Hứa Vũ Huân tới, còn mang theo một bó hoa hồng to, nói rõ là muốn theo đuổi Thẩm Mạt Hinh, nhưng anh vừa đưa hoa tới, liền bị Tề Thiệu Bạch châm chọc.
"Đầu năm nay tặng hoa thật quá cũ rồi."
"Vị tiên sinh này xem ra phải là một cao thủ, không ngại truyền thụ mấy chiêu, để tôi có thể sớm ôm mỹ nhân về không?"
Hứa Vũ Huân cho rằng Tề Thiệu Bạch chỉ là khách quen của cửa hàng, cho nên nửa đùa đáp lại.
Tề Thiệu Bạch đá phải cửa sắt, nhất thời không có lời nào để nói, chỉ có thể tự hờn dỗi.
Hơn nữa anh tức giận, vì thái độ Thẩm Mạt Hinh đối đãi Hứa Vũ Huân đối với anh thật sự là khác nhau trời vực. Cô đối với Hứa Vũ Huân là vẻ mặt tươi cười, đối với anh là một khuôn mặt lạnh như khối băng, căn bản là phân biệt đối xử!
"Cà phê của anh đâu?"
Nhìn Thẩm Mạt Hinh đem cà phê đưa cho Hứa Vũ Huân, anh bất mãn hỏi.
"A Quế, giúp Tề tiên sinh pha ly cà phê."
"Anh muốn chính bà chủ đặc biệt pha chế."
"Trước sau có thứ tự, xin lỗi, ly này nên đưa anh trước." Hứa Vũ Huân đem ly cà phê trước mặt mình đưa cho Tề Thiệu Bạch, "Xin lỗi, khiến anh phải chờ lâu."
Thái độ của anh, giống như mình là ông chủ quán cà phê này.
"Không cần, anh tới thì là khách, chúng tôi là người nhà có thể từ từ."
Tề Thiệu Bạch không chịu yếu thế, đem cà phê đưa về trên bàn của Hứa Vũ Huân.
"Người nhà? Anh là thân thích của bà chủ?" Nếu là thân thích, thì càng phải chào hỏi thật tốt để lót đường sau này. "Xin chào, tôi là Hứa Vũ Huân, là bạn của bà chủ."
"Bác sĩ Hứa, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Lần trước anh nghe tiểu Tề nói chú bác sĩ muốn dẫn bọn họ đi khu vui chơi, hôm nay Hứa Vũ Huân lại mang hoa tặng Thẩm Mạt Hinh, anh liền đoán được đối phương là nhân vật kia rồi.
"Anh biết tôi? Mạt Hinh rất ít nói về cuộc sống riêng của mình với người khác, xem ra anh phải là người rất thân của cô."
"Là rất thân, không sai."
Trên thế giới này, trừ cha mẹ con cái, đại khái không có thân phận gì so người bên gối thân thiết hơn rồi.
Hiểu được lời của anh có ngụ ý, hại Thẩm Mạt Hinh cả khuôn mặt đều đỏ .
Hứa Vũ Huân không bỏ sót nét mặt biến hóa của Thẩm Mạt Hinh, bộ dạng cô ngượng ngùng, tựa như một người con gái đang nói chuyện yêu thương, mềm mại đáng yêu động lòng người, nhưng anh biết rõ, cô lộ ra vẻ mặt này không phải bởi vì anh.
Mà giờ khắc này, trong tiệm chỉ có anh và người đàn ông trước mặt, cho nên anh rất nhanh hiểu ra một chuyện.
Nam nhân này, không phải thân thích của Thẩm Mạt Hinh, mà là chồng trước của cô.
"Thì ra là chồng cũ."
Sau khi biết thân phận của Tề Thiệu Bạch, Hứa Vũ Huân không hề ra vẻ thân sĩ phong độ nữa mà toàn lực phản kích.
"Đã là chồng cũ, chứng tỏ hai người đã không còn bất kỳ quan hệ gì, hơn nữa nếu như anh còn có chút lương tâm, cũng không nên trở lại quấy rầy cuộc sống của Mạt Hinh."
"Bác sĩ Hứa bây giờ hướng tôi hạ chiến thư sao?"
"Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đem Mạt Hinh giao cho loại đàn ông không có trách nhiệm như anh."
Tề Thiệu Bạch cau mày, nhìn về phía Thẩm Mạt Hinh, không thông cảm hỏi:
"Anh không có trách nhiệm? Em nói cho anh ta biết như vậy?"
"Tôi. . . . . ." Cô chưa bao giờ ở trước mặt nhắc tới Tề Thiệu Bạch người khác, cũng chưa từng ở trước mặt đứa bé nói anh không tốt, chính là muốn cho tiểu Tề đối với ba còn có một ấn tượng tốt.
"Cô ấy cái gì cũng không nói, là tôi tự quan sát được. Nếu như anh không phải là một người đàn ông không có trách nhiệm, tại sao phải bỏ lại mẹ con bọn họ? Nếu như anh là người đàn ông có trách nhiệm, như thế nào lại mặc cho một người phụ nữ yếu ớt cõng đứa trẻ nửa đêm canh ba chạy đến bệnh viện cấp cứu? Sự thật chính là sự thật, không cần người khác nói."
Mặc dù Tề Thiệu Bạch rất muốn kêu oan, nhưng lời nói lại không ra khỏi miệng. Anh không biết tại sao mình và Thẩm Mạt Hinh ly hôn, không nhớ ra anh và cô từng yêu nhau, anh càng không biết, trong những năm anh mất trí nhớ, anh bỏ qua những thứ gì, lại khiến bọn họ chịu bao nhiêu đau khổ.
Hứa Vũ Huân nói không sai, anh là người đàn ông không có trách nhiệm, nên căn bản không có tư cách nói Thẩm Mạt Hinh phải tiếp nhận người đàn ông nào theo đuổi.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng lần trở lại này anh thua hoàn toàn.
Sau khi gặp Hứa Vũ Huân bị một phen đả kích, Tề Thiệu Bạch lý trí luôn luôn tỉnh táo, lựa chọn tạm thời để mình và mẹ con Thẩm Mạt Hinh giữ một khoảng cách, cố gắng để mình đầu tỉnh táo, khôi phục lại yên bình như cũ.
Nhưng sự thật là, cả ngày luôn phập phồng không yên, cứ có cảm giác có một sức mạnh đem anh hướng tới nơi nào đó. Sức mạnh không rõ này khiến anh đứng ngồi không yên.
Thật vất vả cầm cự đến tan làm, muốn về nhà, tay lái lại không nghe sai bảo, không tự chủ lại đi đến quán cà phê Mạt Hương.
Không hề dễ dàng lấy hết dũng khí bước vào quán cà phê, lại cách cửa thủy tinh thấy Thẩm Mạt Hinh và Hứa Vũ Huân vừa nói vừa cười, lập tức bước chân của anh lại dừng lại.
Anh biết, không thể trách Thẩm Mạt Hinh đối với anh lạnh nhạt, mấy năm nay, ở bên cạnh họ chính là Hứa Vũ Huân.
Nhưng ghen tỵ giống như là một loại cây mạt dược, như bệnh nan y, thấy dáng vẻ hai người vừa nói vừa cười, ngực anh giống như có cây đuốc đốt, phẫn nộ muốn giết người.
Ngay cả một phút cũng không đợi được, anh xoay người rời quán cà phê Mạt Hương, khởi động động cơ, tay lái chuyển một cái, trở lại con đường mình nên đi.
Thế nhưng anh lại mờ mịt bồi hồi lái xe trên ngã tư đường, không nhớ được gì, lo lắng lần nữa xâm nhập anh vừa rồi, anh là ai? Đây là nơi nào? Anh hiện tại có tất cả đều là người khác nói cho anh biết, quá không thành thật, nhưng anh không tìm được con đường anh nên đi.
Cho dù về đến nhà, cũng không có người thân có thể chia hỉ nộ ái ố cùng mình.
"Tề Thiệu Bạch, một mình ngươi cũng có thể rất tốt."
Anh bắt đầu tẩy não cho mình, cố gắng nghĩ khôi phục lại bản thân khi chưa quay về Đài Loan, nhưng trên thực tế, căn bản là làm không được.
Xem ti vi, trên màn hình hình ảnh đứa trẻ chơi đùa, anh liền nghĩ đến tiểu Tề; thấy người nói chuyện yêu đương, anh liền nghĩ đến Thẩm Mạt Hinh; thấy hình ảnh cả nhà hòa thuận, sẽ sinh ra ảo giác, cảm giác mình cũng có quá khứ như vậy.
Nhưng anh vẫn chỉ biết mình gọi là Tề Thiệu Bạch, là một giám đốc cai quản công ty của gia đình, trừ điều đó ra anh đối với mình không biết gì cả.
Anh cũng cố gắng thuyết phục mình, không nghĩ ra thì không phạm pháp, sau đó đầu vùi vào công việc, muốn dùng bận rộn dời đi lực chú ý.
Nhưng lúc này, hình ảnh Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề sẽ tới quấy nhiễu anh, khiến anh sinh ra cảm giác tội ác nghiêm trọng.
Anh không chỉ là người đàn ông có khát vọng có lý tưởng, càng thêm cảm giác của người có trách nhiệm, tim của anh không cho phép xem nhẹ việc chính mình phạm sai lầm.
Nhưng càng nhanh tìm được đáp án, lại càng không phải phương pháp đúng.
Càng muốn nhớ đầu càng đau, tâm tình không thể buông lỏng, anh cứ căng thẳng thần kinh như vậy không ngừng hồi tưởng, muốn tìm ra một chút dấu vết.
Nhưng, đã qua hai ngày, anh không những không thể đem trí nhớ cắt đứt tiếp tục, ngược lại còn phá hỏng thân thể mình.
Anh vì thân thể khó chịu mà nghỉ làm, lại vẫn cho trợ lý đem công việc tới chỗ ở của anh, muốn đuổi kịp tiến độ, nhưng đầu anh lại đau đến mức không cách nào tiến hành tiếp công việc.
Trợ lý thay anh mua thức ăn, thế nhưng anh lại ăn cái gì ói cái đó, cả người giống như bị bệnh hiểm nghèo.
"Tổng giám đốc, để tôi đưa anh đi bệnh viện."
Trợ lý Hứa sợ xảy ra chuyện lớn, không nhịn được đề nghị.
Tề Thiệu Bạch cả người ngây ngô dại dột, miễn cưỡng nghe mới hiểu trợ lý Hứa vừa nói gì, anh lắc đầu từ chối đề nghị của đối phương.
Trợ lý Hứa cảm thấy không thể mặc kệ anh như vậy, không thể làm gì khác hơn cầu xin anh.
"Vậy tôi đi mời bác sĩ đến khám, xin tổng giám đốc nghỉ ngơi thật tốt."
Lúc này Tề Thiệu Bạch không nói chuyện, anh nhắm lại mí mắt nặng trĩu, chậm rãi tiến vào mộng cảnh.
Hai ngày rồi, Tề Thiệu Bạch tựa như bốc hơi khỏi thế gian, không xuất hiện ở quán cà phê nữa, cũng không gọi điện thoại cho tiểu Tề, thậm chí ngay cả tiểu Tề gọi điện thoại qua, cũng đều trực tiếp chuyển vào hộp thư thoại.
Tình hình lại tái diễn như ba năm trước đây, mặc dù cô biểu hiện được rất tỉnh táo, nhưng nội tâm lại tương đối lo âu, nhất là thấy nét mặt thất vọng của tiểu Tề mỗi lần nói chuyện điện thoại xong, cô liền rất khổ sở.
Người lớn tùy hứng làm bậy lần nữa tổn thương tâm hồn đứa bé còn nhỏ, khiến cô lại nhịn không được sinh ra bất mãn với Tề Thiệu Bạch.
"Mẹ, chúng ta đi tìm ba có được không?"
"Không được, mẹ phải làm việc, ba con cũng đang bận, chờ ba hết bận sẽ tới thăm con."
Cô không muốn phá hư hình tượng tốt của Tề Thiệu Bạch trong lòng tiểu Tề, chỉ có thể tìm lý do qua loa lấy lệ.
Nhưng, từng có vết xe đổ, Thẩm Gia Tề cũng sợ ba sẽ biến mất lần nữa.
"Nếu không tự con đi taxi đi tìm ba. . . . . ."
"Đừng tranh cãi nữa, mẹ mới vừa nói con không nghe rõ sao? Ba có chuyện đang bận, con tùy tiện chạy đi sẽ quấy rầy công việc của ba, ở chỗ này ngoan ngoãn chờ."
Không muốn làm cho con trai lại bị đối xử lạnh lùng, cũng là bởi vì lo âu trong lòng, cô không nhịn được nâng cao giọng điệu.
Cậu không hề ồn ào nữa, lại trốn vào một góc len lén rơi nước mắt, bộ dáng kia bị A Quế nhìn thấy.
"Mạt Hinh tỷ, tiểu Tề đang khóc!"
Nghe vậy, cô tim se lại, cũng khó trách A Quế ngạc nhiên, tiểu Tề luôn luôn vui vẻ, chỉ có ba năm trước đây Tề Thiệu Bạch đột nhiên không thấy khi đó cậu khóc lớn một hồi, cô dụ dỗ cậu mới khiến cậu anh khôi phục vui vẻ.
Từ sau khi đó, cũng rất ít nhìn thấy cậu khóc.
Biết tâm hồn của con trai lại bị tổn thương, Thẩm Mạt Hinh rất đau lòng, cô đi tới góc con trai ẩn núp, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Sao vậy?"
Cô sờ đầu của con trai, dịu dàng hỏi.
"Không có gì ạ. . . . . ."
Đầu cậu rủ xuống thật thấp, chỉ sợ bị mẹ nhìn thấy cậu hốc mắt hồng hồng.
"Nhớ ba vậy sao?"
"Ba có thể giống như trước biến mất không?"
Cậu quay đầu, chăm chú nhìn mẹ, hi vọng mẹ có thể cho cậu một đáp án khẳng định.
Nhưng Thẩm Mạt Hinh làm gì có khả năng có đáp án.
Trước kia chuyện tuyệt đối nghĩ rằng không thể nào xảy ra cũng xảy ra qua rồi, hiện tại, cô làm sao dám đánh cam đoan nói Tề Thiệu Bạch sẽ không tái phạm.
Dù sao, anh đã từng làm chuyện như vậy, là có tiền án.
Nhưng cô biết, nếu mình không cho đáp án xác định, con trai sẽ lo sợ hơn, không thể làm gì khác hơn là nói lời nói dối có ý tốt.
"Sẽ không, ba không phải nói ba rất thích tiểu Tề, muốn dạy dỗ tiểu Tề trở thành bác sĩ, cho nên ba nhất định sẽ không biến mất."
"Vậy tại sao ba lại không tới? Lại không nhận điện thoại của con?"
"Có thể là đang bận thôi."
"Con muốn đi tìm ba. . . . . . Mẹ, cầu xin mẹ để con đi tìm ba được không?"
Cô không muốn đồng ý, nhưng đối mặt bộ dạng năn nỉ khổ sở của tiểu Tề, lại không thể độc ác từ chối.
"Chờ một chút xem sao? Mẹ nghĩ tối nay ba sẽ phải gọi lại cho con."
"Nếu như ba vẫn không trả lời điện thoại, mẹ có thể mang con đi tìm ba không?"
Đối mặt đứa bé tha thiết chờ đợi, Thẩm Mạt Hinh không còn cách nào.
"Được, tối nay nếu ba vẫn là không gọi lại cho con, mẹ sẽ dẫn con đi tìm ba."
Lời hứa của cô, đổi lấy một hồi hoan hô của con trai, lo lắng trên mặt vừa rồi đổi thành nụ cười rực rỡ.
***
Bác sĩ giúp Tề Thiệu Bạch truyền dịch, sau đó muốn trợ lý Hứa đi theo ông tới phòng khám bệnh lấy thuốc, thời điểm trợ lý Hứa sắp rời đi, trùng hợp thấy Thẩm Mạt Hinh đưa Thẩm Gia Tề đến thăm Tề Thiệu Bạch.
"Thẩm tiểu thư, hai người tới thật đúng lúc."
Trợ lý Hứa thấy Thẩm Mạt Hinh thì mừng rỡ.
Bởi vì nhiều lần đưa tổng giám đốc đến quán cà phê gặp hai mẹ con này, anh từng tò mò hỏi thăm, biết được quan hệ chặt chẽ của ba người. Anh đang lo mình rời đi sẽ không ai chăm sóc tổng giám đốc, bây giờ họ tới, anh cũng có thể yên tâm.
"Thế nào? Tề tiên sinh có nhà không?"
"Ở đây, nhưng mà anh ấy bị bệnh, hiện tại tôi phải tới phòng khám bệnh lấy thuốc cho tổng giám đốc, có thể làm phiền cô chăm sóc tổng giám đốc một chút không?"
"Bị bệnh? Anh ấy hai ngày trước còn hoàn hảo khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị bệnh?"
Nghe thấy Tề Thiệu Bạch sinh bệnh, lòng của Thẩm Mạt Hinh đau đớn chùng xuống, cô lo âu hỏi:
"Nghiêm trọng không? Tại sao không trực tiếp đưa anh ấy đi bệnh viện?"
"Tổng giám đốc không muốn đi bệnh viện, tôi đã tìm bác sĩ tới khám, hiện tại phải đi lấy thuốc."
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói tổng giám đốc buộc cảm xúc quá chặt, khiến mình bị áp lực quá lớn mới bị bệnh. Anh ấy hình như vẫn muốn khôi phục trí nhớ, nhưng làm thế nào cũng không tìm được phương pháp, kết quả không ngừng nhức đầu, hơn nữa ăn cái gì cũng sẽ nôn ra."
Là cô khiến anh áp lực quá lớn sao?
Bởi vì cô không tin anh mất đi trí nhớ, cho nên anh mới sẽ liều mạng muốn nhớ tới quá khứ như vậy?
Vừa nghĩ tới mình có thể là đầu sỏ gây chuyện, Thẩm Mạt Hinh trong lòng cảm thấy áy náy lo lắng hơn.
"Anh mau đi đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy."
"Vậy làm phiền cô."
Sau khi trợ lý Hứa rời đi, cô đưa tiểu Tề đẩy cửa tiến vào phòng Tề Thiệu Bạch.
Phòng này cô không nên cảm thấy xa lạ, bởi vì cô từng ở nơi này năm năm.
Nơi này tất cả đều thay đổi, cô vẫn cảm giác như đi tới một địa phương xa lạ, tâm tình rất phức tạp, nhưng cô rất nhanh đè xuống những thứ u sầu kia, đi tìm người đàn ông giờ phút này cô quan tâm nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...