Vừa vào đến gian phòng trong khách điếm, Vân Yên liền nhìn thấy hơn chục người đứng bên trong, còn có người mà mình đã cứu. Nhìn thấy nàng, tất cả lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến công chúa.”
“Tất cả đứng lên đi.” Vân Yên ra hiệu cho bọn họ đứng dậy.
“Tạ ơn công chúa.” Bọn họ đứng dậy, tránh sang một bên.
“Các ngươi đều lui xuống hết đi, chú ý động tĩnh bên ngoài.” Vân Dương phân phó.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Tất cả cùng lui xuống.
Vân Dương lúc này mới đỡ lấy tay nàng, cẩn thận nhìn nàng, tay dịu dàng đưa lên vén tóc cho nàng. Nửa năm không gặp, thấy nàng đã trưởng thành hơn trước, nhưng sắc mặt lại tiều tụy, không khỏi đau xót.
“Ca ca.” Mắt Vân Yên chan chứa nước mắt, vẫn nhìn hắn. Ca ca tuy rằng vẫn anh tuấn như trước, nhưng người đã gầy đi vài phần.
“Yên Nhi, đều do ca ca không tốt, không chăm sóc được cho muội.” Vân Dương tự trách bản thân.
“Ca ca, muội không trách huynh, Yên nhi rất khỏe, huynh nhìn xem, Yên nhi không phải vẫn hoàn hảo đứng trước mặt huynh sao?” Vân Yên cố ý xoay xoay người cho hắn ngắm.
Vân Dương nhìn nàng như vậy lại càng thêm chua xót, “Nói cho ca ca biết, có phải thật tốt không? Có thật hắn đối tốt với muội không?”
“Ca ca, muội không có chịu ủy khuất gì cả, U Linh Vương mặc dù ở chiến trường vô cùng tàn khốc, nhưng đối với nữ nhân trong hoàng cung lại rất tốt.” Vân Yên nói dối, nếu huynh ấy biết mình phải chịu tra tấn sẽ càng không buông tha việc báo thù để rời khỏi nơi này.
“Rất tốt?” Vân Dương nhìn nàng, đột nhiên kích động tóm lấy bả vai của nàng, “Yên Nhi, nói cho huynh biết, muội không phải là đã thích hắn chứ? Hoặc là hắn đã yêu muội?”
“Thích hắn? Yêu muội?” Vân Yên sợ run, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: “Ca ca, huynh sao lại hỏi vậy?”
“Nếu hắn không thích muội, sao lại mang muội đến chiến trường. Hắn chưa từng đưa nữ nhân nào đến chiến trường cả.” Ánh mắt Vân Dương mang theo chút sợ hãi, bắt lấy tay nàng: “Yên nhi, muội không được yêu hắn, biết chưa? Hắn là kẻ thù giết cha chúng ta.”
“Ca ca, huynh đừng kích động, muội không có yêu hắn, hắn cũng sẽ không yêu muội đâu.” Vân Yên vội vàng nói, bả vai nàng bị hắn bóp mạnh khiến nàng cảm thấy đau đớn.
“Vậy tại sao hắn lại đưa muội đi ra ngoài?” Vân Dương tất nhiên không tin.
“Ca ca, huynh cũng biết muội có đọc qua binh pháp, lần đó vô ý bị hắn phát hiện, nên mới cố ý dẫn muội đến.” Vân Yên giải thích, nàng hoàn toàn không ngờ đến ca ca sẽ lo lắng chuyện này.
“Muội giúp hắn? Sao muội có thể trợ giúp hắn trợ trụ vi ngược (giúp người xấulàm điều ác)?” Vân Dương lập tức buông tay, trên mặt hắn ngập tràn tức giận.
“Ca ca, huynh nói gì vậy, muội không có giúp hắn, thật sự không có giúp hắn mà.” Vân Yên túm lại cánh tay hắn, “Sao huynh có thể không tin muội như vậy?” Nàng cũng tức giận.
Vân Dương nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, không đành lòng, cũng biết vừa rồi tính tình của mình thật sự không tốt, vội ôm nàng vào lòng, vỗ về nói: “Là ca ca không tốt, ca ca hiểu lầm muội, được rồi, đừng tức giận nữa, cười một cái đi, Yên nhi cười là xinh đẹp nhất.”
“Ca ca.” Vân Yên làm nũng, khẽ đung đưa tay hắn, lúc này mới nhìn hắn có chút nén giận, nói: “Ca ca, sao huynh lại lỗ mãng như vậy? Còn mang theo Vân La công chúa đến, huynh không biết như vậy là rất nguy hiểm sao?”
“Là nàng ấy cố chấp đòi theo huynh, huynh cũng không còn cách nào khác.” Vân Dương bất đắc dĩ nói. Nàng nghĩ mình muốn đem công chúa đến đây sao?
“Ca ca, mau trở về đi, lúc này chưa cần nghĩ đến chuyện báo thù, huynh chẳng những không giết được hắn, nói không chừng còn uổng mạng. Mang bọn họ trở về đi.” Vân Yên thật lòng nói.
“Yên Nhi, huynh sẽ không về, trước khi đến đây huynh cũng đã suy nghĩ rất kỹ, chúng ta cũng đã uống máu ăn thề, nhất định phải giết cho được Long Hạo Thiên, nếu không nhất định không về.” Vẻ mặt Vân Dương kiên định nói.
“Ca ca, nhưng mà, huynh có nghĩ cho Vân La không? Có nghĩ cho muội không? Nếu huynh thật sự xảy ra chuyện gì, bọn muội phải làm sao bây giờ, muội nghĩ nếu cha còn sống cũng không hy vọng huynh vì người mà báo thù, người nhất định hy vọng huynh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.” Vân Yên nhìn hắn, nàng còn chưa biết ca ca lại có thể cố chấp như vậy.
“Chỉ là, huynh không thể không báo thù cho cha, nếu mối thù lớn này mà không báo, huynh sẽ sống mà trong lòng không yên, còn về phần Vân La, nàng là công chúa, huynh sẽ không phải lo lắng cho nàng. Về phần muội, huynh tin tưởng Vân La sẽ chăm sóc cho muội.” Vân Dương nói, hắn ôm quyết tâm có chết cũng phải báo thù.
“Sao huynh lại cố chấp như vậy? Cha cũng đã qua đời rồi, chẳng lẽ huynh muốn muội mất luôn huynh sao? Muội không muốn huynh báo thù, muội muốn huynh sống thật thoải mái vui vẻ, huynh biết không?” Vân Yên quả thật bị sự cố chấp của hắn làm cho tức điên.
“Nếu không thể báo thù cho cha, huynh sống còn có ý nghĩa gì?” Vân Dương vẫn như trước, cố chấp không chịu thay đổi ý định.
“Huynh…” Vân Yên bị hắn làm cho tức giận không nói nên lời.
“Yên nhi, quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay huynh đến đây chỉ vì muốn nhìn mặt muội, xem thử muội sống có tốt không? Về chuyện báo thù huynh sẽ cẩn thận, không nắm chắc phần thắng thì sẽ không ra tay.” Vân Dương không muốn cùng nàng tranh chấp, giọng nói cũng dịu đi.
“Ca ca, huynh nhất định phải báo thù? Không giết được hắn, huynh sẽ không quay về Vân triều đúng không?” Vân Yên nhìn hắn, đột nhiên hỏi.
“Đúng.” Vân Dương gật đầu.
“Được, muội sẽ báo thù.” Vân Yên hít một hơi thật sâu, nói.
“Muội?” Vân Dương kinh ngạc nhìn, hắn cho rằng nàng đang đùa. “Muội báo thù thế nào?”
“Muội sẽ nghĩ cách, hạ độc cũng tốt, nghĩ được cách nào khác cũng tốt. Tóm lại, huynh giao cho muội, muội sẽ ra tay.” Vân Yên nói, mặc dù nàng không giết được hắn, nhưng nàng cũng không hy vọng ca ca đi chịu chết.
“Không cần, Yên nhi, ca ca chỉ hi vọng muội sống vui vẻ, chuyện báo thù giao cho ca ca là được rồi.” Vân Dương không đồng ý, hắn hiểu rõ Long Hạo Thiên là người thế nào, sao có thể dễ dàng bị nàng hạ độc?
“Nhưng Yên nhi hi vọng ca ca sống thật tốt, Yên nhi đã không còn cha, Yên nhi không thể nào mất luôn ca ca.” Vân Yên nhìn hắn, kỳ thật chỉ hi vọng hắn buông tha chuyện báo thù.
Vân Dương lập tức ôm lấy nàng: “Ca ca nhất định sẽ không sao, chờ sau khi báo thù xong, ca ca liền đón muội về phủ Tướng quân.”
Rầm… Trong lúc này cửa đột nhiên bị phá vỡ, từ ngoài cửa liền truyền đến giọng nói lạnh như băng: “Thật hay cho một màn ân ái, Bổn Vương có phải là đã đến quấy rầy các ngươi hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...