên tức giận, nàng ta ra oai không được bao lâu, sau này được sủng ái nhất vẫn là nương nương.”
Cung nữ bên cạnh vội vàng nịnh hót.
“Bổn cung nhất định không để cho nàng ta đắc ý lâu đâu.
Vương là của ta.”
Lệ phi nói xong liền hung hăng vứt đóa hoa trong tay xuống đất.
“Dạ, Vương thích nương nương nhất, đây là chuyện người trong cung ai cũng biết.”
Cung nữ vội vàng hùa theo.
“Trở về.”
Lệ phi quay người lại nói, phải nghĩ thật kỹ biện pháp để đối phó với nàng ta.
“Nương nương, người xem, đó không phải là cung nữ Tiểu Thanh của Tử Yên các sao? Người nàng ta dẫn theo là ai vậy?”
Cung nữ bên cạnh đột nhiên nói.
Lệ phi nhìn qua theo hướng đó liền thấy Tiểu Thanh đang bước đi như bay, theo sau là một nữ tử, vội vàng đi về phía Tử Yên các.
Nàng chau mày, nếu nàng nhìn không lầm thì người kia rõ ràng là một nam nhân.
Tiểu Thanh dẫn theo nam nhân vào cung làm gì?
“Nương nương, người xem, bộ dạng các nàng lén lút nhất định không phải làm chuyện gì tốt.”
Cung nữ bên cạnh lại nói.
“Không phải chuyện tốt?”
Khóe môi Lệ phi nhếch lên một nụ cười độc ác: “Chẳng lẽ công chúa Vân triều kia...
có cách rồi...”
Nàng liền hạ giọng phân phó bên tai cung nữ.
Cung nữ nghe xong sự phân phó của nàng liền gật đầu nói: “Dạ, nô tỳ hiểu nên làm thế nào.”
Vân Yên một đêm không ngủ nên dậy rất muộn, ăn sáng cũng không thấy ngon miệng, trong lòng đều nghĩ cha nàng có phải vẫn còn sống không? Có phải ở tại thiên lao đó không?
“Nương nương...”
Tiểu Thanh vừa vào cửa liền nhìn quanh bốn phía xem Tử Liên có ở trong hay không mới cho Vân Dương đang đứng phía sau tiến vào.
“Tiểu Thanh, ngươi đã trở lại, thế nào rồi?”
Vân Yên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ca ca đang trong trang phục giả nữ, kinh ngạc nhìn hắn.
“Đại thiếu gia, người có chuyện gì nhanh nói đi, đã có nô tỳ ở bên ngoài canh chừng.”
Tiểu Thanh nói xong, đóng cửa thật kỹ rồi mới lui ra ngoài.
“Ca ca...”
Lúc này Vân Yên mới gọi ra tiếng, nhìn thấy bộ dạng hắn buồn cười như vậy khiến nàng nhịn không được muốn cười.
“Yên Nhi, chúng ta nói ngắn gọn đi, huynh vốn chuẩn bị trở về nhưng trong lúc vô tình lại nghe được tin tức rằng cha có thể vẫn còn sống, hiện đang bị hắn giam giữ.
Bây giờ nghĩ lại cũng có thể có khả năng này, muội nghĩ xem chúng ta cũng không nhìn thấy thi thể của cha mà hắn cũng không thể giết cha rồi cướp thi thể đi được, cho nên khả năng này là rất đáng tin.”
Vân Dương tự mình phân tích.
“Cho dù là vậy, huynh nói xem vì sao hắn lại giam cầm cha? Là muốn ép cha đầu hàng sao?”
Vân Yên vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.
“Huynh nghĩ có khả năng đó là bởi vì lúc ấy hắn từng nói rất kính nể cha, nếu cha chịu đầu hàng nhất định sẽ đối xử tử tế với cha.
Bằng không muội nói xem vì sao hắn lại hao hết tâm tư giam cầm cha?”
Vân Dương gật đầu phụ họa.
“Nhưng mà nhất định cha cận kề cái chết cũng sẽ không đầu hàng.
Không biết cha có bị ngược đãi hay không?”
Vân Yên lo lắng nói : “Long Hạo Thiên cho rằng giam cầm cha, cha sẽ đầu hàng sao? Vậy là hắn hoàn toàn sai rồi.
Cha quật cường lại chính trực như vậy, liệu có bị ủy khuất gì hay không?”
“Bây giờ không phải là lúc tìm hiểu những điều này mà là nghĩ cách xác định xem cha có phải còn sống hay không? Thật ra, ở bên ngoài huynh cũng đã nghĩ biện pháp nhưng không dò hỏi được tin tức gì, Yên Nhi, muội có cách gì không?”
Vân Dương hơi lo lắng.
“Muội cũng không có cách gì.
Bây giờ chỉ có thể từ từ thông qua những người trong cung để tìm hiểu một chút tin tức của cha thôi.
Ca ca, huynh đừng vội, ở ngoài cung chờ thêm vài ngày, muội sẽ nghĩ cách.”
Vân Yên cũng rất bất đắc dĩ.
“Yên Nhi, nếu thực sự không được muội hãy trực tiếp hỏi Long Hạo Thiên.”
Vân Dương nói, dù sao đây cũng không phải là cơ mật quốc gia gì.
“Được, muội đã biết, ca ca, huynh vẫn là nhanh chóng đi đi, nhớ kỹ không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin tức của muội.”
Vân Yên đặc biệt dặn dò, chưa nói cho hắn biết bất kỳ chuyện gì bởi nàng không muốn ca ca có gì nguy hiểm.
********************************
Ngự thư phòng
“Vương, thần thiếp giúp người rót một chén trà sâm, người quá vất vả rồi, cũng nên chú ý đến thân thể của mình.”
Trong tay Lệ phi bưng trà, cười kiều mỵ đi đến bên cạnh hắn.
“Vẫn là ái phi quan tâm Bổn Vương.”
Long Hạo Thiên tiện tay ôm nàng vào trong ngực.
“Vương vất vả vì quốc sự, thần thiếp đương nhiên quan tâm người.”
Lệ phi dùng tay giúp hắn xoa bóp bả vai.
“Nương nương.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.
“Người nào dám gây ồn ào?”
Ở bên ngoài, công công liền lập tức răn dạy và quở mắng.
“Công công, nô tỳ có chuyện gấp muốn gặp nương nương.”
Cung nữ nói.
“Là Tiểu Xuân của Vân Vụ các sao? Nương nương cùng Vương đang ở trong kia, ngươi không nên quấy rầy.”
Lúc này công công mới nhìn rõ.
“Công công, người cứ đi thông báo một tiếng đi, nô tỳ thật sự có chuyện gấp.”
Tiểu Xuân cầu xin.
“Chuyện gấp?”
Lệ phi nhìn thoáng qua Vương rồi mới kêu: “Công công, cho nàng vào.”
“Dạ, nương nương.”
Công công đáp.
Rất nhanh Tiểu Xuân đã đi đến, liền hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Vương, tham kiến nương nương.”
“Tiểu Xuân, có chuyện gì khẩn cấp, ngươi mau nói đi.”
Lệ phi hỏi.
“Nương nương...”
Tiểu Xuân nhìn sang Vương, tựa hồ có chuyện kín đáo khó nói.
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, Vương ở trước mặt còn có chuyện gì không tiện mở miệng, nếu thật sự có chuyện gì Vương còn có thể làm chủ cho.
“Sắc mặt Lệ phi nghiêm túc hỏi.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh, vừa rồi lúc nô tỳ đi qua Ngự hoa viên liền nhìn thấy một nam nhân giả dạng nữ đi theo sau Tiểu Thanh tỷ tỷ nên cố ý đến bẩm báo nương nương.”
Tiểu Xuân sợ hãi nói.
“Nam giả dạng nữ?”
Lệ phi rõ ràng hoài nghi một chút lại hỏi: “Làm sao ngươi biết là nam giả dạng nữ?”
“Bởi vì thân thể của người kia rất cao, trông rất giả dối, đặc biệt là chân rất lớn.
Cụ thể thì nô tỳ cũng không thể nói rõ nhưng mà nô tỳ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra người đó không phải nữ nhân.”
Tiểu Xuân khẳng định.
“Ngươi nói hắn đi theo sau ai?”
Lệ phi lại hỏi.
“Phía sau Tiểu Thanh tỷ tỷ của Tử Yên các, không biết có phải có mưu đồ quấy rối Tiểu Thanh tỷ tỷ hay không?”
Tiểu Xuân lại nói.
“Sẽ không, nếu hắn có mưu đồ quấy rối Tiểu Thanh thì hà tất phải theo tới Hoàng cung.”
Lệ phi lập tức phủ nhận.
Long Hạo Thiên không liếc mắt một cái nhưng ngay từ câu nói đầu tiên của Tiểu Xuân, trên mặt hắn liền ẩn chứa tức giận.
Hắn đã gần như đoán được nam nhân kia là ai? Buổi sáng đã có người bẩm báo với hắn, con trai của Vân Hổ là Vân Dương vẫn ở trong thành.
“Vương, người nói có phải hắn muối đối phó với Yên muội muội hay không?”
Lệ phi cực kỳ hoảng sợ nói.
Long Hạo Thiên phẫn nộ đứng dậy, đi về phía ngoài cửa.
Lệ phi ở phía sau lộ ra một nụ cười đắc ý, rồi cũng nhanh chóng đi theo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...